"Tại sao bọn mày lại ở đây?" Lưu Hãn Vũ nghi ngờ nói. Rõ ràng bọn họ tiến vào căn cứ quân sự dưới đất từ những con đường khác nhau, vì sao nhanh như vậy đã đụng nhau rồi?

Hạ Bác nhướn mày, vẻ mặt không thay đổi tiến lên hai bước, đánh giá đám người Lưu Hãn Vũ, nói: "Lời này tao nên hỏi mày mới đúng. Tao nhớ chúng ta đi vào bằng những con đường khác nhau." Bọn họ đi theo con đường mà Từ Mục nói, cũng là con đường gần nhất dẫn đến kho quân nhu. Đám người Lưu Hãn Vũ đã xảy ra chuyện gì? Động tĩnh vừa rồi  tính là nhỏ, nói rõ nội bộ bọn họ đang lục đục tạo thành nội chiến.

"Ầm…rầm…" Sau một loạt tiếng động, đống bê tông chặn ngang lối đi bị phá nát, Hình Liệt Phong dẫn đầu đám người từ bên trong đi ra. Trên người hắn dính không ít bụi bậm, dáng vẻ có chút chật vật, hắn đẩy cái kính trên mũi, ánh mắt sắc bén đảo qua Lưu Hãn Vũ, khóe miệng cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo.

"Liệt Phong, mọi người không có việc gì chứ?" Đỗ Dương vội la lên. Sau khi thấy Hình Liệt Phong từ bên trong đi ra thì Đỗ Dương không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Cấp bậc dị năng của hắn thấp hơn Lưu Hãn Vũ, nếu không phải đánh không lại Lưu Hãn Vũ thì sao hắn có thể trơ mắt nhìn Lưu Hãn Vũ ra tay với Đỗ Mộng.

"Không có việc gì!" Hình Liệt Phong lắc đầu, vuốt mái tóc hỗn loạn. Tầm mắt lần lượt lướt qua đoàn người Đường Yên đang đứng đối diện, sau khi thấy rõ đám người Diệp Quân thì trong mắt xẹt qua một chút tối tăm: “Tình huống thế nào?"

Hắn không chất vấn hành động vừa rồi của Lưu Hãn Vũ mà chỉ quay đầu hỏi Đỗ Dương đồng thời tầm mắt đảo qua dấu vết trên cổ Đỗ Mộng, chỗ sâu trong mắt hiện lên ngọn lửa, tuy nhiên ngọn lửa này đã biến mất trong giây lát giống như chưa từng xuất hiện. Lưu Hãn Vũ cũng tỏ vẻ chưa hề xảy ra chuyện gì, hắn lười nhác vuốt sáo dọc, dựa vào vách tường, giễu cợt liếc nhìn khuôn mặt uất ức của Đỗ Mộng. Hình Liệt Phong đã ẩn nhẫn, lúc này chắc chắn sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà gây chuyện với hắn còn về phần sau này thì không nói trước được.

Đỗ Dương cũng ngậm miệng không đề cập tới việc vừa rồi, chỉ nói một cách đơn giản chuyện đụng mặt đám người Đường Yên.

"Pằng - - "

Đột nhiên một tiếng súng chói tai vang lên phá vỡ sự yên tĩnh khó có được của căn cứ quân sự dưới đất. Mọi người hai mặt nhìn nhau, lúc này không có chuyện gì thì tại sao lại nổ súng? Vài giây trôi qua, sắc mặt đám người Đường Yên trở nên kinh hãi tới cực điểm. Phía sau bọn họ xuất hiện biển sâu chi chít, khác với mấy lần trước, lần này biển sâu hỗn tạp nhiều loại.

Vẻ mặt Hình Liệt Phong lập tức đột biến, bóng dáng lóe lên, ngay lập tức khống chế dị năng giả vừa mới nổ súng, họng súng kề sát thái dương người đó, vẻ mặt âm trầm dữ tợn, giọng nói lạnh lùng: "Nói, sao lại thế này?"

"Không biết... Không biết!" Dị năng giả kia kinh hãi kêu lên.

Hình Liệt Phong nhỏ giọng mắng một câu sau đó buông tên dị năng giả kia ra sau đó nhìn đám người Đường Yên, bọn hắn chưa từng chiến đấu với biển sâu nên không biết thực lực của biển sâu riêng những người trong đội Đường Yên khi nhìn thấy biển sâu đông đúc thì không ít người hai chân như nhũn ra, đứng không nổi.

"Nổ súng bắn chết." Hình Liệt Phong kêu lên.

"Pằng… "

" Pằng… "

" Pằng… "

Nghe vậy, mọi người hoảng sợ nổ súng về phía biển sâu, người không có súng thì liều mạng dùng dị năng đánh về phía biển sâu.

Chỉ trong thoáng chốc, trong không gian đã tràn ngập mùi thuốc súng, đạn bay vèo vèo.

"Biển sâu có thể hấp thu năng lượng của dị năng giả, dị năng hai hệ phong hỏa phối hợp tấn công, Từ Mục nhanh chóng xác định đường lui." Đường Yên nhanh chóng ra lệnh. Trước mắt, tình hình nghênh địch chính diện rất không thuận lợi đối với bọn họ nên phương pháp tốt nhất là tránh đi. Biển sâu quá phiền toái, chỉ cần hơi lơ là bọn họ sẽ chôn xác ở trong này.

"Được." Từ Mục lên tiếng trả lời sau đó cúi đầu tập trung vào máy tính. Anh nhanh chóng xác định con đường tiếp theo, mục tiêu cuối cùng khi bọn họ ở phòng điều khiển chính là tìm thấy được căn phòng có Mã Lương, máy tính của Từ Mục nhanh chóng mô phỏng con đường ngắn nhất: “Đi thẳng, sau đó rẽ phải xuyên qua bàn góp ý, phía sau có một bể bơi, chúng ta có thể dẫn biển sâu qua đó."

"Chạy mau, là sâu biến dị." Một dị năng giả hoảng sợ kêu lên.

Bọn họ không thể ngờ rằng biển sâu hoàn toàn không sợ công kích của dị năng giả, tường đất, tường băng đều bị biển sâu cắn nuốt, hệ phong không thể phá nát được lớp vỏ cứng cáp của bọn nó. Biển sâu dần dần tới gần bọn họ, làm sao không sợ hãi, không tức giận cho được?

Đám người đó cũng không nghĩ nhiều nữa, bước chân lảo đảo chạy nhanh về phía đám người Đường Yên. Hình Liệt Phong thấy tình hình mất khống chế nên bắt đầu quan sát biển sâu, càng xem càng hoảng sợ. Hắn biết Phùng Khải Dương che giấu hắn vài thứ nhưng không nghĩ rằng lại là biển sâu, biển sâu không sợ sự công kích của dị năng, nếu nói ra chuyện này nhất định sẽ làm dấy lên một trận mưa máu gió tanh.

"Tiểu Lý, chạy mau!" Đột nhiên một dị năng giả rống lên.

Người tên là Tiểu Lý hoảng sợ, bất chấp súng ống rơi trên mặt đất, ra sức chạy tới chỗ đám người Hình Liệt Phong. Phía sau là biển sâu đầy trời, đông đúc chen chúc không thấy cuối cùng.

"Mau lên!" Dị năng giả quen Tiểu Lý kia lại lo lắng kêu lên, liều mạng sử dụng dị năng tấn công biển sâu nhưng không có người nào dám chạy tới nghĩ cách cứu viện, so với Tiểu Lý, bọn họ càng quý trọng tính mạng của mình. Đây là tận thế, ích kỷ không phải chỉ xảy ra ở một số người.

"A... Không... Đừng! Cứu tôi... Đội trưởng, cứu tôi..." Tiểu Lý hoảng sợ thét lên.

Nhưng mà chỉ trong giây lát, biển sâu phía sau đã bao trùm lên người Tiểu Lý, bên tai mọi người vang lên tiếng gặm cắn, toàn bộ căn cứ quân sự dưới đất đều quanh quẩn tiếng thét chói tai của Tiểu Lý trước khi chết.

"A..."

Càng ngày càng có nhiều con sâu chen chúc đến, âm thanh cắn xé làm cho da đầu người ta run lên. Tiểu Lý giơ cao tay cầu cứu, dần dần cánh tay của hắn bị biển sâu bao phủ, cuối cùng rơi xuống.

"A... Khốn kiếp!"

Sau phút chốc ngắn ngủi hít thở không thông, có người nhịn không được cầm lấy súng điên cuồng bắn về phía biển sâu.

Pằng..pằng..pằng...

Người đang nổi điên liên tục bóp cò bắn về phía biển sâu không phải đang báo thù cho Tiểu Lý mà phần lớn là muốn phát tiết nổi sợ hãi trong đáy lòng. Không có ai mở miệng nói chuyện, tất cả đều im lặng đứng nhìn cảnh tưởng máu me cách đó không xa, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đủ để hít thở vài cái mà trên mặt đất chỉ còn lại một bộ xương trắng.

Vẻ mặt Đường Yên lạnh lùng, biển sâu này quá mức nguy hiểm. Cô vung tay lên, lập tức có một cánh tay bằng sét khổng lồ bao trùm lên biển sâu, trong nháy mắt biển sâu truyền đến tiếng gào thét. Khác với tường đất, tường băng lúc trước, dị năng lôi điện hung tàn, bạo ngược, chỉ trong nháy mắt đã chặn được bước tiến của biển sâu, Đường Yên liếc nhìn đám người Hình Liệt Phong, lạnh lẽo nói: "Còn không đi mau? Muốn ở lại chờ đám sâu này tới hả?"

Đường Yên vừa dứt lời thì lập tức có thêm vài tia sét bổ thẳng xuống. Diệp Quân và Từ Mục đi ở phía trước dò đường, tìm vị trí của bàn góp ý.

Tiếng nổ của lôi điện đánh thức những dị năng giả đang thất thần, những người đó lập tức co cẳng chạy. Hình Liệt Phong liếc Đường Yên một cái, ánh mắt cực kì phức tạp sau đó nháy mắt với Đỗ Dương, hắn ở lại cùng với Đường Yên cản ở phía sau để người khác đi trước một bước, hắn đè nén tinh thần lực đến mức tận cùng sau đó ném mạnh vào trong biển sâu.

Sau khi nén lại uy lực của tinh thần lực không giống bình thường, chỉ trong nháy mắt đã cắt biển sâu làm hai. Đường Yên chấn động nhìn Hình Liệt Phong, cô cảm nhận rõ ràng năng lượng vừa rồi rất đáng sợ, cô luôn luôn đè nén năng lượng trong kinh mạch nhưng không hề nghĩ tới tinh thần lực còn có thể dùng như vậy, không, không chỉ có tinh thần lực, dị năng hệ khác cũng có thể nén lại được chỉ là chuyện này cực ít có người có thể nghĩ đến chuyện này! Không hổ là người đàn ông có thể đứng ở nơi cao nhất của thế giới này, thực lực, tài trí đều mạnh đến đáng sợ!

"Làm sao bây giờ?" Hình Liệt Phong quay sang hỏi Đường Yên.

"Dẫn chúng nó đến bàn góp ý bên kia bể bơi, bể bơi nối liền với một con sông." Đường Yên cau mày, nếu không tiêu tiêu diệt được sâu mẹ thì có giết nhiều sâu con hơn nữa cũng không có tác dụng. Việc cấp bách trước mắt là tránh thoát khỏi biển sâu, những chuyện khác sau này hãy nói. Lúc này trong đầu Đường Yên hiện lên khuôn mặt của Mã Lương, không biết Mã Lương có liên quan gì với căn cứ quân sự dưới đất?

"Được!" Hình Liệt Phong gật đầu nói.

Hắn và Đường Yên nhanh chóng đuổi theo sau mọi người, chỉ trong nháy mắt biển sâu bị chém làm hai phía sau đã khôi phục lại như cũ, chi chít chen chúc không nhìn thấy cuối cùng. Tiếng rì rì cứ vang vọng trong căn cứ quân sự dưới đất, khứu giác của bọn nó cực kì nhạy bén đuổi theo Đường Yên thẳng đến bàn góp ý.

"Từ Mục, chỗ nối thông giữa bể bơi và con sông bên ngoài ở phòng nào?" Diệp Quân vừa chạy vừa hỏi. Lúc này không ai rãnh rỗi đến chú ý đến cái khác, tất cả đều đang giành giật từng giây từng phút.

"Phía sau bàn góp ý có một cái cửa sắt, bên cạnh hộp điện sau cửa sắt có một nút màu đỏ nối thông bể bơi với con sông bên ngoài, chỉ cần nhấn nút thì nước trong bể bơi sẽ theo cống thoát nước chảy ra sông." Từ Mục dùng một tay cầm máy tính, một tay lướt như bay trên bàn phím.

Diệp Quân gật đầu, nháy mắt với An Lộ sau đó mang theo mấy người Miêu Trạch chạy thẳng đến cửa sắt phía sau bàn góp ý. Sau khi chạy đến cửa sắt thì bọn họ cũng không nghĩ được nhiều mà trực tiếp dùng dị năng phá cửa sắt xông vào. Những người khác nhanh chóng tiêu diệt tang thi và thực vật biến dị cản đường. Ở thời điểm sống chết không ai có suy nghĩ nương tay cả, tất cả đều giết đến đỏ cả mắt, dốc toàn bộ dị năng để tiêu diệt tang thi và thực vật biến dị.

Đường Yên và Hình Liệt Phong một trước một sau đi đến bể bơi, lúc bọn họ tới những người khác đều đã sắp xếp ổn thỏa. An Lộ nhanh chóng ra lệnh cho nhưng hệ dị năng giả khác hệ vào đúng vị trị sau đó chờ biển sâu xuất hiện. Tất cả mọi người đều im lặng đứng ở vị trí của mình, không khí nặng nề làm cho người ta cảm thấy bị đè nén đến ngộp thở. Những người nhát gan thậm chí không dám hô hấp, chỉ sợ hít vào một cái thì biển sâu sẽ chen chúc mà đến

"Tình hình như thế nào rồi?" Đường Yên nhíu mày, đáy lòng có chút không yên. Số lượng biển sâu phía sau cũng không ít, cô nhớ tới cảnh Tiểu Lý bị biển sâu bao trùm, chỉ qua mấy giây đã trở thành một đống xương trắng mà cảm thấy đau buồn, không chỉ vì cảm thấy sinh mạng yếu ớt thật đáng buồn mà còn bởi vì sự bất lực trước những thay đổi của tận thế!

"Tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa!" Hai mắt An Lộ tỏa ánh sáng, trong mắt lóe lên khát vọng chém giết. Đường Yên không biết nói gì, chỉ có thể cảm khái bên cạnh Việt Kỳ không có một người nào bình thường!

Chỉ trong giây lát biển sâu đầy trời đã tràn tới bàn góp ý, rì rì…rì rì…Chỉ mới nghe thấy đã cảm thấy da đầu run lên, toàn thân như nhũn ra, nhảy cả ý định chạy trốn cũng không có. Mọi người cẩn thận nuốt nước miếng, tới gần bể bơi tạo ra một tầng năng lượng hệ thổ sau đó dùng hệ băng bịt kín mặt bể bơi. Trong khoảnh khắc khi biển sâu chạm lên lớp băng thì Từ Mục lập tức ra hiệu cho Diệp Quân ấn nút nút màu đỏ.

Dị năng giả hệ băng trong đội Hình Liệt Phong chỉ mới cấp sáu, tất nhiên là thực lực kém xa Việt Kỳ tuy nhiên cũng để tạo ra lớp băng bịt kín mặt hồ bơi, đợi đến khi phần đầu của biển sâu tiến vào bể bơi thì đồng thời mở cả lỗ thoát nước của hồ bơi và lỗ xả nước ra dòng sông bên ngoài. Trong nháy mắt đám người Đường Yên đã vòng ra phía sau biển sâu, vì e ngại tính đặc thù của căn cứ quân sự dưới đất nên bọn họ không dám sử dụng những chiêu thức có tính công phá quá lớn, nếu như căn cứ quân sự dưới đất sụp đổ thì đến lúc đó đừng nói quân nhu, ngay cả bọn họ cũng bị chôn vùi ở bên trong.

Trong nháy mắt bể bơi đã bị biển sâu lấp đầy, lúc này dị năng giả hệ băng hóa giải lớp băng trên mặt bể bơi, lập tức có một xoáy nước khổng lồ cuốn tất cả sâu trong bể bơi ra con sông bên ngoài. Diệp Quân và Miêu Trạch mỗi người cầm một cây súng bắn nước bắn thẳng về phía biển sâu, so với súng ống và dị năng thì lúc này súng bắn nước càng có hiệu quả hơn... Sức nước cực lớn quét tất cả biển sâu về phía bể bơi, sau đó mượn sức của xoáy nước cuốn tất cả biển sâu ra dòng sông bên ngoài.

Đường Yên, Hình Liệt Phong đứng ở phía trên, thỉnh thoảng ra tay đánh chết những con sâu có thực lực trung bình hoặc cao của biển sâu. Càng đánh lòng của mọi người càng nặng nề, biển sâu không giống với đàn tang thi và thú biến dị mà bọn họ gặp lúc trước, số lượng sâu trong biển sâu cực kì khổng lồ hơn nữa lại không dễ đánh chết, rõ ràng chỉ mới cấp năm nhưng thực lực lại có thể so với tang thi và thú biến dị cấp sáu. Hoàn toàn không thấy sự chênh lệch cấp bậc, cũng may biển sâu bị nhốt ở trong này, nếu như thoát ra ngoài... chỉ sợ hậu quả không ai dám tưởng tượng nổi!

"Phùng Khải Dương đang ở đâu?" Ánh mắt Đường Yên dừng ở trên người Hình Liệt Phong, tuyệt đối không thể để cho đám sâu này rời khỏi nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh được.

"Không biết." Hình Liệt Phong lắc đầu, sắc mặt cực kì khó coi. Hắn nhớ tới Lưu Thấm Nhã cũng đang mất tích, tâm tư không ngừng chìm xuống, cảm giác thật sự không tốt.

"Phải không?" Đường Yên hỏi lại, cô không thể nào tin Hình Liệt Phong được. Dựa theo tính tình cẩn thận của Hình Liệt Phong thì không có khả năng hoàn toàn không biết gì mà theo Phùng Khải Dương tới nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh này được. Nếu thật sự như vậy thì đã không phải là Hình Liệt Phong...

Sau khi giải quyết xong biển sâu xuất hiện đột ngột này thì trên mặt tất cả mọi người đều xuất hiện nụ cười hạnh phúc vì mình còn sống nhưng Đường Yên lại cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm camera trên vách tường. Cô hiểu được mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt, ngày nào Phùng Khải Dương chưa xuất hiện thì ngày đó mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết.

"Xuất phát đến kho quân nhu!" Đường Yên trầm giọng nói, thời gian cứ liên tục trôi qua, bọn họ không có thời gian để đùa giỡn với Phùng Khải Dương. Tuy rằng không rõ rốt cuộc Phùng Khải Dương muốn làm cái gì nhưng chỉ cần đến được kho quân nhu thì mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.

"Ừ." Từ Mục gật đầu, nhanh chóng điều tra đường đi. Đường Yên và Hình Liệt Phong đi tuốt ở đàng trước nhưng không ai nói chuyện cả, cô cũng hiểu được lúc này Hình Liệt Phong tuyệt đối không rời đi vì so với việc dò dẫm tìm đường ở căn cứ quân sự dưới đất nhất định Hình Liệt Phong càng muốn đi cùng bọn họ hơn.

Lúc ở phòng điều khiển chính thấy Mã Lương, tình hình quỷ dị của Mã Lương làm cho Đường Yên bây giờ nhớ lại vẫn còn sợ hãi. Rất có khả năng Mã Lương đã lây nhiễm năng lượng ám hệ, thậm chí Đường Yên còn hoài nghi Mã Lương không chỉ lây nhiễm năng lượng ám hệ mà còn lây nhiễm bệnh độc tang thi. Tuy nhiên tình huống cụ thể thế nào thì phải chờ cho đến nhìn thấy Mã Lương mới xác định được.

Cô biết Hình Liệt Phong luôn muốn để cho người khác đi trước dò đường, khóe mắt Đường Yên liếc nhìn những dị năng giả ở phía sau Hình Liệt Phong này. Khóe miệng cong lên thành nụ cười lạnh lẽo, những người này đều là dị năng giả phản bội căn cứ Thanh Long trốn theo Hình Liệt Phong, người ngay cả nhà mình cũng bỏ rơi thì cô cần gì phải đau lòng.

Càng tới gần kho quân nhu thì cấp bậc của tang thi biến dị và thực vật biến dị càng cao, việc chiến đấu cũng càng thêm phiền toái. Sắc mặt của mọi người dần dần trở nên nghiêm túc, tất cả đều biết lúc này mà không nghiêm túc thì tiếp theo sẽ mất luôn cái mạng của mình.

"Chị Yên, tại sao chỗ này lại xuất hiện cả bạch tuộc?" Miêu Trạch khó khăn giơ lên kiếm lên chiến đấu với con bạch tuộc xuất hiện ở trước mặt, sắc mặt cũng trở nên cực kì khó diễn tả. Không phải bạch tuộc ở trong biển sao? Tại sao lại bơi vào bờ? Kích thước của con bạch tuộc trước mặt không nhỏ, không chỉ có Miêu Trạch nghi hoặc mà sắc mặt những người khác cũng trở nên tái nhợt.

"Con bạch tuộc lớn như vậy không biết có thể làm bao nhiêu bạch tuộc viên đây?" Hai mắt Diệp Quân lóe sáng, khóe miệng chảy ra chất lỏng khả nghi. Nhìn dáng vẻ mất mặt của Diệp Quân, đám người An Lộ nhanh chóng tránh ra xa, làm bộ như không hề quen biết người này.

"Cẩn thận một chút, thực lực của con bạch tuộc này ít nhất là cấp sáu." Đường Yên liếc nhìn Diệp Quân trong đầu chỉ có đồ ăn, quả nhiên căn cứ quân sự dưới đất này rất quỷ dị, ngay cả bạch tuộc ngoài biển cũng bơi vào bờ, kế tiếp nếu gặp cá voi thì cô cũng sẽ không cảm thấy kì quái...

"Cấp sáu - -" Vẻ mặt Miêu Trạch như đưa đám, khó trách cậu không đánh lại nó. Cậu mới chỉ ở cấp năm cao nhất, còn cách cánh cửa cấp sáu một bước nữa.

"Miêu Trạch, lui ra đi." Lâm Mông vác súng lên trên vai, xông tới. Lâm Tam ở bên cạnh cũng nắm chặt dao ngắn trên tay, bóng dáng mơ hồ chuyên môn tấn công vào điểm mù của con bạch tuộc. Hai người phối hợp cực kì ăn ý khiến người khác nhìn mà cảm thấy hoa cả mắt.

Hình Liệt Phong hít sâu mấy hơi, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm đám người Diệp Quân. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới Việt Kỳ lại có thể lôi kéo được một đám cao thủ như vậy, thực lực của những người này mạnh hơn những người bên cạnh hắn gấp bội. Không thể nghi ngờ sự tồn tại những người là rào cản khổng lồ đối với kế hoạch sau này của hắn, nhất định phải tiêu diệt. Trong mắt Hình Liệt Phong thoáng qua sát khí âm trầm, Đường Yên im lặng nhìn cảnh này, khóe miệng nở nụ cười nhạt khinh thường, mọi chuyện đều đã chệch khỏi quỹ đạo vốn có, lần này Hình Liệt Phong không có Lưu Thấm Nhã giúp đỡ không biết hắn còn có thể bước lên đỉnh cao nhất như trước hay không? Cô mỏi mắt mong chờ.

Chương sau Mã Lương lên sàn, còn ai nhớ nhân vật này hơm?