Nhật Ký Theo Đuổi Tình Đầu

Chương 16: 16 Có Phải Là Đàn Ông Không

"Bác à, cháu có việc gấp, bác cho cháu vào đi!"

Tô Dĩ An mồ hôi mồ kê nhễ nhại, giọng van nài đến thảm thương.

Vậy mà bác bảo vệ vẫn nhất quyết không cho.

Đã là quy định của ban tổ chức, cho dù cô có kêu gào thảm thiết như thế nào thì bác cũng phải bó tay.

Vũ Lăng rời sân đấu cuối cùng, kết quả lại bắt gặp Tô Dĩ An.

Nhìn thấy anh, ánh mắt Tô Dĩ An sáng rực lên như tìm thấy vị sao cứu tinh.

"Bác, cô ấy là bạn của cháu, bác cho cô ấy vào đi!" Anh cất giọng.

Không biết cô nằng nặc đòi vào đây để làm gì, nhưng nhìn bộ dạng gấp gáp của Tô Dĩ An, anh cũng biết cô chạy vào đây không phải để đùa.

"Nhưng..." Bác bảo vệ lấm tấm mồ hôi hột.

"Không sao, nếu có gì, cháu sẽ chịu trách nhiệm!" Vũ Lăng nói tiếp.

Hết cách, bác đành mở thanh chắn, để Tô Dĩ An bước vào.

Uy lực của Vũ Lăng đúng là quá ghê gớm, chỉ cần nói vài câu, ai cũng phải nghe răm rắp.

Ngồi trên khán đài, mặc dù không thể nghe được phía dưới kia đang nói gì với nhau, nhưng cô biết, suốt cả trận đấu, chính Vũ Lăng là người đã điều khiển cả trận đấu, lãnh đạo cả Hứa Tịch.

Cô sung sướng chạy vào bên trong, chạy tới chỗ Vũ Lăng.

"Tiền bối!" Cô ngước mắt lên nhìn anh.

Vũ Lăng đúng là cao, so với một cô nhóc nấm lùn như cô, anh chẳng khác gì bố của cô vậy.

Vũ Lăng lắc lắc cánh tay, khởi động chuẩn bị bước vào hiệp hai.

Anh cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian vào Tô Dĩ An, dù sao kết quả trận đấu cũng quan trọng hơn.

"Cổ tay của anh...có ổn không?" Tô Dĩ An ái ngại nhìn cánh tay của Vũ Lăng.

Ngay từ khi hiệp một vừa kết thúc, cô đã để ý tới cổ tay trái của anh rồi.

Đó là lý do mà cô phi nhanh tới tận đây, còn đi van nài thảm thiết với bác bảo vệ để được vào bên trong.

Với một người chủ lực như Vũ Lăng, có mệnh hệ gì thì thật sự Hứa Tịch rất khó lấy điểm.

Hơn nữa...cô cũng rất lo cho anh.

Vậy mà Vũ Lăng lại phớt lờ:

"Cổ tay của tôi vô cùng bình thường, cô không cần quan tâm!"

"Nhưng..."

Ánh mắt của Vũ Lăng trầm xuống, nghiêm nét mặt:

"Nếu như cô tới đây chỉ để hỏi về chuyện này, thì mau ra ngoài đi!"

Nói rồi, anh quay lưng bỏ đi, không thèm quan tâm tới Tô Dĩ An.

Cô im lặng không nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng nhức nhối vô cùng.

Trong cặp đeo sau lưng của cô, vẫn còn đống thuốc giảm đau tạm thời mà cô vừa vội chạy đi mua.

Vậy mà vẫn không kịp bôi cho anh ấy.

Tô Dĩ An cười khổ.

Phải rồi, một người như cô sao có thể mơ tưởng tới một thứ viển vông như vậy cơ chứ? Thích Vũ Lăng, ngay từ đầu đã là một ảo tưởng nặng nề của cô rồi.

Tô Dĩ An bước từng bước nặng nề đi ra ngoài, chỉ dám ngoảnh đầu nhìn bóng lưng của Vũ Lăng.

Cổ tay của anh, cô thật sự rất lo.

Có thể bây giờ Vũ Lăng vẫn còn chịu được, nhưng trận đấu vẫn còn dài, lỡ có chuyện gì...

Không được! Cô không thể suy nghĩ tiêu cực như vậy được.

Có thể chỉ là một chấn thương nhẹ, không đáng để anh ấy quan tâm.

Rảo bước về khán đài, cô lại bắt gặp Hoắc Thừa Ân.

"Tiểu học bá! Em làm gì ở đây?" Hoắc Thừa Ân cất giọng hỏi.

Tô Dĩ An có mặt ở đây, phải chăng là để tìm Vũ Lăng?

"Em..." Tô Dĩ An nghẹn lại.

"Không phải..." Hoắc Thừa Ân nghĩ ngợi, "Sao em vào đây được? Không phải có bảo vệ sao?"

"Chuyện đó...tiền bối Vũ giúp em ạ!" Tô Dĩ An lí nhí.

Tay cô vội vàng cởi cặp ra, lục tìm những lọ thuốc cô vừa mua, đưa hết cho Hoắc Thừa Ân:

"Em không biết là vết thương có nặng hay không? Nhưng dù sao cổ tay trái của Vũ Lăng vẫn đang có vấn đề, anh bôi thuốc cho anh ấy giúp em!"

Hoắc Thừa Ân, trên tay là đống lọ thuốc lỉnh kỉnh, vậy mà Tô Dĩ An lại mua cho Vũ Lăng.

Anh tặc lưỡi nhìn lối đi về phía phòng nghỉ.

Rõ ràng là giúp cô nàng vào được tới đây rồi, vậy mà cuối cùng lại bỏ người ta ở lại đây một mình.

Vũ Lăng, cậu có phải đàn ông không vậy?

Hoắc Thừa Ân chỉ đành thở dài:

"Em tốt thật đấy! Tên đó đúng là không biết nhìn người!"

Tô Dĩ An cũng chỉ đành cười trừ, vội vàng tạm biệt anh rồi chạy ra ngoài.

Ôm bao thuốc bước vào phòng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hoắc Thừa Ân.

Anh bước nhanh tới chỗ Vũ Lăng, nắm lấy cổ tay Vũ Lăng giơ lên.

Vậy mà Hoắc Thừa Ân lại nắm trúng chỗ đau, khiến Vũ Lăng thoáng nhíu mày.

"Quả nhiên là bị đau!" Hoắc Thừa Ân lẩm bẩm.

Tên quỷ nhà họ Vũ đó, tên này không lường trước được hậu quả sao? Đây là trận chung kết đấy! Lỡ có chuyện gì...

Tô Dĩ An cũng thật tinh mắt, ngồi trên khán đài vậy mà cũng phát hiện ra Vũ Lăng bị thương.

Còn bọn anh, rõ ràng cùng thi đấu trên sân, thế mà chẳng có ai để ý.

Hoắc Thừa Ân chỉ biết thở dài:

"Bôi thuốc đi! Đừng ra sân nữa, lỡ nó trở nặng thì sao đây?"

Vũ Lăng im lặng không nói gì, anh nhìn chằm chằm vào lọ thuốc mà Hoắc Thừa Ân đưa cho, có chút chần chừ.

"Chỉ là vết thương nhỏ, không sao!"

"Cậu cứng đầu quá vậy!" Hoắc Thừa Ân tặc lưỡi.

"Tiểu học bá mua cho cậu đấy! Sau trận đấu tới cảm ơn con bé đi!" Hoắc Thừa Ân nói tiếp, "Em ấy chạy hớt hải đi mua thuốc cho cậu, vậy mà cậu còn xua đuổi người ta."

"Tiểu học bá?" Vũ Lăng nhướng mày, "Tô Dĩ An?"\b\b\b\b\b\b\b\b.