Vài ngày sau, cuối cùng Dư Quỳnh Hoa có thể xuất viện, trùng hợp là sinh nhật Giang Hạ. Trình Dật Tu cố ý xin nghỉ một ngày, sáng sớm đi bệnh viện đón người.

Bởi vì Dư Quỳnh Hoa còn phải truyền nốt lần cuối, cho nên buổi chiều mới làm được thủ tục xuất viện, về đến nhà đã ba giờ chiều. Ở bệnh viện một tuần, về đến nhà Dư Quỳnh Hoa cảm thấy tinh thần rất tốt. Bảo ba Giang ra ngoài mua thức ăn, nấu bàn tiệc sinh nhật cho Giang Hạ.

Có Trình Dật Tu ở đây, nấu cơm đương nhiên không cần ba Giang động thủ. Quay về tầng năm lấy nguyên liệu đã đi mua từ sáng tinh mơ, lại vào phòng bếp. Ba Giang ôm thái độ học tập làm trợ thủ cho anh.

Giang Hạ gọi điện cho Hứa Lôi, bảo cô mang Lục Ly tới dùng cơm. Có cơm ăn đương nhiên Hứa Lôi không bỏ qua, chưa đến một tiếng sau đã mang theo Lục Ly xuất hiện ở cửa nhà Giang Hạ.

Đây là lần đầu tiên Dư Quỳnh Hoa nhìn thấy Lục Ly, rất khách khí chiêu đãi. Hứa Lôi vào phòng bếp chào ba Giang và Trình Dật Tu xong kéo Giang Hạ vào phòng nói nhỏ.

cô lấy thiệp mời đỏ thẫm từ trong túi ra cho Giang Hạ, “Chị sắp kết hôn, em là phù dâu!”

Giang Hạ nhận thiệp mời, bên trên ghi là mười tám tháng bảy, “không phải là chị nói định vào tháng mười sao, sao lại đổi ngày thế?”

Hứa Lôi chỉ bụng mình, “không có cách nào, không cẩn thận trúng thưởng. Nếu đợi đến tháng mười, áo cưới cũng mặc không nổi.”

Giang Hạ đưa tay sờ bụng cô, kinh ngạc nói: “Chị mang thai à?”

Thấy Hứa Lôi gật đầu, Giang Hạ có hơi hâm mộ. Mặc dù mẹ đồng ý cho cô yêu Trình Dật Tu, nhưng mà chuyện kết hôn dường như còn rất xa xôi.

Hứa Lôi lục quả ô mai mang theo, ngậm lấy một viên. “Em thì sao, em với Trình Dật Tu có dự định gì?”

Giang Hạ thở dài, “Em không biết nữa, mẹ em nói còn phải xem biểu hiện của anh ấy.”

“Sao hai người không động não chút, giống như chị ấy, chỉ sợ đến lúc đó mẹ em giục hai người kết hôn ấy.”

Giang Hạ lắc đầu, “Chị không hiểu tính mẹ em, em chưa kết hôn mà đã có con, chắc chắn sẽ làm mẹ em tức nhập viện.”

“Nhưng mà em cũng không còn nhỏ nữa, đã hai mươi sáu rồi, mẹ em không vội sao?” Bây giờ có rất nhiều cô gái hai mươi ba hai mươi bốn bị người trong nhà thúc giục xem mắt kết hôn, cô không tin mẹ Giang không muốn sớm ôm cháu ngoại. “Hay là như vầy, đợi tí nữa lúc ăn cơm, chị cố ý nói chuyện kết hôn, gõ trống cổ vũ. Lại bảo đầu bếp Trình nhân cơ hội trưng cầu thái độ của mẹ em. Thế nào?”

Giang Hạ suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng được, “Vậy chị phải đúng mực đấy, nếu sắc mặt mẹ em không tốt, chị phải nhanh chóng chuyển đề tài.”

Hứa Lôi đưa tay làm dấu ok, ra ngoài cùng Lục Ly, Giang Hạ đi vào phòng bếp tìm Trình Dật Tu.

Trình Dật Tu đang làm cá. Dùng dao mổ giữa hai bên xương sống, lại đem cá cắt thành lát mỏng, dường như trong suốt. Ba Giang đứng bên cạnh nhìn khen không dứt miệng, khen kỹ thuật của anh rất giỏi.

Giang Hạ kéo tay áo cha, “Ba ra ngoài nói chuyện với Lục Ly đi, con ở đây giúp cho.”

Ba Giang nhìn ra con gái muốn ông rời đi nói nhỏ. “Được, hai đứa cứ làm đi, ba đi ra ngoài nghỉ ngơi.” Ra khỏi phòng bếp còn cố ý lẩm bẩm: “Khói dầu quá nặng.” Sau đó đóng cửa lại.

Trình Dật Tu nhìn thấy cửa phòng bếp đóng kín, hỏi Giang Hạ: “Ba em ngoại trừ thích ăn cay, còn thích gì, sau này anh làm cho ba em ăn.” Ba vợ này thật sự quá tri kỷ.

Giang Hạ bóc tỏi nói, “Chỉ cần ăn ngon, ba em đều thích.”

Trình Dật Tu tiếp tục làm cá, “Em vào đây là có lời muốn nói với anh sao?”

cô gật đầu, đem lời Hứa Lôi nói với anh. “anh nhìn vẻ mặt của mẹ em, nếu thấy mẹ em tức giận thì đừng nói ra, nhớ kỹ nhé?”

Lúc nói chuyện, Giang Hạ liên tục cúi đầu bóc tỏi, mãi không nghe thấy anh trả lời ngẩng đầu lên. Sau đó bị anh đánh bất ngờ thành công.

Giang Hạ sợ hết hồn, lùi về phía sau. Chỉ vào cửa nói: “anh dọa chết em rồi, bị mẹ em trông thấy thì thảm!”

Trình Dật Tu khoa trương đá lông nheo, “Em yên tâm, em đã không thể đợi được muốn gả cho anh, anh nhất định sẽ cố gắng hoàn thành tâm nguyện của em.” Kỳ thật anh cũng đã chuẩn bị thừa dịp hôm nào có cơ hội nói lại chuyện kết hôn với Dư Quỳnh Hoa. không nghĩ tới cô cũng tích cực với chuyện kết hôn như vậy, làm anh rất vui vẻ.

***********

Buổi tối đồ ăn rất phong phú, Trình Dật Tu nấu hơn mười món, đủ loại khẩu vị. Mọi người ngồi xuống bàn, Dư Quỳnh Hoa ân chuẩn cho ba Giang mở chai rượu trắng.

Ba Giang vì huyết áp cao, bình thường nghiêm cấm uống rượu. không nghĩ tới hôm nay được ân chuẩn, đem rượu ngon mình cất kỹ lấy ra, rót một chén đầy cho Lục Ly và Trình Dật Tu. Lúc đến lượt mình, rất tự giác rót nửa non chén.

Mấy người còn lại uống nước hoa quả, Hứa Lôi dẫn đầu nâng chén, “Chúc Giang Hạ hai mươi sáu tuổi sinh nhật vui vẻ!”

Sau khi mọi người cùng nhau nâng chén, ba Giang bảo Hứa Lôi và Lục Ly dùng bữa, “Ăn nhiều một chút, đây đều là những món đầu bếp làm” nói xong lấy bát Dư Quỳnh Hoa, thay bà múc bát canh cá.

Canh cá màu trắng sữa, làm đẹp rất cầu kỳ và hành lá cắt nhỏ, nhìn rất mê người. Hứa Lôi cũng múc cho mình một bát, không nghĩ tới vừa ngửi được mùi lại cảm thấy dạ dày cồn cào, nhịn không được che miệng ọe một cái.

Lục Ly lo lắng đưa khăn giấy cho cô, “Sao thế, có phải khó chịu không?” nói xong muốn đỡ cô đi đến phòng vệ sinh.

Hứa Lôi xua tay, lấy một viên ô mai từ trong túi ngậm vào miệng, dạ dày mới thoải mái hơn. Xin lỗi với mọi người: “Ngại quá, cháu ngửi thấy mùi này liền nhịn không được.”

Dư Quỳnh Hoa là người từng trải, vừa nhìn là biết cô mang thai, nhất thời trong lòng có hơi mâu thuẫn. Sao tuổi trẻ bây giờ đều như vậy, Tần Chân cũng vậy, Hứa Lôi cũng vậy, mỗi người đều chưa kết hôn mà đã có con. Bà lại nhìn Giang Hạ và Trình Dật Tu. Mấy ngày nay mặc dù bà canh chừng rất chặt, nhưng hai đứa luôn luôn ở cùng một chỗ, tên tiểu tử kia lại không phải là đèn đã cạn dầu, nhỡ đâu…

Hứa Lôi chú ý tới vẻ mặt Dư Quỳnh Hoa, nói: “Dì à, tháng sau cháu và Lục Ly kết hôn, đến lúc đó dì và chú nhất định phải tới đó.”

Dư Quỳnh Hoa nói chúc mừng, lại nghe Hứa Lôi nói nhỏ với Giang Hạ: “Hạ Hạ, em phải làm phù dâu cho chị đấy. Đúng rồi, em và đầu bếp Trình dự định khi nào thì kết hôn? Nếu quá muộn, lúc đó bụng chị to rồi không đi được đâu.”

Giang Hạ hơi chột dạ nhìn Dư Quỳnh Hoa, thấy bà đang nhìn mình, nói quanh co: “Bọn em… Tạm thời bọn em còn chưa tính chuyện đó…”

“Cái gì?” Vẻ mặt kinh ngạc của Hứa Lôi có hơi khoa trương, nói với Trình Dật Tu: “Đầu bếp Trình không được rồi, hôm nay Hạ Hạ đã hai mươi sáu rồi, anh muốn cô ấy thành gái lỡ thì sao?”

Trình Dật Tu nhìn về phía Dư Quỳnh Hoa, hơi khẩn trương đứng dậy, thành khẩn nói: “Chú dì, hôm nay là sinh nhật Hạ Hạ. Thừa dịp này, cháu muốn bảo đảm với hai người, cháu sẽ đối xử tốt với Hạ Hạ cả đời. Mặc dù cháu không đại phú đại quý, nhưng mà cháu sẽ cố gắng, làm cho cô ấy vô tư vô lo. Chú dì cứ yên tâm gả cô ấy cho cháu.”

Dư Quỳnh Hoa không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện kết hôn, nhưng mà chuyện này cũng nên chuẩn bị. Bà không muốn có một ngày con gái lớn bụng nói với bà ‘Mẹ, con có thai rồi’.

Trình Dật Tu lo lắng chờ đợi thái độ của Dư Quỳnh Hoa, Giang Hạ cũng căng thẳng như vậy, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi.

Dư Quỳnh Hoa uống một ngụm nước trái cây, “Kết hôn là chuyện lớn, chuẩn bị rất rườm rà, hơn nữa phòng của cháu còn chưa sửa sang xong, dăm ba tháng cũng không kịp. Đợi sang năm đi, hai tháng đầu ngày lành nhiều.”

Trình Dật Tu cho là mình không nghe rõ, sững sờ nhìn về phía Giang Hạ. Giang Hạ cũng thất thần, cô tưởng rằng mẹ sẽ còn kéo dài một thời gian, không nghĩ tới đồng ý dứt khoát như vậy.

Hứa Lôi giơ cốc lên cao, “Hôm nay đúng là ngày tốt, cạn chén cạn chén!”

Trái tim Trình Dật Tu vẫn còn đang đập nhanh. Tay có hơi run giơ chén lên, “Cảm ơn chú dì, cháu nhất định sẽ chăm sóc Hạ Hạ thật tốt.”

Có lẽ quá kích động, ngày thường anh không uống nhiều rượu, uống sạch một ly rượu trắng vào trong bụng.

************

Ăn xong cơm tối, Hứa Lôi và Lục Ly trở về. Trình Dật Tu uống hơi nhiều, mặt đỏ hồng, nhưng mà nói chuyện hành động rất bình thường, không giống say rượu. Giúp ba Giang thu dọn xong mới tạm biệt xuống lầu.

Từ khi Dư Quỳnh Hoa đồng ý cho hôn sự của bọn họ, đến bây giờ anh đều chóng mặt, cũng không biết rốt cuộc là say hay là quá hưng phấn. Xuống dưới lầu rửa mặt bằng nước lạnh, vẫn không bình tĩnh được.

Cuối cùng anh cũng có thể kết hôn với Giang Hạ. Năm năm qua, anh nhớ tới Giang Hạ vô số lần, chưa từng nghĩ tới có thể ở cùng với cô. không phải là không muốn, mà là không dám, dù sao đối với Giang Hạ mà nói, anh chỉ là người không quen biết. Đến bây giờ anh vẫn cảm thấy mọi chuyện xảy ra ở thành phố T, tựa như giấc mộng.

Xoa mặt, tự nói với mình đây không phải là mơ, là sự thật. Tim lại bắt đầu đập nhanh, bây giờ anh rất nhớ Giang Hạ, muốn cho cô biết anh rất vui vẻ.

Cầm lấy di động gửi tin nhắn cho cô: Hạ Hạ, bây giờ anh muốn gặp em, anh rất rất nhớ em.

ở tầng trên Giang Hạ cũng đang ở trong phòng len lén vui sướng. Nhận được tin nhắn, mở cửa phòng nhìn. Ba mẹ còn đang nói chuyện ở phòng khách, nói chuyện kết hôn của cô.

cô gửi tin nhắn lại cho anh: không được, ba mẹ còn đang ở phòng khách, em không ra được.

Trình Dật Tu trả lời rất nhanh: anh chờ em.

Bây giờ Giang Hạ cũng rất nhớ anh, nhưng mà chuyện kết hôn vừa định ra, cô không muốn lúc này mẹ phát hiện ra cái gì đó. Chỉ có thể kiềm chế đợi ở trong phòng. Nhưng mà đợi đến hơn mười giờ, bọn họ còn chưa trở về phòng nghỉ ngơi.

cô nằm ở trên giường đợi, rồi ngủ mất, khi tỉnh dậy đã là hai giờ sáng, ba mẹ đã sớm ngủ sâu. Mắt nhìn di động, phát hiện có mấy tin nhắn Trình Dật Tu mới gửi. Gần đây nhất là năm phút trước, nói cách khác đến bây giờ anh vẫn còn chưa ngủ.

Giấu chìa khóa, cũng không dám bật đèn, mò mẫm trong bóng tối rón rén mở cửa chính, lại nhẹ nhàng đóng cửa.

Ra cửa là thay đổi, chạy như bay xuống lầu. Đến cửa 501 còn chưa kịp gõ cửa, cửa chính liền mở ra, người ở bên trong đưa tay tóm cô đi vào.

Trình Dật Tu để cô dựa lưng vào tường, cúi đầu hôn môi cô, bây giờ không từ ngữ nào có thể hình dung được tâm tình anh. anh chỉ có thể dùng thân thể nhiệt tình để cô biết, giờ phút này anh rất vui vẻ.