Buổi chiều trở lại Ức Hạ làm việc, Giang Hạ do dự có nên nói chuyện này với Dương Nguyệt không. Nhưng mà cô và Dương Nguyệt không quen thuộc lắm, ngoại trừ làm ăn thì không có quan hệ gì, đột nhiên nói cho cô ấy biết chuyện này, chưa chắc cô ấy sẽ tin. Suy nghĩ một lát, cô từ bỏ ý niệm đó trong đầu. Chuyện của người khác, cô không nên lo quá nhiều.
Buổi tối Trình Dật Tu đến đón cô tan làm, trên đường về nói chuyện đi đến thành phố A. “anh xin nghỉ hai ngày, chuẩn bị sáng mai sẽ lên đường, buổi tối ngày kia sẽ trở về.” Giang Hạ tính toán, thật sự là đến sinh nhật của sư phụ anh rồi. “Vậy hành lý của anh đã thu dọn xong chưa? Em xem dự báo thời tiết nói vài ngày nay thành phố A đang mưa, nhiệt độ thấp hơn ở chỗ chúng ta, anh nhớ mang hai cái áo khoác.” Trình Dật Tu lắc đầu, “không cần phiền toái như vậy, chỉ ở lại một đêm mà thôi.” “Đồ rửa mặt, nội y khăn lông lúc nào cũng phải mang theo. một lát nữa em thu dọn giúp anh.” Giang Hạ không yên tâm nói. Trình Dật Tu không khách khí chút nào, cười nói cảm ơn cô: “Vậy thì vất vả cho em.” Lúc đến tiểu khu, Trình Dật Tu nhớ tới trong nhà hết khăn giấy. Đúng lúc đồ ăn vặt của Giang Hạ cũng không còn, hai người nắm tay nhau đến siêu thị. Bên ngoài tiểu khu có siêu thị bán 24 giờ, không lớn nhưng đầy đủ thực phẩm. Trình Dật Tu đẩy xe đến khu đồ dùng hàng ngày, cầm hai túi khăn giấy, kem đánh răng bàn chải đánh răng v.v… Giang Hạ nhìn thấy, thuận miệng nói một câu: “một mình anh, sao phí khăn giấy thế.” Trình Dật Tu liếc cô một cái, giống như là cô hỏi một vấn đề rất ngu ngốc. “không uổng phí khăn giấy thì phải tìm cái gì để phí.” Giang Hạ: … Quả nhiên người đàn ông ba mươi không dễ trêu chọc. Đợi anh chọn hết, Giang Hạ đẩy xe đến khu đồ ăn vặt, khoai tây chiên là số một, còn có đậu rang chua cay yêu thích và chân gà cay không thể thiếu. Trình Dật Tu cầm lấy một túi chân gà lên nhìn, “Bên trong đều có các chất phụ gia, ăn nhiều không tốt. Nếu em thích ăn anh làm cho em.” Giang Hạ cao hứng nói: “Ý, thật sao? anh làm được cái này à?” Vẻ mặt Trình Dật Tu tỏ ra xem thường, quay đầu đi đến khu hàng đông lạnh bên cạnh. Giang Hạ vội vàng đẩy xe đuổi kịp, nhìn anh chọn lựa đồ bên trong khối băng, hơn phân nửa túi to là chân gà. “Đêm nay anh làm cho em à?” anh ừ một tiếng, “Hôm nay anh ngâm, qua ba bốn ngày là có thể ăn được.” Giang Hạ vui vẻ hôn lên mặt anh một cái, “Có bạn trai làm đầu bếp thật tốt.” anh nhướn mày, “Chẳng lẽ tác dụng của anh chỉ có làm cơm thôi à?” “Còn gì nữa à?” anh nhỏ giọng nói: “anh còn làm ấm giường.” Giang Hạ nhìn xung quanh, cũng may siêu thị đã không còn người nào. không để ý anh, đẩy xe đến quầy thu ngân. Người này rất thích trêu chọc người yêu, đúng là da mặt dày, làm người ta chán ghét! Trình Dật Tu cười ở sau lưng cô, lấy một lọ tiêu và giấm trắng trên kệ. Kết quả là, cuối cùng anh phải cầm hai túi to. Sau khi về đến nhà Giang Hạ về trước xin phép một tiếng, nói thu dọn hành lý cho Trình Dật Tu. Dư Quỳnh Hoa gật đầu đồng ý, nhưng mà dặn dò cô mười giờ rưỡi phải trở về. Giang Hạ nhìn di động, bây giờ là chín giờ năm mươi. Đến dưới lầu, Trình Dật Tu đang ở phòng bếp làm chân gà. Giang Hạ tới gần, “anh dạy em làm như thế nào đi, sau này em muốn ăn thì tự mình làm.” Trình Dật Tu khinh bỉ nói: “Muốn ăn thì cứ nói với anh là được, em tự làm chỉ lãng phí thức ăn mà thôi.” Giang Hạ cảm thấy anh xem thường mình, quyết tâm phải học bằng được, sau này bộc lộ tài năng trước mặt anh. Nhưng mà anh rửa chân gà sạch sẽ xong, sau đó luộc chín rồi để sang bên cho ráo nước. Trình tự sau đó căn bản không có tiếp tục. “Sao anh không làm tiếp đi?” Trình Dật Tu rửa tay, nhìn chằm chằm hai mắt sáng lấp lánh của cô. “Để nguội cũng phải mất nửa tiếng, thời gian này có thể dùng để làm chuyện khác.” Giang Hạ nhìn anh càng ngày càng gần mình, lùi về phía sau, “Mẹ em nói, trước mười rưỡi phải về nhà.” anh từng bước tới gần, Giang Hạ lùi về phía sau, cho đến khi dựa vào tường không còn chỗ để lùi, đành phải từ bỏ. Thôi, ngày mai anh phải đi rồi… Cứ theo anh một lần. Nhưng mà Trình Dật Tu đến gần người cô, ra khỏi phòng bếp. Còn kỳ lạ hỏi cô: “Em dựa vào tường làm gì, không phải là muốn giúp anh thu dọn hành lý sao?” Giang Hạ: … Quá mất mặt! cô nhanh chóng đi qua anh, thở phì phì vào phòng anh, dùng sức mở tủ quần áo. Trình Dật Tu nhìn cô như vậy, thật sự là nhịn không được, bật cười. Lúc này Giang Hạ mới hiểu mình bị anh đùa giỡn, tức giận lấy gối đầu ném về phía anh. anh thoải mái nhận gối đầu, trêu ghẹo nói: “Vừa rồi có phải em rất thất vọng không?” “Thất vọng cái đầu anh ấy!” Trình Dật Tu cười ha ha, ôm cô vào trong lòng, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Em nghĩ là anh không muốn sao, nhỡ đâu mẹ em xuống gõ cửa, mất nhiều hơn được. Đợi anh từ thành phố A trở về, nhất định sẽ khiến em hài lòng.”Mặt Giang Hạ ửng hồng, anh nói giống như cô khát vọng lắm ấy. Bất mãn véo hông anh một cái, “Vậy anh còn không buông em ra.” anh không buông, ôm cô chặt hơn chút. “Ngày mai anh sẽ đi, hai ngày không nhìn thấy em, để anh ôm nhiều một chút.” Giang Hạ cũng không buông tay. Kể từ khi ở bên nhau, bọn họ chưa từng tách ra. Mặc dù chỉ có hai ngày, nhưng bây giờ anh còn chưa đi, cô đã bắt đầu nhớ. không giãy giụa nữa, im lặng mặc anh ôm. “Ngày mai anh đi lúc mấy giờ, em đưa anh đi.” “không cần, em ngủ thêm đi, khi nào đến nơi anh sẽ gọi cho em.” “Vậy ngày kia anh trở về khi nào, em đi đón anh.” “không cần, đến trạm là nửa đêm, một mình em ở trạm xe anh không yên tâm.” Giang Hạ ngẩng đầu nhìn anh, “Vậy anh phải nhớ em đấy.” anh cúi đầu hôn cô, “Em mãi mãi ở trong lòng anh, không không cần nhớ cũng mãi mãi ở đó.” *********** Mặc dù Trình Dật Tu nói không cần đưa, nhưng mà ngày hôm sau Giang Hạ vẫn dậy thật sớm. đi xuống lầu dưới gõ cửa không có người mở, gọi điện thoại cho anh mới biết được anh đã đi trên đường. Giang Hạ thở dài với cửa chính, còn chưa đến hai ngày nữa, rất nhanh sẽ trở về. Lúc đi làm, Giang Hạ gặp Dương Nguyệt và bạn trai cô ấy ở ngoài cửa, hai người ngọt ngào vẫy tay tạm biệt. Giang Hạ nhớ tới gặp một màn ở cửa hàng nội thất, nghĩ nên nhắc nhở Dương Nguyệt một cái. Nếu không cô sẽ cảm thấy mình làm chuyện xấu, có hơi bất an. Mỗi ngày vào sáng sớm, Giang Hạ và Dương Nguyệt sẽ đối chiếu số tiền ngày hôm qua thu được. Sổ sách ghi chép rất rõ ràng, cũng chỉ cần vài phút. Giang Hạ giả bộ lơ đãng nói một câu: “Mỗi ngày bạn trai cô đều đưa cô đi làm, xem ra quan hệ giữa hai người rất tốt.” Dương Nguyệt nghe, chỉ thản nhiên cười. “Ừm, đúng là rất tốt.” Giang Hạ suy nghĩ kĩ từ ngữ, cố gắng nói uyển chuyển: “Hai người sắp kết hôn à? Hôm qua tôi thấy bạn trai cô đi chọn sofa ở cửa hàng nội thất. Nếu như sắp kết hôn nhất định phải nói với tôi một tiếng, đừng tiết kiệm hồng bao giúp tôi.” Lúc nói chuyện Giang Hạ liên tục chú ý tới sắc mặt Dương Nguyệt, rõ ràng cô ấy khiếp sợ, sau đó che dấu rất nhanh. “Cảm ơn quản lý Giang, kết hôn tôi nhất định thông báo cho cô. Nếu như không còn chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước.” Giang Hạ nói: “không còn việc gì, nếu cô bận thì cứ đi đi.” Nên nhắc cô đã nhắc, còn Dương Nguyệt có thể tiếp nhận hay không, cô không xen vào. Hôm nay là chủ nhật, nhà hàng đã chuẩn bị xong hết. Lúc đến trưa dùng cơm, khu nghỉ ngơi còn rất nhiều khách hàng đợi. Bây giờ Giang Hạ xem như là bà chủ, không cần quản lý công việc hàng ngày. Nhưng mà cô đợi ở phòng làm việc cũng không có việc gì làm, cho nên đi dạo phía trước. đi ra cô phát hiện gặp người quen, Hạ Bạch Tuyết và Dương Thụ. Hai người bọn họ ngồi ở vị trí hẻo lánh, có bồn hoa to che mất. Nếu không phải Giang Hạ từ bên trong đi ra, căn bản không dễ dàng phát hiện bọn họ. Từ lúc Trình Dật Tu quay về thành phố T, Hạ Bạch Tuyết và Dương Thụ đã chia tay. Bây giờ lại ăn cơm cùng nhau. Làm Giang Hạ thật sự tò mò, nhịn không được nhìn thêm mấy lần. không nghĩ nhưng nhìn ra được vấn đề, hai người bọn họ ở cùng một chỗ, căn bản chính là giữa người yêu mới có sự thân mật. Giang Hạ cảm thấy rất kỳ lạ, không phải Hạ Bạch Tuyết rất để ý Trình Dật Tu sao, lúc trước cô còn chưa từ chức, Hạ Bạch Tuyết còn vì Trình Dật Tu mà tìm cô gây phiền phức, không chiếm được Trình Dật Tu cho nên hợp lại với Dương Thụ à? Nhưng mà cô cũng chỉ tò mò mà thôi, không muốn đi xác minh. Hơn nữa cô không muốn Hạ Bạch Tuyết biết mình làm việc ở chỗ này, cho nên nhìn thêm mấy lần liền trở về phòng làm việc. Quay về phòng làm việc lại cảm thấy nhàm chán, đột nhiên nhớ Trình Dật Tu. Lấy di động ra gửi tin nhắn cho anh: anh đã tới chưa? anh trả lời rất nhanh: Còn chưa tới, chắc là hai giờ chiều mới tới được. Giang Hạ: Hình như em nhớ anh. Trình Dật Tu gửi lại icon vui vẻ: Đừng nóng vội, ngày mai anh sẽ trở về, đến lúc đó mặc em chiếm đoạt. Giang Hạ đỏ mặt xì một tiếng khinh miệt, để điện thoại xuống không gửi tin nhắn cho anh nữa. Mãi đến ba giờ chiều, anh gửi tin nhắn mình đã đến trạm, cô mới gửi tin nhắn lại cho anh. Buổi tối nhà hàng rất đông, Giang Hạ tan làm đã hơn chín giờ, gọi xe về nhà đã mười giờ, ba mẹ vẫn còn đang đợi cô. cô vừa thay giày vừa hỏi: “Sao ba mẹ còn chưa đi ngủ vậy?” Dư Quỳnh Hoa cầm lịch trong tay, gọi cô qua ngồi. “Chọn ngày tốt cho con. Con xem một chút, mấy ngày này thế nào. Đều là ngày hoàng đạo, thích hợp cho việc kết hôn.” Giang Hạ nhận quyển lịch bà đưa, trên đó viết vài ngày, đều là tháng hai âm lịch sang năm. Biết đây là ngày kết hôn của cô, đưa quyển sổ trả lại. Xấu hổ nói: “Con không hiểu chuyện này, mẹ và ba tự chọn đi ạ.” Dư Quỳnh Hoa cười nói: “Bây giờ biết xấu hổ rồi à, trước kia lúc mẹ không đồng ý, là ai nói cả đời không gả nữa?” Giang Hạ đỏ mặt xấu hổ, lấy cớ đi tắm rồi biến mất. Quay về phòng liền nắm lấy di động, gửi vài ngày mình vừa nhìn thấy cho Trình Dật Tu, hơn nữa còn hỏi anh thích ngày nào. Giang Hạ đợi vài phút không thấy trả lời. Vì vậy lấy quần áo đi tắm. Nhưng mà cô tắm xong đi ra, vẫn không nhận được tin nhắn trả lời. Nghĩ anh vừa mới trở lại thành phố A, hình như là đi tụ họp với các sư huynh. Nhưng trong lòng cô vẫn có chút mất mát, anh không thèm nói với cô một tiếng, trở về nhất định sẽ không cho anh dễ chịu!