Hoắc Thừa Ân ngồi nhâm nhi những viên kẹo nhỏ, rung đùi chờ tin nhắn của Vũ Lăng.

Vậy mà Vũ Lăng lại nhắn lại một câu khiến anh giật mình đến mức suýt chút nữa thì viên kẹo ngậm chui xuống họng.

Thế mà thật sự là việc Tô Dĩ An đi chơi với Vũ Dương có vấn đề?

Sắc mặt Hoắc Thừa Ân ngay lập tức trở nên trắng bệch.

Hình như anh động nhầm cọp điên rồi.

Tay anh run run với tới bàn phím, gõ chữ:

[Người anh em, cậu đừng nóng! Tôi không có ý gì đâu!]

Vũ Dương đọc tin nhắn rồi.

Nhưng anh không trả lời nữa, mà thay vào đó là...chặn.

Hoắc Thừa Ân tá hỏa đứng bật dậy khỏi ghế, ghé sát vào màn hình máy tính, cố nhìn thật kĩ.

Chắc anh buồn ngủ quá nên hoa mắt thôi.

Tên đó có bao giờ chặn anh bao giờ đâu?

Thế mà lần này Vũ Lăng chặn anh thật!

Là thật! Không phải đùa! Không phải mơ!

"Mẹ nó! Cậu vì một người con gái mà ngó lơ tôi vậy sao? Đồ chết tiệt Vũ Lăng!"

[…]

Sáng hôm sau, Tô Dĩ An dậy từ rất sớm.

Cả đêm qua cô không tài nào ngủ được, cứ trằn trọc mãi chuyện của Vũ Lăng.

Cô vẫn tin anh ấy không phải loại người cho cô "leo cây" một cách vô lý như vậy được.

Cô vẫn tin, chắc chắn lúc đó Vũ Lăng có chuyện gì đó.

Tối hôm qua, cô cũng muốn nhắn tin hỏi han Vũ Lăng lắm chứ.

Nhìn tài khoản của anh ta vẫn còn sáng, cô lại chần chừ, cứ bấm vào, chuẩn bị nhắn tin thì lại ra, không dám nhắn.

Ánh mắt cô đờ đẫn cả ra vù thiếu ngủ.

Cứ nhìn hộp quà còn lại của Vũ Lăng vẫn còn nằm trên bàn, trong lòng cô lại càng trở nên rối bời.

Hay là cứ mang tới trường?

Dù sao ai cũng nghĩ cô là bạn gái Vũ Lăng mà.

Cô có làm gì đi chăng nữa thì cũng sẽ không bị ghim đâu.

Nghĩ là làm, cô bỏ luôn gói quà vào cặp, đưa tới trường.

Nhưng khổ nỗi, vừa thấy cổng trường với biển tên Hứa Tịch hiện lên trước mắt, cái ý định ban đầu của Tô Dĩ An ngay lập tức tan biến.

Hay là...thôi vậy.

Tối nay cô còn tới Vũ gia cơ mà.

Nhưng lúc đó không phải đã quá muộn rồi sao?

"Diệp Lục Nghiên à..." Cô quay sang nhìn cô bạn thân, cất giọng van nài:

"Cậu có thể hỏi Hoắc Thừa Ân vị trí phòng học của hai người đó không?"

Diệp Lục Nghiên cũng chỉ đành bật cười lắc đầu, gọi cho Hoắc Thừa Ân.

Nhưng chỉ vừa hỏi xong, anh đã gào lên như một con thú:

"Còn phòng học, chỗ ngồi gì nữa? Anh bị tên đó "tuyệt giao" rồi!"

"Hả? Tuyệt giao?" Cả Tô Dĩ An lẫn Diệp Lục Nghiên thốt lên.

Hoắc Thừa Ân nghiến răng.

Tuyệt giao vì gái đấy!

Sắc mặt hiện tại của Hoắc Thừa Ân hoàn toàn không thể miêu tả được nữa.

Đến cả sáng nay anh còn phải một mình đến trường, tên chết tiệt đó còn không thèm đợi anh.

Ai mà ngờ được chỉ mới hỏi một câu như thế, tên đó đã giận đến mức ấy cơ chứ.

Lúc anh bước vào phòng học, Vũ Lăng đã ngồi chiễm chệ trong phòng.

Quả nhiên là không thèm đợi anh.

Đồ tàn nhẫn, đồ lạnh lùng, đồ vì gái bỏ bạn, đồ không có tình người!

Nhưng nghĩ lại cái khí sắc rợn người tối qua của Vũ Lăng, anh lại không dám tiến tới ngồi chung.

Anh chỉ sợ, nếu như bây giờ bước tới chỗ hắn ta, anh sẽ chết ngay tức khắc.

Vũ Lăng ngồi ở những hàng đầu tiên, Hoắc Thừa Ân kiếm những chỗ ngồi phía sau, lấp bóng người.

Hoắc Thừa Ân và Vũ Lăng vốn là bạn tthân từ lâu, đi đâu, làm gì cũng như hình với bóng, bỗng nhiên ngày hôm nay lại mỗi người một phương, ai cũng phải cảm thấy lạ:

"Hoắc Thừa Ân, hôm nay không ngồi với Vũ Lăng à?"

"Hai người giận nhau rồi à?"

"Giận nhau cái đầu cậu ấy!" Hoắc Thừa Ân nghiến răng chửi bới.

Chỉ mới là chiến tranh lạnh thôi, chưa tới mức gọi là giận.

Nhưng vốn dĩ anh đâu có gây tội gì đâu.

Anh vô tội mà? Tò mò cũng là sai hay sao?

Anh không kể sự tình cho bọn họ nghe.

Để đám người nghe được chuyện cả hai đột nhiên tạo khoảng cách thế này chỉ vì một cô gái, lại còn là Tô Dĩ An, người ngoài sẽ nghĩ sao chứ?

Buổi học ấy vẫn diễn ra vô cùng bình thường như không hề có chuyện gì xảy ra.

Vũ Lăng cũng học hành tốt như thường ngày, thậm chí anh ta còn không thèm để ý tới sự xuất hiện của Hoắc Thừa Ân.

Không thấy anh tới ngồi chung, thế mà tên vô lương tâm đó cũng không thèm hỏi han lấy một câu.

Có khi trong lòng hắn ta, không thấy anh tới còn vui sướng chứ đùa.

Ngồi phía sau, Hoắc Thừa Ân hoàn toàn không nghe nổi giáo viên giảng lấy một câu.

Mặt anh đen sì như nhọ nồi, cả buổi ngồi theo dõi Vũ Lăng.

Tới trưa, ca học cuối cùng vừa kết thúc, Tô Dĩ An lại đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng học của hai người bọn anh.

Sự xuất hiện của cô khiến ai cũng phải nán lại, tò mò theo dõi, chẳng chịu về.

Cũng đúng thôi, chuyện động trời mà.

Ai cũng biết chắc cô tới đây để tìm ai, bởi thế mà họ cũng không quá bất ngờ.

Điều mà họ bất ngờ chỉ là, hôm nay Tô Dĩ An lại có thể mạnh bạo mà chủ động tới tận đây như vậy.

Trông thấy Tô Dĩ An, quả nhiên khuôn mặt của Vũ Lăng có chút giãn ra.

"Tiền bối!" Trông thấy Vũ Lăng, cô vội kêu lên.

Anh bước nhanh tới chỗ cô.

Trên tay Tô Dĩ An là một hộp quà được bọc giấy xinh xắn.

Mặt cô đỏ bừng lên, giữa thanh thiên bạch nhật liền giơ lên trước mặt Vũ Lăng, nói:

"Quà giáng sinh muộn! Anh nhận nha!"\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005.