Ngày hai tháng ba năm Thụy Khánh là ngày tổ chức lễ Trảo Chu của Đoàn Đoàn. Tuy nói là thứ xuất, nhưng là trưởng hoàng tử nên lễ Trảo Chu được cử hành rất long trọng.

Các đại thần từ tam phẩm trở lên đều cùng phu nhân mình tham gia lễ Trảo Chu. Phụ thân của Đức tần- Liễu đại nhân, Liễu Chi Hạo cũng dẫn theo bình thê là Tưởng thị vào cung tham dự.

Còn Trương thị đã bị đã bị đẩy đi giữ từ đường ở thôn trang mất dạng.

Ai kêu nàng dám cả gan mua chuộc bà đỡ của Tưởng thị, muốn nhân lúc nàng ta sinh nở mà ra tay, một xác hai mạng. Ngờ đâu bị người của Tưởng thị bắt được, chứng cớ xác thực. Hai đứa con trai của nàng cũng không có biện pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân mình bị đày đi từ đường.

Điều đáng chú ý là Tưởng thị sanh được một đứa con trai đúng như ước muốn làm Liễu Chi Hạo vui mừng không ngớt. Tuy lão đã có hai đứa con trai xuất sắc nhưng có thêm một đứa nữa không phải càng tốt hơn sao?

Hôm nay vào cung, Tưởng thị một mặt báo tin mừng bên ngoài, mặt khác gửi cho Liễu Vi Dung một bức thư, giải thích chuyện hai lá thư lúc trước.

Lúc này trong ngự hoa viên đã tụ tập không ít phi tần, đại thần cùng mệnh phụ, cả Ngự Hoa Viên tiếng cười không ngừng.

Chủ nhân của buổi lễ, Đoàn Đoàn đang bị mẫu thân hành hạ ở Nhu Phúc cung, mang trên người chiếc áo nhỏ màu đỏ, giày đầu hổ, mũ đầu hổ, bộ dạng trắng trắng mềm mềm hết sức đáng yêu.

Liễu Vi Dung nhịn không được hung hăng hôn tới tấp lên khuôn mặt nhỏ nhắn khiến Đoàn Đoàn khó chịu, không ngừng lấy tay lau mặt.

Động tác này làm Liễu Vi dung bực bội không thôi.

Tiểu tử này, dám ghét nước miếng của mẫu thân nó!

Gần tới lúc lên đường, Liễu Vi Dung cũng không quên lấy quyển Hiếu Kinh đem qua để Đoàn Đoàn nhìn lần nữa.

Nàng chỉ sợ tiểu tử này sẽ làm ra việc gì kinh thiên động địa.

Trần mama, Hạnh Nhi, Bạch Liên chỉ có thể im lặng lắc đầu, sao một tháng rồi mà chủ tử còn chưa ngán? Còn chưa mệt hay sao?

Vừa nghĩ đến chuyện huấn luyện chọn đồ vật đoán tương lai trong một tháng này là các nàng nhịn cười không nổi.

Mỗi lần chủ tử chỉ Đại hoàng tử bắt quyển Hiếu Kinh, Đại hoàng tử luôn không nghe mà chọn đồ chơi khác, chọn gì thì chọn, dứt khoát không thèm chọn Hiếu Kinh.

Hơn nữa không biết có phải ngài ấy cố ý hay không, có lần ngài ấy còn chọn hộp phấn, cầm trong tay cười khanh khách khiến mặt chủ tử xanh như tàu lá.

Nàng nghiến răng cảnh cáo đại hoàng tử tuyệt đối không được bắt phấn.

Đưc rồi, không bắt phấn thì không bắt phấn, vậy chuyển qua chọn đồ ăn.

Sau đó, phấn cùng đồ ăn đều bị thủ tiêu, đại hoàng tử cũng không thèm bắt mà ở đó chơi xếp gỗ làm hại chủ tử đứng ở một bên gấp đến độ đầu đầy khói đen.

Hình ảnh đó làm các nàng nhịn cười không nổi.

"Đoàn Đoàn, lúc chọn đồ con nhớ chọn quyển này nghe chưa?"

Liễu Vi Dung nhất quyết không bỏ cuộc, ôm Đoàn Đoàn dặn dò không thôi.

Đoàn Đoàn hừ hừ hai tiếng, hết sức thoải mái vùi đầu vào ngực mẫu thân.

Liễu Vi Dung im lặng.

Thấy gần tới giờ, nàng không còn cách nào khác hơn là bồng Đoàn Đoàn lên kiệu nhỏ đi đến ngự hoa viên.