Liễu Vi Dung kinh hãi, Đoàn Đoàn làm sao vậy? Không phải đi đến chỗ Thái hậu sao? Nàng cố giả bộ trấn định hỏi.

"Không cần phải gấp gáp, ngươi từ từ nói, trước nói cho Bổn cung, rốt cuộc Đại hoàng tử thế nào?"

Bạch Liên vội vàng tiến lên cho cung nữ đó một chén nước, cung nữ ực một hớp nước trà, trì hoãn giọng điệu, từ từ nói tới: "Nô tỳ nghe được tin tứcTừ An Cung truyền đến nói Đại hoàng tử mưu hại Tam Tiểu Thư Phương gia, hiện giờ Tam tiểu thư Phương gia đã trúng độc hôn mê......"

"Cái gì?" Liễu Vi Dung kích động kêu to thất thanh: "Mưu hại Tam Tiểu Thư Phương gia? Diệu nhi mới có hơn hai tuổi, thế nào mưu hại người? Vệc này không phải rõ ràng là bị hãm hại sao?"

Bạch Liên cùng Hạnh Nhi cũng bị tin tức bất thình lình này làm ngây ngẩn cả người.

"Đúng vậy, Đại hoàng tử mới có hai tuổi, làm sao có thể mưu hại Tam Tiểu Thư Phương gia, thật là hoang đường." Hạnh Nhi rất là không khách khí cười lạnh.

Bạch Liên cũng lạnh lùng nói: "Đó còn cần phải nói, nhất định là có người hãm hại Đại hoàng tử."

Người cung nữ đó thấy bộ dạng kích động của Đức phi nương nương, cắn răng nói ra câu tiếp theo khiến nàng kinh ngạc hơn: "Nương nương, ngài đừng kích động, nô tỳ còn chưa nói hết, tất cả mọi người không cho là Đại hoàng tử sẽ mưu hại Tam Tiểu Thư Phương gia, bọn họ nói, nói là......"

Câu nói kế tiếp, nàng ta liếc Liễu Vi Dung một cái nhưng không dám nói ra.

Liễu Vi Dung nghe vậy, lẽ nào lại không hiểu ý tứ trong lời nói chưa xong của nàng ta, trì hoãn tâm tình kích động, lạnh lùng nói: "Bọn họ nói là Bổn cung chỉ điểm, đúng không?"

Cung nhân nhắm mắt gật đầu.

Đáy mắt Liễu Vi Dung thoáng qua một tia ánh lạnh, hiện tại cuối cùng nàng đã hiểu, xem ra nàng và Đoàn Đoàn đều bị hãm hại, tốt cho một mũi tên hạ hai chim.

Chỉ là nàng sẽ không như bọn họ mong muốn.

"Trần mama đâu rồi, bây giờ nàng ta như thế nào?"

"Trần mama bị Thái hậu bắt giữ rồi, còn tìm ra một bao độc dược từ trên người Trần mama......"

"Cái gì? Vậy hiện tại Đại hoàng tử như thế nào?" Sắc mặt Liễu Vi Dung nhất thời âm trầm.

Sao trên người Trần mama lại có độc dược? Không cần phải nói là hãm hại.

"Đại hoàng tử vẫn còn ở Từ An Cung."

"Ha ha, Bổn cung còn không biết rốt cuộc Diệu nhi mưu hại Tam tiểu thư Phương gia như thế nào?" Liễu Vi Dung giận quá thành cười.

Cung nhân đành phải đem chân tướng nói một lần.

Thì ra là lúc Đoàn Đoàn ở Từ An Cung, ăn một đĩa điểm tâm nhỏ, đĩa điểm tâm nhỏ còn dư hai miếng, Thái hậu đùa với hắn, để cho hắn cho Phương Chỉ Lâm ăn, Đoàn Đoàn liền cầm lên đưa cho nàng ta ăn.

Vậy mà Phương Chỉ Lâm ăn xong miệng liền sùi bọt mép té bất tỉnh.

Thái hậu giận dữ, thế nhưng hỏi cũng không hỏi liền trực tiếp bắt giữ Trần mama bên cạnh Đoàn Đoàn, từ trên người nàng ta tìm ra một ít độc dược, còn tính toán liên lụy trên người nàng.

Đoàn Đoàn là Đại hoàng tử cũng bị giữ lại Từ An Cung.

Sau khi Liễu Vi Dung nghe xong, trong lòng đã biết đại khái, cười lạnh một tiếng, Thái hậu là ai, người thắng lợi sau cùng trong cung đấu, thật không ngờ thị phi cũng chẳng phân biệt được.

Thái hậu càng làm như vậy, càng làm cho nàng khẳng định việc Phương Chỉ Lâm trúng độc có điểm kỳ lạ.

Mục đích cuối cùng sợ là muốn cho Phương Chỉ Lâm vào cung, lại xuất hiện bằng chứng như núi, đem Đức phi là nàng này dính líu vào.

Dĩ nhiên lý do rất đơn giản, không phải là sợ sau khi Phương Chỉ Lâm vào cung phong phi áp đảo trên đầu nàng, đoạt chưởng cung quyền của nàng, cho nên trăm phương ngàn kế ngăn cản Phương Chỉ Lâm vào cung.

Có lẽ đối với Liễu Vi Dung, lý do này hết sức hoang đường, nhưng theo nhật xét của người xưa, lý do này làm người ta tin tưởng nhất.

Thay quyền chưởng quản lục cung cùng địa vị Hoàng hậu, ai không thèm nhỏ dãi?

Thật là giỏi tính toán.

"Bạch Liên, lập tức truyền lời, ta muốn đi Từ An Cung." Để Hạnh Nhi thưởng cho cung nữ thông báo, Liễu Vi Dung mấp máy môi, thần sắc đông lạnh.

"Dạ!" Bạch Liên đáp một tiếng.

"Còn nữa, cho người cẩn thận lục soát Nhu Phúc cung một lần, đừng để cho người ta lấy cái vật bẩn gì đi vào giá họa."

Sau khi Liễu Vi Dung thay một thân cung trang, đang muốn đi Từ An Cung, bỗng dưng nhớ lại điều này, tuy rằng hiện tại Nhu Phúc cung ở dưới sự bảo vệ của Hoàng đế, nhưng mà không thể tránh được có yêu ma quỷ quái đến gây tai họa.

Cẩn thận vẫn là hơn.

Chuyện này rất nhanh truyền đến trong tai Hoàng đế Mộ Dung Triệt, hắn gọi ám vệ tới hỏi thăm tình huống lúc đó, nhắm lại mắt, thần sắc lạnh lẽo, ngón tay gõ ở trên mặt bàn.

Mở mắt ra sai người ta đi tuyên Mạc thái y, chờ Mạc thái y đến, liền mang theo Tiểu Lý Tử đi Từ An Cung.

Sau khi Thái hậu biết được Đức phi tới đây, nhìn Trần mama bị đánh một thân nhếch nhác trên đất, sắc mặt trầm xuống.

Tới thật mau.

Một bên Đoàn Đoàn nghe được mẫu thân tới thì khuôn mặt nhỏ nhắn đang ảm đạm bỗng sáng lên, nhìn Trần mama quỳ trên đất, cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn, âm thầm trách cứ mình vô dụng.

Vẻ mặt Phương Chỉ Doanh cùng Tương Nhã bên người nàng ta nhàn nhạt, Liễu Tương Nhã liếc Phương Chỉ Doanh một cái, âm thầm cười lạnh, thật là có tỷ phải có muội, lòng dạ độc ác giống nhau.

Biết rõ Hoàng đế vô ý đối với nàng, vì vào cung, cũng có thể xuống tay với ngay cả bản thân mình.

Muốn lấy Phương Thái Sư bức bách sao?

Lần này có trò hay để xem.

Tốt nhất lần này Hoàng thượng bắt được nàng ta, tránh cho Phương Chỉ Lâm được vào cung như ý nguyện, bây giờ nàng ta đã chịu đủ tức giận với hai tỷ muội này rồi.

Bên ngoài Từ An Cung, cung nhân nhìn thấy Đức phi nương nương tới, ánh mắt nhìn về phía nàng cung kính cũng mang theo ý lạnh.

Tâm phúc của Thái hậu Lưu mama rất trùng hợp đứng bên ngoài.

"Mời nương nương!" Bà ta cung kính mời nàng vào điện.

Liễu Vi Dung nắm chặt nắm tay, mới vào chánh điện, liền thấy Trần mama quỳ trên đất, kinh ngạc trợn to hai mắt.

"Trần mama”

"Chủ tử!" Trần mama thấy Liễu Vi Dung mang theo Bạch Liên tiến vào, lập tức hiểu được chủ tử đã nhận được tin tức ở Từ An Cung.

Trong lòng nàng âm thầm kêu khổ, tại sao chủ tử cũng tới?

Mới vừa rồi bà bị soát người, kỳ lạ là bị người tìm ra một gói phấn độc.

Rõ ràng trên người bà căn bản không có những thứ đồ này.

"Mẫu phi......" Đoàn Đoàn thấy mẫu thân, nện bước chân ngắn nhỏ chạy vội tới trước mặt nàng, ôm bắp đùi của nàng, uất ức khóc lớn.

Thái hậu lạnh lùng “hừ” một tiếng.

"Đức phi!"

"Nô tì ở đây." Liễu Vi Dung vội cung kính lên tiếng.

Bởi vì tay chân Thái hậu vô lực, muốn vỗ bàn cũng khó có thể làm được, chỉ có thể lạnh lẽo nhìn chằm chằm Liễu Vi Dung, giọng nói đột nhiên cất cao, lạnh lùng nói: "Uổng phí ai gia coi trọng ngươi như vậy, không nghĩ tới tâm tư ngươi tàn nhẫn như thế, thế nhưng lợi dụng tay Đại hoàng tử mưu hại Chỉ Lâm."

"Nô tì không biết ý tứ của Thái hậu nương nương là chỉ chuyện gì!" Liễu Vi Dung mím môi, sờ sờ Đoàn Đoàn có chút sợ, thẳng tắp chống lại mắt lạnh của Thái hậu.

Trong lòng lại cười lạnh, muốn gán tội người thì sợ gì không có lý do.

Xem ra bởi vì Phương gia, Thái hậu thật là càng già càng hoa mắt ù tai rồi.

"Không biết chỉ chuyện gì?" Thái hậu hí mắt, bộ mặt trong sạch, bà đối với Tô công công nói: "Để cho nàng ta nhìn một chút."

Tô công công gật đầu, mang phấn độc lục soát được trên người Trần mama lấy ra ngoài.

Thấy một gói phấn bột, trong lòng Liễu Vi Dung giật mình.

Trần mama trên mặt đất có chút nhếch nhác thấy Thái hậu định dùng túi phấn độc kia vu oan cho chủ tử, vội vàng mở miệng hô: "Chủ tử, cái gói phấn độc này là Lưu mama tìm ra từ trên người nô tài, nô tài cũng không biết tại sao trên người đột nhiên có cái gói này......"

Thái hậu cười lạnh: "Xem ra nô tài này ngược lại rất trung thành, ý của ngươi là ai gia vu oan ngươi? Nhiều người ở đây như vậy chính mắt thấy được cái gói phấn độc này được lục soát ra từ trên người ngươi, bằng chứng như núi, còn dám nguỵ biện? Chẳng lẽ là muốn bao che Đức phi?"

"Không, mẫu phi, Hoàng nãi nãi oan uổng người, trên người Trần mama căn bản không cái gói đồ này, Diệu nhi tận mắt thấy thời điểm Lưu mama lục soát đem bao đồ này thả vào trên người Trần mama....."