Editor: Búnn.

Bành Tử Ca nhanh chóng từ phòng thi ra ngoài, vốn định cười to ba tiếng thể hiện mình được giải phóng, cũng đang chuẩn bị cười nhưng đột nhiên nghĩ tới trong khu vực thi không thể lớn tiếng hoặc gây ồn, hơi chuẩn bị phun ra lại cứng rắn giữ lại, kết quả bị sặc, liều mạng ho khan.

Âm thanh cũng không nhỏ hơn tiếng ồn bao nhiêu.

Giáo viên giám thị cau mày đi ra, thấy là Bành Tử Ca, lập tức trở lên có chút tức giận(1):“Vừa đi vừa ho mau.”

(1) Nguyên văn là “khí cấp bại phôi” (气急败坏): vừa có nghĩa là rất tức giận hoặc rất bối rối.

Lúc này Bành Tử Ca mới nghiêm túc quan sát giáo viên giám thị của mình, nhìn kỹ mới phát hiện, đây không phải là giáo viên coi thi môn địa lý trong kiểm tra tháng lần đầu tiên của mình sao? Lúc ấy còn đuổi Lý Nhị Cần ra khỏi phòng thi, hại thành tích địa lý của Lý Nhị Cần khó coi như vậy.

Nghĩ tới đây, cậu cố ý nâng cao âm thanh với giáo viên giám thị: “Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!”

Giáo viên giám thị giận đến nét mặt già nua xanh mét.

Dung Tự: “…Tử Ca, đi.”

Bành Tử Ca khoa trương hít sâu hai cái, sau đó vỗ ngực một cái: “Ôi, cuối cùng cũng thuận khí. Chào thầy!”

Lăn đi(2)!

(2) Nguyên văn là ‘Cổn độc tử’ (Lăn con bê) – 滚犊子: Phương ngữ Đông Bắc, ý chỉ dùng lăn để di chuyển. Hình phía dưới.

Rõ ràng có thể đọc thành lời từ vẻ mặt của giáo viên giám thị.

Tô Tử vẫn luôn là người rời khỏi phòng thi chậm nhất, chính là kiểu người chưa tới giây cuối cùng sẽ không chịu nộp bài thi. Cho nên ba người bọn họ tạm thời về phòng nghỉ ngơi nghỉ ngơi một chút.

Thi xong Bành Tử Ca buông lỏng duỗi người: “Cuối cùng cũng thi xong! Nhị Cần, cậu thi như thế nào?”

“Tạm được.”

Bành Tử Ca: “…À, tạm được của 48 điểm?”

Lý Nhị Cần bị chọc trúng điểm cười, cười haha.

Bành Tử Ca vốn định cười nhạo cô, nhưng cuối cùng lại bị cô làm cho 囧.

“Nghỉ đông các cậu có thể ra ngoài không?” Bành Tử Ca.

“Có thể.”

Bành Tử Ca ngẩng đầu nhìn Dung Tự: “A Tự thì sao?”

“Có thể.”

Bành Tử Ca: “Vậy muốn hẹn xem lúc nào có thể đi chơi không?”

Lý Nhị Cần cho rằng sẽ lại có một kỳ nghỉ đông không được gặp bạn tốt lập tức hưng phấn gật đầu: “Muốn, muốn!”

Dung Tự do dự: “Nghỉ đông mình có kế hoạch rồi.”

Lý Nhị Cần và Bành Tử Ca, hai người trăm miệng một lời: “Hả?”

Tiếp đó lại là vẻ mặt thất vọng giống nhau.

Dung Tự sờ sờ lỗ mũi: “Xin lỗi.”

Bành Tử Ca bất mãn, nhưng không dám thể hiện quá rõ ràng: “Vậy cũng được. Mình có thể tự mình đi tìm Lý Nhị Cần và Tô Tử chơi.”

Dung Tự trầm mặc.

“Thỉnh thoảng vẫn có thể ra ngoài.” Cậu bổ sung.

Bành Tử Ca vẫn mất hứng lầm bầm, điện thoại trong tay rung một cái, cậu cầm lên nhìn:“Tô Tử thi xong rồi, chúng ta đi tìm cậu ấy.”

Thật ra thì môn thi cuối cùng, thi xong rồi cũng không cần tiếp tục cùng nhau ăn cơm nữa. Chỉ là đã quen chờ nhau, đợi đến lúc tập trung xong, lại tách ra trở về ký túc xá của mình.

Bành Tử Ca có ba mẹ đến đón, lưu lại một câu: “Đến lúc đó liên lạc” liền đi mất.

Nhà của Tô Tử ở vị trí ngược với nơi bọn họ phải đi, cho nên sau khi thu thập đồ đạc xong, Lý Nhị Cần cũng đứng lên nói tạm biệt với Tô Tử: “Vậy mình cũng đi đây.”

Tô Tử trợn mắt há hốc miệng: “Nhiều đồ như vậy, sao cậu có thể ngồi xe buýt về nhà được?”

Lý Nhị Cần chỉ chỉ bọc nhỏ sau lưng mình: “Mình đeo cái này ngồi xe buýt, những cái kia tài xế của ba sẽ tới lấy.”

“Vậy tại sao cậu…” Tô Tử bừng tỉnh đại ngộ: “Cậu đặc biệt đi xe buýt với Dung Tự?”

Lý Nhị Cần gật đầu.

Tô Tử cúi đầu trong chốc lát, ngẩng đầu: “Nhị Cần, cậu cũng thích Dung Tự?”

Lý Nhị Cần thản nhiên nhìn cô nàng: “Ừ.”

“Bắt đầu từ bao giờ?”

Vấn đề này khiến Lý Nhị Cần có chút khó khăn: “Mình phát hiện sau Tết nguyên đán.”

“À…”

Lý Nhị Cần để túi xuống, đứng trước mặt Tô Tử, nhìn thẳng cô nàng: “Có phải cậu tức giận không?”

Tô Tử dời tầm mắt đi: “Không có.”

“Gạt người.”

Tô Tử nôn nóng: “Không tức giận. Chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ thôi.”

“Thật xin lỗi.” Lý Nhị Cần rất thẳng thắn nói xin lỗi.

Tô Tử cũng không biết bản thân nên làm vẻ mặt gì: “Cậu không sai. Dù sao Dung Tự cũng không thích mình, mình đã từng cố gắng, từ tỏ tình, không được là không được, hơn nữa mình cũng bỏ cuộc rồi. Những điều này cũng không liên quan gì tới cậu.”

Lý Nhị Cần cảm thấy cô nàng nói rất có lý: “Cũng đúng.”

Tô Tử: “…”

Lý Nhị Cần ôm cô nàng: “Thật xin lỗi.”

“Ôi, đừng xin lỗi. Dù sao mình cũng không còn thích Dung Tự nữa rồi.”

Lý Nhị Cần lùi về phía sau vài bước: “Cậu cho rằng mình bị ngốc à?”

Cuối cùng Tô Tử cũng không nhịn được vỗ cô: “Nói linh tinh gì thế? Không phải chúng ta cố ý cùng thích một người, vả lại trong trường có nhiều người thích Dung Tự như vậy, chẳng lẽ mình phải tức giận với từng người sao? Chỉ có thể chứng minh người chúng ta thích quá ưu tú.”

Lý Nhị Cần lần nữa gật đầu: “Cậu nói rất có lý.”

Tô Tử phất tay: “Đi đi! Nước phù sa không chảy ruộng ngoài!”

Lý Nhị Cần kỳ lạ nhìn cô nàng.

Tô Tử phất tay một cái.

“Cảm ơn cậu, Tô Tử.”

“Hâm quá.”

Lý Nhị Cần cả người thoải mái đeo ba lô nhỏ ra khỏi ký túc xá, đồng thời gọi điện thoại cho ba mình: “Ba, đồ con để hết ở ký túc xá, ba lấy giúp con nhé. Lát con tự mình về nhà.”

Ba Lý Nhị Cần, Lý Chính Thư thật bất ngờ: “Tự mình về?”

“Vâng.”

“Con biết đường?”

“Không biết.”

“…” Lý Chính Thư bất đắc dĩ: “Không tìm được thì gọi xe về, bây giờ không được tiếp tục gọi điện cho ba nữa.”

“Vâng.”

Dung Tự thấy Lý Nhị Cần nói chuyện điện thoại, mặt mày đột nhiên hớn hở, lắc đầu một cái.

Đợi Lý Nhị Cần đứng trước mặt anh, anh hỏi: “Cậu về nhà nghỉ đông mà mang ít đồ như vậy?”

“Những đồ còn lại ba tôi sẽ tới lấy.”

“Được.”

Qua một học kỳ chung đụng với nhau, dù Lý Nhị Cần nói gì, Dung Tự cũng đã có thể thản nhiên đối diện.

“Đi thôi?”

“Ừ.”

Đây là lần đầu tiên Lý Nhi Cần về nhà với bạn học, còn là lần đầu tiên cùng về với người mình thích.

Có chút kích động có chút hưng phấn.

Người chờ xe buýt ở bến không nhiều lắm, phần lớn học sinh đã rời đi sớm hơn một chút rồi. Lý Nhị Cần đứng bên cạnh Dung Tự, liên tiếp thò đầu ra nhìn về phía đầu kia của con đường.

“Thấy gì thế?” Dung Tự trêu ghẹo.

“Đường.”

“Còn gì nữa?”

“Cây.”

“Còn gì nữa?”

Lý Nhị Cần im lặng mấy giây, trả lời: “Xe.”

Một chiếc xe buýt giữa không trung lắc lư từ phía xa chậm rãi tới gần. Chính là số xe bọn họ muốn ngồi.

Hai người một trước một sau lên xe, tìm ghế ngồi xuống.

Xe lắc lư, khởi động.

Mặt trời buổi chiều từ đường chân trời chiếu tới đây, màu da cam chói mắt.

Lý Nhị Cần ngồi cạnh cửa sổ xe nên bị chói mắt.

Cô híp mắt nghiêng đầu, nhìn Dung Tự buồn cười.

Ánh sáng bị cửa sổ xe ngăn cách, chiếu xuống mặt Dung Tự tạo ra những vết màu cam lốm đốm.

Lý Nhị Cần cố gắng ngồi thẳng người, cuối cùng cũng thành công chuyển ánh mặt trời xuống dưới mí mắt.

“Mệt không?” Dung Tự hỏi.

“Mệt.”

Dung Tự cười cười, vươn tay vòng qua gáy Lý Nhị Cần, bàn tay to lớn ngăn giữa mắt cô và cửa sổ xe.

Lý Nhị Cần cảm kích nhìn anh một cái.

Có chút phiền người khác, hơn nữa, làm như vậy dễ khiến Dung Tự mệt.

Cô từ chối một chút, nói với anh: “Cảm ơn.”

Dung Tự kéo kéo khóe miệng.

Xe buýt theo dòng xe chạy xuyên qua nội thành.

Lúc dừng lại, trên xe có hai bóng người nhảy xuống. Phía trước là nam sinh cao gầy, phía sau là nữ sinh nhỏ nhắn. Nữ sinh còn thật sự nhảy từ xe buýt xuống.

Hai chân đồng thời rơi xuống đấy, chạm đất hoàn hảo.

Cô ngẩng đầu nhìn tiểu khu sau lưng: “Nhà cậu ở đây?”

Dung Tự gật đầu.

“Được.” Lý Nhị Cần gật đầu: “Vậy, tạm biệt.”

Cô nói tạm biệt xong liền muốn đi, Dung Tự kéo cô: “Cậu đi đâu?”

Mặt Lý Nhị Cần biểu thị chuyện đương nhiên: “Về nhà?”

“Cậu về kiểu gì?”

Lý Nhị Cần không trả lời được.

“Mình đưa cậu đi.”

Lý Nhị Cần còn đang do dự, Dung Tự chỉ chỉ ba lô phía sau lưng: “Mình đi cất ba lô vào nhà, sau đó đưa cậu về nhà.”

“Không sao.”

Dung Tự không nói lời nào nhìn cô.

“Được rồi.”

Nhà Dung Tự ở phía trong cùng của tiểu khu. Tiểu khu vẫn còn rất mới, hẳn là mới xây dựng.

Cho nên đây cũng không phải là nơi Dung Tự lớn lên?

Tiến vào tòa nhà Dung Tự ở, hai người đi thang máy có thể nhìn ra toàn bộ cảnh sắc bên ngoài từ lúc mới vào tới lúc lên đỉnh.

“Nhà cậu ở cao thật.”

Dung Tự gật đầu: “Chất lượng giấc ngủ của mẹ mình không tốt, cho nên không lựa chọn tầng có gia đình khác ở.”

Lý Nhị Cần hiểu rõ gật đầu: “Mẹ tôi cũng vậy. Nửa đêm tôi ra ngoài ăn vụng, mẹ tôi cũng biết.”

Dung Tự bật cười.

Thang máy mở ra, Lý Nhị Cần mới phát hiện đây là thang máy không chung với nhà khác, cửa chống trộm đóng chặt.

Lý Nhị Cần do dự nhìn Dung Tự.

“Có muốn vào ngồi một chút không?” Dung Tự hỏi cô.

“Không cần.” Lý Nhị Cần đứng ngoài cửa: “Tôi ở đây chờ cậu.”

Dung Tự không nói gì thêm, mở cửa đặt túi ngay trước cửa, sau đó đóng cửa lại: “Đi thôi.”

“Cứ như vậy?”

“Ừ.” Dung Tự tới thang máy: “Trong nhà không có ai.”

Cửa thang máy mở ra.

Lý Nhị Cần đi theo Dung Tự vào thang máy: “Đã trễ thế này rồi mà còn chưa tan làm?”

Dung Tự tựa vào lan can: “Bọn họ thường không ở nhà.”

“Đi công tác?”

“Coi như là vậy đi.”

Lý Nhị Cần mời anh: “Sau này không có cơm ăn, có thể tới nhà tôi.”

Mặt trời hoàn toàn biến mất trên mặt đất, trên đường không có ai đi lại.

Ánh đèn màu trắng chiếu lên mặt Dung Tự.

“Cảm ơn.” Anh nói.

***

Nhà Lý Nhị Cần cách nhà Dung Tự cũng không gần. Lúc Lý Nhị Cần nói địa chỉ, Dung Tự cũng biết. Cho nên anh trực tiếp bắt taxi.

Trải qua một ngày thi, lại ngồi xe buýt xuyên qua hơn nửa thành phố, sau đó lại ngồi taxi tới đầu khác của thành phố. Dù là Lý Nhị Cần hay là Dung Tự, cũng mệt đến không nói ra câu.

Trong không gian xe hạn hẹp, tài xế bật radio phát thanh, hai người dẫn chương trình dùng phương ngữ cười đùa với nhau, ngôn ngữ hài hước.

Đầu Lý Nhị Cần từ từ nghiêng sang bên cạnh, lúc sắp va vào cửa kính, được một bàn tay đón lấy.

Sau đó Dung Tự nhẹ nhàng đặt đầu cô lên bả vai mình, ổn định. Đổi tư thế ngồi, để cô ngủ thoải mái hơn một chút.

Ý thức dần mơ hồ, ngay cả Dung Tự cũng ngủ thiếp đi.

Taxi đi qua đèn xanh đèn đỏ, quọe qua khúc cua.

Tay Lý Nhị Cần đặt trên đùi theo đà trượt xuống, mu bàn tay chạm vào mu bàn tay Dung Tự.

Anh mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn xuống phía dưới, lướt qua bàn tay, cầm bàn tay nhỏ bé vào lòng bàn tay.

***

Dọc đường Lý Nhị Cần mơ mơ màng màng, ngủ thẳng đến tận cửa nhà mới bị Dung Tự đánh thức.

Cô xoa xoa cặp mắt bị điều hòa trong xe thổi khô: “Đến rồi?”

“Ừ.”

Lý Nhị Cần nhảy xuống xe: “Muốn vào nhà mình ăn cơm không?”

Dung Tự liếc mắt nhìn tiểu khu nhà Lý Nhị Cần, lắc đầu: “Mình ngồi thẳng xe này về luôn.”

“Nhưng cậu cũng chưa ăn cơm tối.”

“Không sao.” Dung Tự cười: “Nhà mình vẫn luôn có người nấu cơm.”

Lý Nhị Cần nửa tin nửa ngờ nhìn anh.

“Hơn nữa hôm nay mình mệt quá rồi, chỉ muốn tắm nước nóng rồi đi ngủ thôi.”

Lý Nhị Cần không tình nguyện: “Vậy cũng được…tạm biệt…”

Dung Tự quay lại taxi: “Tạm biệt.”

Taxi trở về theo đường lúc tới, tài xế thấy Dung Tự một mình ngồi xuất thần phía sau, đáp lời: “Tiểu khu bạn học cháu ở không tệ!”

Dung Tự hồi thần, tầm mắt từ ngoài cửa xe chuyển qua người tài xế: “Vâng.”

“Phòng ốc ở đây không phải cứ có tiền là mua được đâu.”

Dung Tự vẫn nhìn ngoài cửa sổ, thờ ơ: “Vâng.”

Tài xế từ kính chiếu hậu quan sát Dung Tự.

Vẻ mặt thiếu niên ngồi ghế sau lạnh nhạt đến không có một tí ti biểu tình nào.

Tài xế lựa chọn im lặng lần nữa, chuyển kênh radio sang kênh khác.

Thanh tuyến trong trẻo của Teshima Aoi thay thế âm hưởng xe tải, từ từ phát ra, nhẹ nhàng hát: “What is a youth…”

Dung Tự dùng tay che kín mắt.

Đường về nhà hôm nay, thật là dài…

***

Lý Nhị Cần về đến nhà, vừa mở cửa ra, liền ngửi thấy mùi cơm quen thuộc, thơm đến mức khiến bụng cô reo lên ầm ĩ.

Lý Chính Thư ở phòng khách xem ti vi, nghe được tiếng cửa lớn, hỏi: “Có phải Nhị Lãn(3) về rồi không?”

(3) Lãn là lười. ý là Lý Nhị Cần lưỡi.

Lý Nhị Cần bĩu môi, đặt Nhị Cần cho mình lại không gọi, đi gọi mình là Nhị Lãn.

“Con không lười.”

Lý Chính Thư vừa nghe liền biết quả nhiên là giọng nói của con gái bảo bối, lập tức đứng lên đón, mặt mày hớn hở: “Không lười tại sao không tự mang hành lý của mình về?”

Lý Nhị Cần chu mỏ: “Nặng.”

Lý Chính Thư từ ái sờ sờ đầu cô: “Mẹ con trên tầng luyện chữ, con gọi bà ấy xuống ăn cơm.”

“Vâng.” Lý Nhị Cần gật đầu, từ từ cởi giày, tới bên cạnh điện thoại bàn, cầm lên gọi số của mẹ mình.

Hứa Vân Thư trên tầng hai luyện chữ đột nhiên thấy màn hình điện thoại di động lóe số điện thoại nhà, giật mình, rồi cười lên, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Lý Nhị Cần để điện thoại xuống: “Mẹ xuống ngay.”

Lý Chính Thư dở khóc dở cười.

Lý Nhị Cần để ba lô xuống đi về phía phòng bếp rửa tay, sau đó quay trở lại: “Cảm ơn ba.”

“Cảm ơn gì?”

“Lấy hành lý về giúp con.”

Lý Chính Thư không cảm kích: “Cảm ơn thì không cần, thành thật khai báo buổi chiều đi đâu, làm gì?”

Lý Nhị Cần lắc đầu: “Ba, ba không còn trẻ nữa rồi.”

“Tại sao?”

“Khi một người đàn ông bắt đầu bát quái, nghĩa là ông ta bắt đầu già rồi.”

Lý Chính Thư vội vàng: “Ai nói cho con?”

“Con.”

“…”

Lý Nhị Cần tiếp tục đi về phía phòng bếp.

Lý Chính Thư liên miên cằn nhằn đi phía sau cô: “Lý Nhị Cần, ba cho con biết, làm cha, có nghĩa vụ quan tâm nhất cử nhất động của con gái mình từ nhỏ.”

Lý Nhị Cần dừng bước, quay đầu lại: “Ba.”

“Hả?”

“Lần đầu tiên con học leo tường, lần đầu tiên học bơi, lần đầu tiên học đi xe, ba không biết.”

Lý Chính Thư cứng họng.

Lý Nhị Cần lắc đầu: “Chú Vương cái gì cũng biết, đó mà là tình thương của ba.”

Lý Chính Thư không phục: “Ba không so sánh con với con nhà người ta, suy bụng ta ra bụng người, con có thể không so sánh ba với ba mẹ nhà người ta không?”

Lý Nhị Cần nghiêm túc: “Có thể.”

Hứa Vân Thư: “…”

***

Một tuần trước khi bắt đầu nghỉ đông, Lý Nhị Cần cũng trạch ở phòng. Học kỳ trước vì cố gắng đuổi theo tiến độ học của bọn Dung Tự, cho nên sau đó cô cũng không nhận thêm bất kỳ cái gì liên quan đến kịch truyền thanh. Bây giờ bạn trong giới biết cô nghỉ, mới mở khung đối thoại lời mời rối rít bắn ra, hận không thể trực tiếp vọt thẳng tới trước mặt cô.

Thành tích thi cuối kỳ của Lý Nhị Cần không tệ, mặc dù vật lý không tiến bộ lớn như trước, nhưng dựa vòa thành tích những môn khác, cuối cùng cũng tiến gần Dung Tự hơn một chút. Tên của mình trên danh sách xếp hạng, cũng cách Dung Tự ngày càng gần.

Cô gửi một tin nhắn cho Dung Tự, tin nhắn chỉ có đơn giản ba chữ: Làm gì thế?

Không nhận được trả lời.

Lý Nhị Cần cảm thấy Dung Tự rất thần bí. Lần đó khi ở cửa nhà anh, lúc cửa mở ra cô len lén nhìn vào bên trong. Là một nơi vô cùng sạch sẽ, thậm chí còn không có hơi thở như có người sinh hoạt ở đó. Không mở đèn, toàn bộ mọi thứ mờ mịt vừa đen vừa lạnh giống như bị phủ bụi.

Lý Nhị Cần nằm lỳ trên giường suy nghĩ.

… Chẳng lẽ gia đình Dung Tự đơn thân? Hoặc là ba mẹ đang làm thủ tục ly hôn?

… Nếu không tại sao trong nhà không có người?

… Phi phi phi!

… Không được nghĩ xa hơn.

… Nhưng cũng có nghĩ gì đâu!

Lại lật người trên gường.

… Nhưng thần bí quá! Rõ ràng bình thường lúc ở trường, tin nhắn được trả lời rất nhanh, tại sao về nhà lại không thấy trả lời?

… Quên đi, gọi luôn là được rồi.

Lý Nhị Cần từ trên giường nhảy dựng lên, trực tiếp tới bàn sách lấy điện thoại của mình, sau đó ấn xuống số điện thoại của Dung Tự.

Ngây ngẩn cả người.

Đầu bên kia điện thoại: Số ngài gọi hiện đã tắt máy.

Tắt máy?

Lý Nhị Cần đang không thể tiếp nhận nhìn chằm chằm điện thoại, thì Bành Tử Ca gọi điện tới. Mới bắt máy không kịp nói một chữ, Bành Tử Ca liền gào to: “Nhị Cần! Mình lạc A Tự rồi!”

Lý Nhị Cần: “Hả?”

“Mình không liên lạc được với A Tự!”

Lý Nhị Cần: “Tôi biết.”

“Sao cậu biết?”

Lý Nhị Cần than thở: “Vừa mới gọi cho Dung Tự, cậu ấy tắt máy rồi.”

“Cậu ấy đã tắt ba ngày rồi.”

Lý Nhị Cần bất ngờ.

“Cậu nói xem mình nên làm gì bây giờ? Không ai chơi bóng với mình! Một tuần rồi! Không ai chơi bóng với mình!” Nghe giọng nói của Bành Tử Ca là có thể tưởng tượng được vẻ mặt của cậu: mặt ủ mày ê.

Lý Nhị Cần mở máy tính ra, bắt đầu gõ gì đó trên thanh nội dung của trang web.

“Nhị Cần cậu đang làm gì thế?” Bành Tử Ca nghi ngờ.

“Mua sắm trực tuyến.”

Bành Tử Ca nổ tung: “Hai đứa mình đang nói chuyện! Cậu không thể đợi lát nữa mới mua sao?”

Lý nhị Cần cầm điện thoại cách xa lỗ tai mình một chút: “Tôi bổ sung phí điện thoại cho Dung Tự.”

‘Tức giận’ mới phát tiết của Bành Tử Ca bị mắc kẹt: “À. Nhị Cần, cậu thật thông minh, sao mình lại không nghĩ tới?”

Lý Nhị Cần không muốn nói chuyện.