Hôm sau, Tang Chỉ đương nhiên rất vui mừng quay về nhà cùng phượng hoàng cao ngạo, chỉ là... tư thế đi bộ có chút kỳ quái. Bỏ qua điểm nhỏ không hài hoà, hai người thương lượng một hồi, cuối cùng vẫn quyết định sẽ đặt nhà mới ở trấn Bình Lạc.

Một là, phép thuật của tiểu hồ ly thực sự không tốt, đất của Phượng tộc treo lửng lơ giữa không trung, với công phu nửa mùa của hồ ly Tang Chỉ, chỉ sợ sau này ra khỏi cửa đi chơi cũng rất có khả năng rơi từ vách đá vạn trượng xuống. Hai là, hai người quen nhau rồi yêu nhau ở trấn Bình Lạc, Tuấn Thúc lại vì việc công cần ở lại đây một thời gian dài, thế là quyết định nơi tổ chức hôn lễ và chỗ ở sau này ở đây.

Thiên Hồ Đế quân và công chúa Họa Thường thấy con gái, con rễ ân ái, yêu thương nhau, đương nhiên cũng không có ý kiến gì, định xong thời gian tổ chức hôn lễ liền để hai người quay về trấn Bình Lạc trước. Tang Chỉ tự cho rằng mình công đức viên mãn, mang theo Lai Mễ, Tiểu Quyên và của hồi môn rồi cùng phượng hoàng cao ngạo hừng hực khí thế về trấn Bình Lạc, nhưng vừa về đến nơi, nàng liền biết, mình sao rồi, quá sai rồi !

Tuấn Thúc dắt tay tiểu hồ ly đến cửa trấn, Tang Chỉ từ xa đã nhìn thấy mọi người đứng ngay ngắn đợi lệnh. Đào thụ tinh ôm bàn tính vàng, khuôn mặt lóe lên đầy ánh vàng, Thất Thủy ngốc nghếch cười he he. Bích Nữ ở trong gương miệng lưỡi sắc bén, còn có cả... Thố Tử tiểu tiên Anh Lạc điệu đà đung đưa.

Tang Chỉ vừa thấy Anh Lạc, trong lòng liền vang lên một tiếng loảng xoảng. Mấy ngày vừa qua sống quá thoải mái nên đã quên mất nàng ta. Bây giờ Thố Tử tiểu tiên mới là chủ nhân thực sự của trấn Bình Lạc, Thổ thần mới, còn bản thân nàng cùng lắm cũng chỉ là ‘‘phu nhân ngự sử phàm giới’’. Ấy! Với cách xưng hô mỏi miệng như thế này, nghĩ thế nào cũng thấy mình giống người ngoài.

Tang Chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, thấy Anh Lạc nở nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng lướt đến phía mình thì cảm thấy toàn thân nổi da gà. Trong lúc còn đang nghiến răng đắn đo xem lát nữa nàng ta đánh đến mình, mình sẽ cào móng vuốt trước hay đốt hồ hỏa trước thì Anh Lạc đã đến trước mặt. Tang Chỉ đờ ra, chưa kịp lùi về phía sau, Thố tử tiểu tiên đã nhùn người hành lễ, tươi cười chào : ‘‘Anh Lạc bái kiến Phượng quân đại nhân, công chúa Tang Chỉ !’’

Tiểu hồ ly kinh ngạc, nghìn tính vạn toán cũng không tính đến nước này, Thố tử tiểu tiên lại sử dụng kế mềm mỏng, hại mình không biết được trong lòng nàng ta đang nghĩ gì. Nhưng điều khiến Tang Chỉ càng không ngờ tới được là, Anh Lạc vì hôn lễ của nàng và phượng hoàng cao ngạo mà bận tới bận lui, tối tăm mặt mũi. Nói một cách hoa mỹ thì là trấn Bình Lạc thuộc phạm vi quản hạt của nàng ta, việc chủ trì hôn lễ cũng nằm trong bổn phận.

Sau khi Tang Chỉ về trấn Bình Lạc, mỗi lần gặp Anh Lạc với khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ thì lại không kìm nén được thầm run rẩy. Nàng cũng âm thầm dặn dò phượng hoàng cao ngạo điều tra, thăm dò xem Thố tử tiểu tiên có phải là có âm mưu gì không, nhưng Tuấn Thúc tuyệt nhiên không để ý đến chuyện này, chỉ nói mình đã có đáp án.

Lời nói này tiểu hồ ly nào có tin, bực mình nhất là không tìm được sai sót của Anh Lạc, cứ như vậy đến ngày tổ chức hôn lễ, quả nhiên có xảy ra...

Trong phòng ở Thanh Ngô cư, Tang Chỉ mặc đồ cưới đỏ như lửa ngồi trước gương đồng, vừa góc vừa lau nước mắt. Lai Mễ cũng không biết tỷ tỷ bị làm sao, lo lắng đến mức cứ liếm mu bàn tay nàng. Phượng hoàng cao ngạo nhìn thấy mà đau lòng, vòng tay ôm lấy tiểu hồ ly từ phía sau, thấp giọng nói : ‘‘Đừng khóc nữa, mắt sưng thì sẽ không xinh đâu !’’

Tang Chỉ vừa thút thít vừa đẩy phượng hoàng cao ngạo ra, quay đầu lại nhìn, hai chiếc tai hồ ly lông lồm xồm đã lộ ra ngoài. Tang Chỉ cắn răng chỉ vào đôi tai nhọn nói : ‘‘Đều là tại chàng! Đều là tại chàng! Chàng nói Anh Lạc sẽ không hại thiếp, đây là cái gì ? Hu...’’

Hóa ra hôm nay Tang Chỉ dậy sớm. Lúc ngủ dậy, Tiểu Quyên và nha đầu còn chưa vào hầu hạ, Tang chỉ liền tự mình mặc áo cưới, đứng trước giường soi. Đang vui mừng, tiểu hồ ly lại cảm thấy trên đầu có cảm giác nhột nhột, đưa tay lên sờ, chiếc tai nhọn với lông lồm xồm đã mọc ra từ lúc nào.

Tiểu hồ ly kinh hãi. Lẽ nào vì quá hưng phấn nên hiện nguyên hình mình cũng không biết? Còn may bây giờ mình đang ở trong phòng, nếu là lúc đang bái đường, bị chúng tiên đến phát hiện, há chẳng phải là quá mất mặt họ hồ ly rồi sao?

Tang Chỉ vừa ngẫm nghĩ vừa cố gắng tịnh thần niệm quyết che giấu đôi tai, nhưng lát sau, tai hồ ly vừa tức vừa lo, ở trong phòng dằn vặt nửa ngày trời, đến khi Bích Nữ, Tiểu Quyên đến trang điểm cho tân nương tử, mới biết đã trúng kế của Anh Lạc.

Bích Nữ đoán, có lẽ Anh Lạc đã niệm chú gì đó trên áo cưới mới khiến Tang Chỉ hiện nguyên hình. Trong thoáng chốc, trấn Bình Lạc rối loạn, nhưng mà lật tung cả trấn cũng không tìm được Anh Lạc. Hôn lễ sắp bắt đầu, tiểu hồ ly làm thế nào cũng không biến về nhân hình được, chân tay cũng hiện ra móng vuốt hồ ly…nàng chỉ biết ngồi trên giường khóc hu hu.

Công chúa Họa Thường ở bên ngoài lo lắng đi qua đi lại. Tang Chỉ không chịu mở cửa, tân lang phải nói hết nước hết cái mới vào được phòng, để Tang Chỉ…chửi mắng.

Tuấn Thúc thở dài nói : “ Thực ra cũng chẳng có gì, mọi người đều biết nàng bị Anh Lạc hãm hại, sẽ không cười…’’

“Á…á…!’’ Tuấn Thúc chưa nói xong đã nghe thấy nương tử hét lên thảm thiết. Cuống quýt quay đầu nhìn, lập tức sống lưng cũng lạnh toát, đứng yên tại chỗ. Tiểu hồ ly đáng yêu, thanh tú, xinh đẹp nhà chàng lúc này lại biến thành quái vật đầu hồ ly mình người, nhưng trên chiếc miệng nhọn và đầu hồ ly vẫn là kiểu tóc mà trước đây Tang Chỉ chải. Sự kết hợp kinh khủng giữa người và hồ ly, thật là…quái dị.

Tang Chỉ thấy ánh mắt Tuấn Thúc đang nhìn mình, liền biết phượng hoàng cao ngạo cũng bị mình dọa cho phát sợ rồi. Lòng tự tôn bị xúc phạm đến cực điểm, chiếc miệng hồ ly lập tức khóc rống lên, đẩy Tuấn Thúc ra ngoài : “ Ra ngoài! Ra ngoài! Chàng ra ngoài cho thiếp!!’’

“Không phải! Tang Chỉ, nàng nghe ta nói…’’

Hai người kéo đẩy một hồi, đến mức Lai Mễ cũng chạy đến xem. Tang Chỉ đang tức giận ngút trời, nào có để ý được nhiều như vậy, dứt khoát đẩy hai người này ra ngoài cửa rồi bắt đầu đập đồ đạc. Người ở bên ngoài nghe thấy mà sốt ruột, nhưng biết tiểu hồ ly đang tức giận nên chẳng ai dám vào.

Trong phòng, Tang Chỉ phá phách đủ rồi, ngồi phịch xuống đất khóc lóc thảm thiết. Nào có nữ tử nào không mong trong ngày thành thân, mình sẽ là cô dâu xinh đẹp, khoác áo cưới về nhà chồng? Chỉ có nàng là xui xẻo, gặp phải Thố tử tiểu tiên …

“ Nàng ta cố ý! Nàng ta là người phụ nữ độc ác nhất! Nàng ta vì không muốn thiếp thành thân, không lấy được chồng …oa…! Tang Chỉ đang khóc lóc thảm thiết, bỗng cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai mình. Vốn cho rằng đó là Bích Nữ, tiểu hồ ly hơi quay người lại, nghẹn ngào nói : “ Bích Nữ tỷ tỷ, tỷ cũng ra ngoài đi, đừng có nhìn dáng vẻ xấu xí của muội.’’

Tiểu hồ ly nói xong, rất lâu sau cũng không nghe thấy tiếng ai trả lời. Vô thức ngước lên nhìn, quên cả khóc, áo xanh yếm bích, mày ngài xinh đẹp…chính là nữ tử áo xanh, ân nhân cứu mình mấy lần. Tang Chỉ thấy vậy, nhất thời cũng không biết phải làm gì, chớp chớp cặp mắt trong sáng, nói : “ Ngươi…sao lại ở đây ?’’

Nữ tử áo xanh vừa đỡ Tang Chỉ dậy vừa mỉm cười : “ Hôm nay người thành thân, ta đến chúc mừng người.’’

Tiểu hồ ly nghe thấy vậy, lại nhớ đến chuyện đau lòng nước mắt đã giàn giụa, nói : “ Hôm nay ta sợ là không thành thân được rồi ! Hu hu, dáng vẻ ta bây giờ xấu xí thế này, làm sao ta dám ra ngoài bái đường? Đến phượng hoàng cao ngạo còn chê ghét ta…’’

Nữ tử áo xanh lắc đầu, khẽ đưa tay lên miệng Tang Chỉ, ý bảo nàng ngừng lại: “Thứ ngài yêu là con người của người, vẻ ngoài thì sao chứ? Hơn nữa, Tang Chỉ của chúng ta vẫn rất xinh đẹp, đáng yêu !’’

Nữ tử áo xanh nhẹ nhàng nói, giọng nói mềm mại nhưng kiên định, giống như chiếc lông trắng tinh khiết, nhẹ nhàng lướt qua lồng ngực khiến người khác cảm thấy vô cùng dễ chịu. Tang Chỉ nghe thấy vậy, bất giác yên tâm hơn, đang muốn nói gì đó thì nữ tử áo xanh đã dắt nàng trước gương đồng.

“Người khác đều nói trước khi thành thân, tân nương nhất định phải tìm được vị trưởng bối có phúc chải đầu cho, như vậy, cả đời sẽ hạnh phúc, an khang. Ta không phải là người có phúc, nhưng ta muốn được chải đầu cho Tang chỉ, có được không ?’’

Tang Chỉ bị những lời của nữ tử áo xanh làm cho chú ý, bất giác ngẩn người, đến khi phản ứng lại được mới phát hiện nữ tử áo xanh đã giữ lấy khuôn mặt nàng, ra hiệu cho nàng nhìn vào gương.

“Á! Đừng mà!’’. Tiểu hồ ly kêu oai oái, vô thức đưa tay lên bịt mắt, nàng không muốn nhìn dáng vẻ xấu xí của mình. Cho dù mới học ảo hóa thành nhân hình, nàng cũng chưa từng xấu xí thế này, đừng nói hôm nay là ngày đại hỷ của nàng, Anh Lạc lại khiến nàng phải khó chịu thế này.

Thấy vậy, nữ tử áo xanh cong mắt khẽ cười, giọng nói vẫn dịu dàng như nước: “Tang Chỉ đừng sợ, mở mắt ra nào !’’ Giọng nói dịu dàng, bình tĩnh, giống như con người nữ tử. Những lời này có như ma lực, khiến Tang Chỉ không kìm được, hé mắt, từ từ nhìn vào trong gương, tiểu hồ ly lại sững sờ.

‘‘Làm sao có thể...Mặt của ta ?’’ Tang Chỉ muốn nói gì rồi lại thôi, nghiêng đầu nhìn nữ tử.

Nữ tử áo xanh đã cầm chiếc lược gỗ, khẽ nhếch môi: “Ta nói rồi, Tang Chỉ là người xinh đẹp nhất !’’

---Đi qua---

Đại sảnh Thanh Ngô cư, trong căn phòng tối om có một nhóm người nhưng lại yên lặng như tờ.

Thiên Hồ Đế quân ngồi đoan chính trên vị trí dành riêng cho mình, trầm mặc rất lâu, cuối cùng cũng đập bàn đứng dậy, quát: “Nó phản rồi! Bây giờ bản vương sẽ đi bắn nó.’’

Bích Nữ nghe thấy liền ngăn lại: “Đế quân, không được! Lúc này tiểu hồ ly đang khóc lóc rất đau lòng, nếu ngài cưỡng ép trói muội ấy ra bái đường, cũng chẳng ra sao cả !’’

Công chúa Họa Thường thấy vậy cũng đỡ lời: “Bích Nữ nói có lý! Chỉ Nhi đang buồn bã, chàng không nghĩ cách đi bắt Thố tử tiểu tiên về giải chú trên người con, lại còn hung dữ với con...Cả đời này con chỉ thành thân một lần, chàng muốn con phải đau lòng sao ?’’

Tang Dục tức giận đến mức tóc tai dựng ngược, chỉ vào phu nhân nói: “Đều do nàng nuông chiều làm hư con ! Nhưng bây giờ phải làm thế nào ? Chẳng lẽ cứ để chúng tiên ở bên ngoài đợi mãi ? Vương Mẫu nương nương cũng đã đến rồi, có phải nàng sẽ đi nói với người, bảo người hãy đợi một lát không ?!’’

Thấy hai người cãi nhau căng thẳng, Tuấn Thúc đột nhiên đứng dậy nói: “Nhạc phụ, nhạc mẫu không cần sốt ruột, giờ con sẽ đi tìm Vương Mẫu nương nương thỉnh tội, nói rõ ngọn nguồn rồi tâu với người sẽ chọn ngày khác để tổ chức hôn lễ.’’ Nói xong, cũng không đợi mọi người phản đối, chàng liền sải bước đi ra ngoài.

Nhưng chưa đi được hai bước, Tuấn Thúc dừng lại, bất động. Thất Thủy, Khế Lạc thấy vậy đều thò cổ ra nhìn xem bên ngoài là vị tiên nhân nào không đợi được nữa nên xông vào, nhưng chỉ thấy một người trong trang phục đỏ thẫm, kẹp vàng châu ngọc...Tiểu hồ ly trang điểm đẹp đẽ, trang phục rực rỡ, đồ trang sức quanh người phát ra những tiếng leng keng...Tiểu nha đầu này so với ngày thường thì xinh đẹp, kiều diễm hơn rất nhiều.

Sau khi đội chiếc khăn thêu lên mũ phượng, Tang Chỉ đi giày thêu hoa sen đến trước mặt Tuấn Thúc, nâng cao tay áo quay một vòng, hé miệng cười ngọt ngào: “Có đẹp không, tân lang ?’’

Tuấn Thúc thấy tiểu hồ ly đã khôi phục lại nhân hình, hơn nữa được trang điểm kỹ càng nên vô cùng xinh đẹp, không kìm nén được sự xao xuyến trong lòng, nắm lấy bàn tay của Tang Chỉ, lời nói chắc nịch: “Cảnh này chỉ ở thượng thiên có, nhân gian có thể có được mấy lần ?’’