Nhật Ký Thuần Phu Của Nữ Phụ (Xuyên Sách)

Chương 13: 13 Chờ Đến Lúc Hắn Biết Thì Tất Cả Đều Đã Muộn Rồi!

Trong lúc hai phu thê Phó Gia Bảo và Lâm Thiện Vũ đã yên tĩnh chìm vào giấc ngủ, Tân thị lại vãn mãi không ngủ được.

Phó lão gia và Tân thị đêu ở chính viện, nơi này có ba gian phòng lớn, gian chính giữa là nơi này thường Phó gia sẽ cùng nhau dùng cơm và là chỗ Phó lão gia dạy bảo hai con trai của mình, hai gian phòng bên trái bên phải thì theo thứ tự là phòng của Phó lão gia và Tân thị, hai người tuy nói là vợ chồng, nhưng nhiều năm qua vẫn một mực chia phòng, bọn hạ nhân đối với chuyện này đã sớm không còn kinh ngạc nữa.

Đêm hôm đó, sau khi Tân thị rửa mặt xong, mới hỏi nha hoàn thiếp thân của mình: "Đại thiếu gia đã về Đông viện rồi sao?"

Nha hoàn kia đang tháo búi tóc cho Tan thị, nghe vậy liền đem chuyện hôm nay Đông viện náo ra động tĩnh lớn cười nói cho nàng biết, "Nô tỳ nghe gã sai vặt của Đông viện nói, đại thiếu gia ở trước mặt Thiếu nãi nãi ngay cả nói chuyện cũng không dám nói lớn tiếng, thường ngày đại thiếu gia phách lối đến cỡ nào, bây giờ cuối cùng có người có thể chế trụ hắn rồi, có đại thiếu nãi nãi ở đó, nô tỳ xem sau này đại thiếu gia còn dám ở trước mặt ngài hô to gọi nhỏ nữa hay không."

Hai ngày nay Tân thị muốn đem chuyện quản gia giao lại cho thiếu nãi nãi quản lý, cùng Thiếu nãi nãi ở chung cũng rất hòa hợp, nha hoàn này liền cho rằng Tân thị đã thành công lôi kéo Lâm Thiện Vũ về phe mình, cho nên mới nói ra những lời này.

Nàng tự cho là mình đã gãi trúng chỗ ngứa của Tân thị, có thể được Tân thị tin tưởng, coi trọng thêm vài phần, lại không nghĩ rằng nàng vừa dứt lời, Tân thị liền trầm mặt xuống, không vui nói: "Ai dạy ngươi nói những lời này?"

Tân thị bình thường ở trước mặt mọi người luôn duy trì dáng vẻ ôn hòa, dịu dàng, lúc này nổi giận, lại mười phần uy nghiêm, dọa cho nha hoàn kia sợ hãi vội quỳ xuống xin tội.

Tân thị nể tình nha hoàn này tuổi tác còn không lớn lắm, lại mới chuyển đến bên người nàng chưa được bao lâu, cho nên cũng không có phạt nàng quá nặng, chỉ phạt nàng một nửa tháng tiền công, sau đó mới tiếp tục lên tiếng dặn dò: "Thiếu nãi nãi xử sự trầm ổn lễ độ, có nàng ở bên cạnh đại thiếu gia, giúp đỡ lão gia quản thúc hắn, tất nhiên là tốt.

Về phần đại thiếu gia ngày thường trước mặt ta có bộ dáng gì, chỗ nào đến phiên ngươi bình luận? Đại thiếu gia dù nói thế nào, cũng là con trai trưởng do nguyên phối của lão gia sinh ra, sau này nếu lại để cho ta nghe được bên người còn ai dám nói loại lời này, bất luận có phải do ngươi xúi giục hay không, ta đều sẽ lập tức gọi người môi giới đem ngươi bán đi!"

Phó gia giàu có, đối xử với người hầu kẻ hạ lại rất khoan dung, nha hoàn này làm sao bỏ được mà rời đi? Lúc này vội run lẩy bẩy dập đầu cam đoan, "Phu nhân yên tâm, nô tỳ không dám nữa.

Sau này ai dám nói những lời này, nô tỳ là người đầu tiên đi lên vả miệng kẻ đó."

Tân thị nhìn nha hoàn này, thở dài, phất tay để cho nàng lui xuống.

Nàng nằm dài trên giường, trằn trọc, không ngủ được, trong lòng càng không ngừng suy nghĩ về chuyện đêm nay.

Ngay cả một nha hoàn mới tới đều cảm thấy nội tâm nàng nhất định là có thành kiến rất nặng đối với Phó Gia Bảo, như vậy thì ở trong lòng Phó Gia Bảo sẽ nghĩ về nàng như thế nào, điều này cũng có thể dễ thấy được.

Nhưng mà nàng có thể giải thích làm sao đây? Nàng là mẹ kế của Phó Gia Bảo, còn có một đứa con trai nhỏ hơn Phó Gia Bảo hai tuổi nữa, đã thế mọi mặt so ra đều có vẻ xuất sắc hon Phó Gia Bảo, cho dù là ai nhìn vào, cũng đều đều cảm thấy nàng nhất định là đang âm mưu, ngấp nghé gia sản của Phó gia, nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để đuổi con trai tưởng không nên thân này đi, đưa con trai mình lên vị trí tốt nhất.

Tân thị nghĩ ngợi đến hơn nửa đêm, cuối cùng chỉ có thể giống như quá khứ nặng nề thở dài, mẹ kế rất khó làm! Tốt nhất là nhanh chóng đem quyền quản gia giao lại cho Lâm Thiện Vũ quản lý đi! Để tránh làm cho Phó Gia Bảo phải nhọc công suy nghĩ nhiều nữa...!

Nhành cây ngoài cửa sổ yên lặng đón nhận sương sớm tinh khiết, rốt cục cũng đến bình minh.

Lúc nắng sớm vừa le lói hiện lên ở chân trời phía xa xa, Lâm Thiện Vũ đột nhiên mở mắt ra, không phải vì tiếng chim se sẻ lảnh lót bên ngoài cửa sổ, mà là bởi vì nàng nghe được bên người có tiếng hít thở của một người khác, nàng theo bản năng nghiêm túc cảnh giác, trên tay lập tức nắm chặt cây trâm đặt ở bên giường, đợi đến khi nàng xoay người lại trông thấy Phó Gia Bảo ngủ ngon ngọt đên mức lăn cả vào gầm bàn, thần chí mới tỉnh táo lại, ý thức được bây giờ mình đã không ở chốn giang hồ mưa máu gió tanh nữa.

Đúng rồi, bây giờ nàng chỉ là bách tính bình thường, là con dâu của Phó gia, nàng có thể tiếp tục sống một cuộc sống thật an ổn, không cần lại bị ép chém chém giết giết đông trốn tây tránh nữa.

Lúc này toàn thân nàng mới dần chậm rãi buông lỏng xuống.

Cũng ngay lúc này, Phó Gia Bảo tỉnh ngủ.

Hắn là bị tiếng chim hót đánh thức, líu ríu líu ríu nhao nhao mãi không yên.

Hắn mơ màng mở mắt muốn ngồi dậy, lại quên mất mình là ngủ trên mặt đất, cũng không biết tướng ngủ của mình kém đến mức lăn vào dưới gầm bàn rồi, không chút phòng bị cứ thế ngồi bật dậy, hậu quả là đầu phịch một tiếng đụng vào gầm bàn, đau đến mức hắn nhe răng trợn mắt tê tê kêu to.

Hắn ôm đầu từ dưới gầm bàn bò ra, tức giận đạp cái bàn mấy phát, cả giận nói: "Nữ nhân độc ác kia khi dễ ta thì cũng thôi đi, ngay cả một cái bàn cũng dám khi nhục ta! Chờ đó, lát nữa liền gọi người đem ngươi đi đốt! Hừ!"

Mắng xong quay người lại, ánh mắt vừa vặn chạm phải ánh mắt Lâm Thiện Vũ.

Thấy nàng đưa tay nắm lấy cây trâm, không biết đã nhìn hắn từ bao lâu, toàn thân Phó Gia Bảo trở nên cứng ngắc.

Hỏng bét hỏng bét, mụ la sát này không biết đã nhìn mình bao lâu rồi? Nàng nhất định đã nghe thấy mình mắng nàng!

Phó Gia Bảo làm tốt tư tưởng sẽ bị đánh, thế mà kinh dị là, hình như tâm tình của Lâm Thiện Vũ hôm nay rất tốt, vậy mà lại bỏ qua, đứng dậy đi rửa mặt, cũng không quản đến hắn.

Phó Gia Bảo thầm cảm thấy may mắn vỗ vỗ ngực.

Lâm Thiện Vũ lại nói: "Tranh thủ thời gian dọn dẹp một chút, chúng ta còn phải đến chính viện thỉnh an, sau khi dùng điểm tâm, ta còn phải đi ra ngoài một chuyến."

Nữ nhân độc ác này muốn đi ra ngoài? Điều này không phải nói cơ hội của bản thiếu gia cơ hội đã đến rồi sao? Tâm tình của Phó Gia Bảo phút chốc trở nên hưng phấn không thôi, cũng không dám để cho Lâm Thiện Vũ nhìn ra, chỉ bày ra vẻ nhu thuận, gật đầu đáp ứng.

Đợi đến khi Lâm Thiện Vũ vừa lên xe ngựa đi ra ngoài, Phó Gia Bảo lập tức đi tìm hai người anh em tốt của mình.

"Kế hoạch bỏ thuốc đã thất bại, sau này cũng không có khả năng dùng đến nữa, các huynh nhanh nghĩ biện pháp khác cho ta đi." Phó Gia Bảo lúc này đang ngồi trong phòng bao của Trà Hương hiên nói.

Chiêu bỏ thuốc này là do Sử Khấu nghĩ ra, hắn liền vội hỏi làm sao thất bại, "Chẳng lẽ là bị nàng nhìn thấu?"

Phó Gia Bảo làm sao có thể nói mình ngu ngốc ăn thuốc xổ sau đó ôm nhà xí cả một ngày được? Nhất định là không thể! Hắn nghĩ cách ứng phó đáp lại: "Tại sao không phải là do lòng tốt của bản thiếu gia quá lớn, cảm thấy một nữ nhân như nàng đã thật đáng thương rồi cho nên không nỡ bỏ thuốc hại nàng?"

Sử Khấu và Minh Cảnh đồng thời chỗ lắc đầu, Minh Cảnh nói: "Phó huynh nếu thật sự cảm thấy nàng đáng thương, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện hòa ly với nàng."

Phó Gia Bảo ngồi xiêu vẹo trên ghế gãi gãi lưng: "Không nói những cái đó, các huynh mau tranh thủ thời gian giúp ta nghĩ biện pháp đi, cái này liên quan đến chuyện chung thân đại sự của ta đấy, các huynh cũng không thể bỏ mặc, không đếm xỉa đến được."

Sử Khấu Và Minh Cảnh đồng loạt gật đầu, ánh mắt của Sử Khấu đảo tới đảo lui, bỗng nhiên nói: "Có rồi! Chúng ta tìm một người ném lên giường nàng, đến lúc đó lại mang theo mọi người đến bắt gian, đến lúc đó nàng không muốn hòa ly cũng phải hòa ly!"

Hắn vừa dứt lời, Phó Gia Bảo và Minh Cảnh đều nắm lấy trái cây trên bàn lốp bốp ném loạn lên người hắn.

"Ai ai đừng, đừng mà, ta sai rồi còn không được sao, ta chỉ thuận miệng nói như vậy thôi..." Sử Khấu nhận lỗi, cầu xin tha thứ một hồi lâu, hai người mới bỏ qua hắn.

Minh Cảnh nói: "Sử huynh, ba người chúng ta tuy nói là công tử hoàn khố, nhưng cũng là loại hoàn khố đứng đắn, ngươi làm sao có thể học mấy loại thử đoạn xấu xa, hạ lưu, lưu manh đầu đường xó chợ này được chứ?"

Sử Khấu ngượng ngùng nói: "Ba chúng ta ở nhau lâu như vậy, ta là loại người sẽ dùng thủ đoạn đen tốt, bất minh kia để hại người sao?"

Minh Cảnh phe phẩy cây quạt trong tay nói: "Loại thủ đoạn này, đừng nói là đi làm, ngay cả nghĩ cũng không thể nghĩ đến."

Phó Gia Bảo gật đầu.

Ba người thương lượng với nhau cả nửa ngày, cuối cùng quyết định ủng hộ Phó Gia Bảo bỏ tiền ra bao một con hát mang về nhà.

Nói lên con hát, người thứ nhất Phó Gia Bảo nhớ tới chính là vị hoa đán lần trước hắn và hai anh em tốt của mình đi nghe hí nhìn thấy, giọng nói kiều mị, dáng vẻ mềm mại, bảo hắn đi xem hoa đán diễn hắn đương nhiên vui lòng, nhưng bây giờ bảo hắn bao một người mang về thì...!Phó Gia Bảo liên tục lắc đầu, "Không được không được, thân đồng tử này của ta vô cùng quý giá, làm sao có thể bị một con hát chiếm lấy, chà đạp được?"

Minh Cảnh dùng quạt gõ bàn, "Phó huynh, gặp dịp thì chơi thôi mà, cũng không có bảo huynh thật sự xuống tay."

Sử Khấu cũng nói: "Minh huynh nói rất đúng."

Phó Gia Bảo hoài nghi, "Thật sự hữu dụng?"

Sử Khấu chắc chắn: "Phó huynh có chỗ không biết, nữ nhân ấy mà, không cần biết ngoài mặt tỏ ra hiền lương hào phóng đến mức nào, thực ra bên trong đều là ghen tị, huynh bao một con hát trở về, huynh chỉ sủng ái, cưng chiều con hát kia, lại đụng cũng đều không thèm đụng đến nàng một chút, chắc chắn nàng sẽ rất ủy khuất, đến lúc đó không nhẫn nhịn chịu đựng nổi nữa, huynh nói đến chuyện hòa ly, nàng tất nhiên sẽ đồng ý."

Phó Gia Bảo nhớ tới sự tàn nhẫn của Lâm Thiện Vũ lúc đánh hắn, lại có chút chột dạ, muốn lùi bước, "Lỡ như nàng tức điên lên..." Đánh ta thì sao bây giờ?

Sử Khấu và Minh Cảnh còn chưa biết chuyện Lâm Thiện Vũ đánh người, nói: "Tức điên lên mới tốt, điên rồi thì thời gian đầu huynh sẽ phải chịu khổ sở chút, Phó huynh, huynh phải suy nghĩ một chút chuyện sau này!"

Hai mắt Phó Gia Bảo sáng rực lên, đúng vậy, Lâm Thiện Vũ tức giận thì thế nào? Cùng lắm thì lại đánh hắn mấy trận cho hả giận, hắn rang chịu đựng mấy trận đánh thì đã sao, nếu có thể đem Lâm Thiện Vũ tức giận đến mức hòa ly với hắn, như thế mới là thắng lợi lớn!

Nam nhân tốt trong thiên hạ nhiều vô số kể như cây cối trong rừng, Lâm Thiện Vũ chắc chắn sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn chịu đựng treo cổ trên một thân cây không ra gì như hắn đâu!

Nghĩ đến rất nhanh thôi hắn sẽ có thể khôi phục lại tự do, trong lòng Phó Gia Bảo cao hứng đến mức hận không thể đi sòng bạc thử vận vài ván.

Hắn lập tức tìm tới vị hoa đán nhìn qua rất câu dẫn người khác kia, dặn dò kỹ lưỡng một lượt, liền dự định dẫn về nhà.

Có điều trước khi về nhà, hắn lại trầm tư suy nghĩ nửa ngày, quyết định đi một chuyến đến tiệm rèn trước.

Lúc trở ra, y phục trên người hắn có chút phồng lên, trước ngực sau lưng cánh tay cẳng chân đều được bọc thêm miếng sắt hộ thể, trang bị cẩn thận hết mức có thể rồi Phó Gia Bảo mới vỗ miếng sắt phòng hộ trên người, trong lòng thoáng yên ổn một chút.

Lúc này Phó Gia Bảo cũng không biết là trên đời này có một loại chiêu thức võ công, gọi là "cách sơn đả ngưu".

Chờ đến lúc hắn nhìn thấy Nguyệt Xuyên tiên sinh viết ra chiêu thức này, hết thảy đều đã muộn rồi.

=-=-=-=-=-=-=-=

Tác giả có lời muốn nói: Gia Bảo ơi là Gia Bảo, ngươi liền đợi đến bị gia bạo đi!.