Edit: Boo

Mộ Dung Triệt dừng tay, lạnh nhạt nói: "Có thể, mẫu hậu nói đi."

Thái hậu ho một tiếng, nhìn gương mặt lạnh nhạt của Hoàng đế một chút, than thở trong lòng: "Hoàng thượng, mẫu hậu cũng không có yêu cầu gì, chỉ là nghĩ tới Nhị hoàng tử thế nào cũng là con trai của Phương Chỉ Doanh, Hoàng thượng có thể để cho nó trở lại bên cạnh Phương Chỉ Doanh không? Mấy ngày nay nàng luôn len lén vừa rơi nước mắt vừa làm y phục, mẫu hậu cũng không nhìn nổi nữa rồi."

Hoàng thượng ngẩn ra, vốn là nghĩ mẫu hậu muốn nuôi dưỡng đứa bé còn chưa có ra đời của Đức phi, hoặc là đem Phương phi trở lại vị trí cũ, xem ra là hiểu lầm rồi, trên mặt không khỏi mang theo một tia xấu hổ.

Tuy rằng hắn không muốn để cho Phương phi đem An nhi trở về, nhưng mẫu hậu yêu cầu, thôi, hi vọng lúc này Phương phi rút ta bài học, nếu không hắn không ngại thay thế một người mẹ khác cho An nhi.

"Đây cũng không phải chuyện gì lớn, nhi tử chấp nhận, ý chỉ truyền xuống rồi mẫu hậu có thể đem An nhi đưa trở về bên cạnh Phương phi."

Thái hậu thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt đối với Hoàng đế thay đổi rõ ràng, thật may là bà không có thỉnh cầu cho Phương Chỉ Doanh trở lại vị trí cũ, đồng thời trong lòng lại có chút chua xót, lúc nào thì Thái hậu tôn quý như bà lại cần phải xem sắc mặt nhi tử rồi?

Nếu như Phương gia không chịu thua kém, bà cũng sẽ không giở âm mưu quỷ kế đối với nhi tử của mình.

"Phải rồi, Hoàng thượng, Đại công chúa đã lớn, tình trạng thân thể mẫu hậu cũng không tiện, không bằng nhân lúc này đem Đại công chúa giao cho Đoan phi nuôi dưỡng được không?"

Thật ra thì Thái hậu không thế nào chào đón Đại công chúa Mộ Dung Vũ do Hoàng hậu sinh, vừa đúng lúc thừa dịp tâm tình Hoàng đế cũng không tệ nói ra.

Mộ Dung Triệt nhìn mẫu hậu một cái, gật đầu đồng ý.

Hoàng thượng lại nói chuyện cùng Thái hậu một lúc, rồi rời đi. Mang theo Tiểu Lý Tử một đường đi tới Nhu Phúc cung.

Hiện giờ bụng Liễu Vi Dung đã rất lớn, thái y nói nàng có thể lâm bồn vào đầu tháng sau.

Mộ Dung Triệt vừa tiến tới, liền nghe được giọng nói trẻ con non nớt của Diệu nhi, cùng với tiếng Đức phi cười khẽ.

Ấm áp mà tự nhiên.

Khóe miệng Mộ Dung Triệt không nhịn được nhếch lên.

"Hoàng thượng, ngài đã tới, Hạnh Nhi dâng trà!" Liễu Vi Dung liếc lên thấy bóng dáng của Hoàng thượng, nhanh chóng tươi cười dịu dàng, bởi vì thân thể càng ngày càng cồng kềnh, không thể nào đứng dậy hành lễ thỉnh an.

Buổi tối mỗi ngày lúc Mộ Dung Triệt không có ở đây, nàng liền vào không gian rèn luyện, chỉ là gần đây bụng quá lớn, nàng không dám tiến vào, nhưng mỗi ngày cố gắng uống chút nước Linh tuyền.

Mộ Dung Triệt ngồi ở bên cạnh nàng, bàn tay đặt xuống vuốt ve bụng đã nhô cao của nàng, có chút kinh hãi.

Bụng mang song thai đều lớn như vậy sao?

Hạnh Nhi dâng trà xanh lên cho Hoàng thượng, rồi lui sang một bên.

Đoàn Đoàn dừng đọc sách, đôi mắt trông mong nhìn bụng Liễu Vi Dung, tò mò hỏi: "Phụ hoàng, tại sao đệ đệ ở trong bụng mẫu thân lâu như vậy còn chưa ra?"

"Rất nhanh, tháng sau đệ đệ sẽ ra." Mộ Dung Triệt nhéo cái mũi nhỏ của hắn nói.

"A, còn phải một tháng nữa nha. . . . . ." Đoàn Đoàn có chút uể oải, hắn cũng chờ đệ đệ đã lâu rồi.

Liễu Vi Dung bật cười, rốt cuộc Đoàn Đoàn có bao nhiêu tịch mịch đây.

Đại công chúa được Thái hậu nuôi dưỡng, nhưng mỗi lần Đoàn Đoàn đi qua cũng không có nhìn thấy Đại công chúa, nghe nói Đại công chúa đang học tập cùng mama giáo dưỡng.

Nhị hoàng tử càng không cần phải nói, thân thể rất yếu, ngày ngày phải có người chăm sóc, về phần Tĩnh tần nuôi dưỡng Nhị công chúa, hay là thôi đi, nàng còn sợ nàng đấy.

Xem ra lúc này nàng mang song thai là một chuyện tốt.

Đoàn Đoàn có thể có thêm hai bạn cùng chơi.

"Đoàn Đoàn, ngoan!" Liễu Vi Dung sờ sờ đầu của hắn.

Khóe miệng Mộ Dung Triệt nhếch lên, ôm Đoàn Đoàn qua, phát hiện hắn nặng thêm không ít, phỏng chừng là thêm một tuổi rồi, vóc dáng cũng cao thêm.

Đoàn Đoàn rất vui mừng vòng tay qua ôm cổ của phụ hoàng.

Thật ra thì hắn rất thích phụ hoàng, phụ hoàng thường dạy hắn rất nhiều thứ, những thứ mà mẫu thân cũng không dạy.

Nhưng mẫu thân sẽ sinh đệ đệ cho hắn, phụ hoàng thì không. (*): Boo: Ta nói chứ phụ hoàng của bé mà sinh đệ đệ chắc là có chuyện à.

Nếu để cho Mộ Dung Triệt biết suy nghĩ của Đoàn Đoàn, không chừng sẽ thổ huyết mất.

"Hoàng thượng, thân thể Thái hậu có đỡ hơn chút nào không?" Liễu Vi Dung quan tâm hỏi một câu.

Tay Mộ Dung Triệt ôm Đoàn Đoàn căng thẳng, khẽ gật đầu: "Ừ, khá hơn chút rồi."

"Hoàng thượng, ngài không khỏe hay sao mà không được vui?" Liễu Vi Dung nhạy cảm nhận thấy được tâm tình của hắn, có chút chần chờ mở miệng.

Mộ Dung Triệt đưa tay vòng qua ôm nàng, cằm nhẹ nhàng cọ cọ lên tóc nàng, trầm mặc, chậm rãi nói: "Mẫu hậu muốn trẫm đem An nhi đưa về bên cạnh Phương phi, trẫm đồng ý rồi."

"Điều này rất tốt, dù nói thế nào Phương phi tỷ tỷ cũng là thân sinh của Nhị hoàng tử, trở về bên người nàng không phải chuyện đương nhiên sao?"

Liễu Vi Dung có chút kỳ quái xoắn xuýt hỏi Mộ Dung Triệt.

Mộ Dung Triệt cúi đầu cười vài tiếng, ánh mắt ôn nhu nhìn Liễu Vi Dung, nhưng giọng nói lành lạnh bên trong mang theo một tia phức tạp: "Đúng vậy, nhưng Đoan phi chăm sóc An nhi rất tốt."

Hắn đi chỗ Đoan phi thăm An nhi, khí sắc so với lúc các vị phi tần khác chăm sóc tốt hơn nhiều.

Xem ra Đoan phi hết sức tận tâm.

Tối thiểu tận tâm hơn so với các phi tần khác.

Hắn cũng không tin tưởng Phương phi, quả thật trước kia nàng là một mẫu thân tốt, nhưng sau lại nàng bị quyền lợi làm mờ mắt, xem nhẹ sinh mệnh của An nhi, An nhi cũng nhiều lần thiếu chút nữa gặp chuyện không may.

Đây là điều hắn không thể nhịn, thân thể An nhi mặc dù yếu, nhưng cũng là con trai của hắn.

Phương Chỉ Doanh tự cho là che dấu rất tốt, thật ra thì hắn cũng biết, nếu không cũng sẽ không vào thời điểm cách chức phân vị của nàng còn muốn ôm An nhi đến cho Đoan phi.

Liễu Vi Dung nghe lời Hoàng đế nói, bối rối, chẳng lẽ Hoàng đế không muốn đem Nhị hoàng tử ôm trở về cho Phương Chỉ Doanh, nhưng bởi vì Thái hậu lên tiếng, không thể không đồng ý?

Thấy ánh mắt nàng hoang mang, Mộ Dung Triệt giải thích một phen, lúc này Liễu Vi Dung mới chợt hiểu ra, thì ra là như vậy, nàng đã nói mà, Hoàng đế làm cái gì nhất định là còn có nguyên nhân.

Quả nhiên, Liễu Vi Dung mặc niệm thay cho Phương Chỉ Doanh một chút.

Đây là trên danh sách đen của Hoàng đế sao?

"An nhi đưa về chỗ Phương phi, mẫu hậu đem Vũ nhi giao cho Đoan phi nuôi dưỡng." Mộ Dung Triệt nhàn nhạt trần thuật nói.

"Hoàng thượng, ngài đồng ý?"

"Trẫm có thể không đồng ý sao?" Mộ Dung Triệt liếc nàng một cái.

Lần này Liễu Vi Dung hết ý kiến.

Làm cho nàng có cảm giác đây giống như một cuộc trao đổi?

Cho dù Hoàng hậu bị phế rồi, Đại công chúa nói thế nào cũng là con vợ cả - trưởng công chúa chứ? Giao cho Đoan phi nuôi dưỡng thích hợp sao?

Không trách được Hoàng đế mất hứng, Đại công chúa đã hơn năm tuổi rồi, Thái hậu căn bản cũng không quá quan tâm đến chuyện nuôi dưỡng, để cho mama giáo dưỡng là được, cần gì thay dưỡng mẫu cho nàng nữa?

Đây không phải là vô duyên vô cớ hạ thân phận của Đại công chúa xuống sao?

"Phụ hoàng, lâu rồi Diệu nhi không có thấy tỷ tỷ. . . . . ." Đoàn Đoàn đang an tĩnh trong ngực Mộ Dung Triệt khó có được lúc dương tiểu não lên, ánh mắt trong suốt nhìn phụ hoàng.

(Boo: Ta cũng không hiểu nhưng chắc là lên tiếng đó không biết làm sao nên để nguyên văn)

Kể từ sau lần ngã bệnh đó, tỷ tỷ cũng chưa có trở lại lần nào.

"Diệu nhi ngoan, hai ngày nữa phụ hoàng để cho Đoan phi mang Vũ nhi đến thăm Diệu nhi!" Mộ Dung Triệt sờ sờ đầu của hắn, trong mắt mỉm cười hứa hẹn.

"Phụ hoàng thật tốt!" Hai mắt Đoàn Đoàn lập tức sáng lóng lánh, khóe mắt cong cười.

Liễu Vi Dung cũng lộ ra nụ cười, thật ra thì cũng đã lâu rồi nàng không gặp Đại công chúa, không biết bây giờ có thay đổi không? Hoàng hậu bị phế, đối với nàng là đả kích rất lớn?

"Hoàng thượng, hôm nay muốn ăn trưa ở chỗ thần thiếp sao?" Mắt thấy sắp đến giờ ăn trưa, Liễu Vi Dung thuận miệng lên tiếng hỏi một câu.

"Dĩ nhiên! Chẳng lẽ trẫm còn có thể dùng ở Tử Thần điện hay sao?" Khóe miệng Mộ Dung Triệt nhếch lên, hắn vẫn ngồi ở chỗ này, không phải là muốn dùng bữa cùng nàng sao?

Lâu như vậy, Đức phi này còn che dấu tình cảm, mỗi lần gương mặt cũng làm bộ như không thèm để ý hỏi thăm hắn có lưu lại hay là không, thật ra thì trong lòng ước gì hắn ở lại đây đi?

Mộ Dung Triệt mỗi ngày cơ hồ sẽ mơ mộng một lần. (*): Boo: Anh tự mình đa tình quá hehe.

Liễu Vi Dung cười khan một tiếng, đây không phải là nàng chỉ thuận miệng hỏi một chút sao?

Hạnh Nhi ở một bên giả làm người đầu gỗ, thật lâu đối với chủ tử cũng thật hết chỗ nói rồi.

Cảm thấy không khí giữa Hoàng thượng và chủ tử có chút quỷ dị.

Dùng qua cơm trưa xong, Hoàng đế không có rời đi, mà cùng Liễu Vi Dung ngủ trưa, dĩ nhiên ở giữa còn có thêm Đoàn Đoàn.

Phụ hoàng cùng mẫu thân đều ngủ ở bên người, Đoàn Đoàn rất hưng phấn, tay trái nắm tay phụ hoàng, tay phải nắm tay mẫu thân ngủ thiếp đi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ý chỉ của Thái hậu rất nhanh đã truyền xuống, Đoan phi hết sức không vui nhìn Nhị hoàng tử bị Phương Chỉ Doanh mang đi, vốn quan hệ giữa Hiền phi và Đoan phi không tệ, thấy bộ dạng Đoan phi đã từng là Lãnh mỹ nhân, hiện giờ lại lưu luyến đến mức này, không nhịn được thở dài.

"Đừng nhìn, nhìn nữa cũng không phải là của ngươi." Hiền phi cũng có chút chán nản, nàng tới đây nhưng lại thấy Đoan phi chạy vọt ra cửa, cũng biết nàng tốn bao nhiêu tâm huyết đối với Nhị hoàng tử.

Hiện giờ một ý chỉ của Thái hậu, Nhị hoàng tử lại trở về bên cạnh Phương phi.

Đoan phi im lặng không nói gì, nàng chưa từng nghĩ tới Nhị hoàng tử còn có thể bị ôm đi, Tĩnh tần không phải còn đang nuôi dưỡng Nhị công chúa sao? Cho tới bây giờ còn chưa nuôi tốt đấy.

Nữ nhân trong cung đều tịch mịch, có đứa bé cũng may, tối thiểu có thể đem tinh lực đặt ở trên người đứa bé.

Nhưng nàng mới trở về nội thất không lâu, Lưu mama ở Từ An Cung mang theo Đại công chúa Mộ Dung Vũ hơi gầy đem qua, nói là ghi tạc tấm lòng của nàng.

Đoan phi bối rối.

Hiền phi cũng trợn tròn mắt.

Đây là trò đùa gì vậy!

Chỉ là Đoan phi cũng rất vui mừng, mặc dù bộ dáng đại công chúa đã không còn mềm mại như trước kia, cả người gầy đi không ít, mặc dù cặp mắt vẫn sáng ngời như cũ, nhưng bên trong còn mang theo một tia kiên cường.

Mộ Dung Vũ đối với ý tốt của Đoan phi thì yên lặng tiếp nhận.

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng đã sớm biết cần phải có chỗ dựa vững chắc.

Đoan phi có phụ thân là Thái Úy, gia tộc hiển hách, nhà mẫu hậu đang xuống dốc cũng không thể so sánh bằng.

Thái hậu lại không muốn nàng, nàng tựa như đứa trẻ không ai muốn, nhìn ánh mắt mong chờ của Đoan phi, xem ra nàng phải bám chặt lấy cây đại thụ Đoan phi này.

Vì vậy nàng hướng Đoan phi nở nụ cười xinh đẹp rực rỡ.

Đoan phi rất vui mừng dắt tay Đại công chúa vào điện.

Cung nhân cùng mama giáo dưỡng cũng theo sau đi vào.

Từ An Cung.

Liễu Tương Nhã lại được Thái hậu tuyên triệu hầu hạ lần nữa, nàng rất vui mừng, chứng minh Thái hậu không có quên nàng, nghĩ đến việc Thái hậu đoạt lại Nhị hoàng tử vì Phương phi, nàng đã cảm thấy Thái hậu vẫn rất lợi hại.

Cho dù chỉ sống thêm có một năm, nhưng nếu như nàng phục vụ tốt, khiến cho Thái hậu trước khi chết ban cho nàng một ân điển, cũng không mất mát gì đúng không?

Vì vậy Liễu Tương Nhã trước sau như một tỉ mỉ hầu hạ Thái hậu, Thái hậu rất hài lòng với Liễu Tương Nhã.

Hiện giờ Liễu Tương Nhã càng bám vào Thiên Điện Từ An Cung.

Gần tới cuối tháng hai, thân thể Thái hậu dần dần chuyển biến tốt, khí sắc cũng khá, bởi vì nàng tỉ mỉ hầu hạ, Thái hậu trọng thưởng một phen.

Dĩ nhiên Hoàng đế cũng hậu thưởng rồi.

Hôm nay, Thái hậu ngủ trưa, Liễu Tương Nhã cũng ở trắc điện sát vách nghỉ ngơi, nhưng hôm nay một chút cũng không có buồn ngủ, liền nói với Bích Thủy muốn ra ngoài đi dạo.

Nào biết khi đi ngang qua tẩm điện Thái hậu, thì phát hiện cũng không có người ở bên ngoài, sửng sốt, cho là Thái hậu đã tỉnh, liền dẫn Bích Thủy đi tới, đi vào tẩm điện, vòng qua tầng tầng rèm, đang muốn đi qua tấm bình phong lớn đi vào thì lại nghe được giọng nói của Thái hậu từ bên trong truyền ra.

Vừa lúc nhắc tới tên của nàng.

Bước chân Liễu Tương Nhã ngừng lại một chút, cùng Bích Thủy nhìn nhau một phen, liền nghe lén.

"Lưu mama, ngươi cảm thấy Lệ tần như thế nào?"

"Theo nô tài thấy, Lệ tần hết sức tận tâm tận lực đối với nương nương." Lưu mama trả lời chi tiết.

Liễu Tương Nhã nghe khẽ mỉm cười.

"Đúng vậy, nhưng ai gia nhận được tin của đại ca, tuyển tú năm nay, Phương gia vừa lúc có một nữ tử vừa đến tuổi tham tuyển."

"Ý của nương nương là?"

"Đứa nhỏ Lệ tần này không tồi, nhưng dù sao cũng không phải huyết mạch Phương gia ."

Giọng nói Thái hậu truyền vào trong tai Liễu Tương Nhã, Liễu Tương Nhã giống như gặp phải đòn nghiêm trọng, sắc mặt bỗng dưng trở nên tái nhợt, móng tay bấm thật chặt vào lòng bàn tay, trên khuôn mặt xinh đẹp xẹt qua một tia không cam lòng.

Ý tứ của Thái hậu, nàng đã hiểu, xem ra Thái hậu dự định vứt bỏ nàng.

Trước nàng còn muốn chờ Thái hậu sang năm hoăng rồi, thay nàng cầu xin Hoàng đế ân điển, hiện giờ xem ra là buồn cười cỡ nào, chỉ cần có nữ nhi của Phương gia vào cung, nàng cũng đừng nghĩ ra mặt.

Nữ nhi Phương gia sao?

Liễu Tương Nhã rũ mắt xuống, đáy mắt xẹt qua một tia ánh sáng lạnh.

Vốn là nàng còn nghĩ Thái hậu là chỗ dựa vững chắc, bây giờ xem lại, là không thể nào, trước hầu tật, vốn nên là nàng, như vậy nàng có thể ở chung với Hoàng đế, chỉ cần ở chung một phòng, nàng sẽ có biện pháp khiến Hoàng đế đụng vào nàng, đáng tiếc tất cả đều bị phá hư hết.

Nàng lặp đi lặp lại hầu hạ tỉ mỉ nhiều lần, đổi lấy là cái gì?

Phân vị Lệ tần?

Nàng cười giễu cợt một tiếng, không có con, không có sủng ái, cái tần vị này liền không đáng giá một đồng.

Xem một chút những tần không được sủng ái kia, hiện giờ ngày ngày trôi qua rất gian nan, nàng dính chặt lấy Thái hậu, ngày cũng dễ chịu, còn âm thầm thu mua một số nhân mạch.

Thế nhưng còn chưa đủ, thấy dáng vẻ Tam muội cao cao tại thượng, ghen tỵ trong lòng nàng thế nào cũng không át chế nổi.

Bích Thủy nhìn sắc mặt của chủ tử có chút khó coi, rất là lo lắng.

"Nương nương định làm gì?"

"Xem ra chỉ có thể bỏ Lệ tần, Hoàng thượng vốn cũng không thích Lệ tần, bỏ qua cũng không có gì, thật ra thì ai gia sớm nên bỏ qua nàng, nhưng lại không bỏ được hầu hạ của nàng, ai!"

"Lệ tần nương nương quả thật hầu hạ vô cùng chu đáo."

"Đúng vậy, đáng tiếc." Giọng nói Thái hậu có chút lạnh nhạt.

"Nương nương, có phải bệnh của ngài đã khá hơn hay không?" Giọng nói của Lưu mama lại truyền tới.

"Ừ, cũng nằm trên giường gần một tháng, bệnh lâu trước giường vô hiếu tử, ngộ nhỡ phai mờ tình cảm thật vất vả bồi dưỡng cùng Hoàng đế sẽ không tốt, ngươi đi thông báo với thái y, nói bệnh ai gia không cần kê đơn thuốc nữa, hướng Hoàng đế tuyên bố ai gia khỏi rồi!

Liễu Tương Nhã nghe đến đó, đột nhiên cảm thấy rùng mình từ lòng bàn chân dâng lên.

Lúc này nàng đã hoàn toàn hiểu, thì ra là Thái hậu hôn mê là một trò đùa giỡn tự biên tự diễn.

Thái hậu ngay cả Hoàng đế cũng tính toán, nàng cảm thấy mong đợi lúc trước của mình thật hết sức buồn cười.

Biết chân tướng, nàng mang theo Bích Thủy lặng lẽ rời đi, dọc theo đường đi khó được không thấy cung nhân khác, liễu Tương Nhã thở phào nhẹ nhõm, hôm nay thật sự là ngày may mắn của nàng, quyết định đem chuyện bí mật hôm nay nghe được chôn sâu ở trong lòng.

Chỉ là chuyện Thái hậu giả vờ bị bệnh, có lẽ có thể để lộ ra cho Hoàng thượng biết, nàng nhớ là đã thu mua một tiểu thái giám ở Tử Thần điện, nhưng đáng tiếc là làm thô sử, nói cái gì cũng không thể nói rõ.

Chỉ là lúc nàng thu mua hắn cũng không dễ dàng gì.

Tìm nàng một giá rất lớn.

Thôi, còn chưa phải dùng.

Bỗng dưng, trong đầu nàng thoáng qua một ý nghĩ, không phải là Thái hậu giả bộ bệnh sao? Có lẽ. . . . . .

Trong lúc nàng tính toán giáng đòn lên cho Thái hậu, liền truyền đến tin Liễu Vi Dung chuyển dạ.

Không nhịn được một hồi kinh ngạc, lúc này mới mang thai hơn tám tháng, đã sinh?