Editor: Búnn.

Giờ tự học buổi trưa hôm sau bắt đầu không lâu, trong chương trình phát thanh, phát vi phạm kỷ luật do Lý Nhị Cần thông báo.

“Lớp 10 – 4 Vương Linh, Lý Nhiên. Lớp 10 – 5 Vương Khả Tâm. Lớp 10 – 6 Triệu Tiểu Ngải, Trần Mạn Đồng một mình trốn lớp tự học muộn, tụ tập hút thuốc lá, ly gián quan hệ bạn học, bịa đặt lời đồn không xác thực. Tình huống nghiêm trọng, do đó tiến hành thông báo phê bình, nghiêm trọng cảnh cáo một lần. Mong các bạn học khác coi đây là gương, tuân theo nội quy trường học.”

Phát thanh vừa kết thúc, trong lớp lập tức truyền đến các loại xì xào bàn tán. Tinh thần của Bành Tử Ca vốn vì buổi trưa ăn quá nhiều mà mệt mỏi gục xuống bàn muốn ngủ trong nháy mắt liền tỉnh táo: “Oa, nghe tên đều là nữ sinh nhé! Đúng là quá mất mặt, lại còn phát thanh phê bình.”

Tô Tử không tìm được người chia sẻ cảm tưởng không nhịn được quay đầu lại bày tỏ đồng tình: “Nếu như là tớ, tớ tuyệt đối không muốn tiếp tục đi học trong trường nữa! Thật may là lần trước giáo viên không tìm chúng ta tính sổ.”

Sau khi nói xong còn sợ hãi vỗ ngực một cái.

“Ôi! A Tự, hôm qua cậu đi tuần tra đúng không?” Bành Tử Ca hỏi.

“Ừ.”

Bành Tử Ca tò mò: “Không phải bình thường cậu lựa chọn nguyên tắc buông thả sao! Còn là nữ sinh nữa.”

Dung Tự tùy ý xoay bút: “Có lúc cũng có ngoại lệ.”

“Thế hối lộ có được bỏ qua không?” Bành Tử Ca cười hì hì.

Dung Tự cúi đầu tiếp tục đọc sách: “Tùy tâm trạng.”

Rất nhanh, Lý Nhị Cần từ phòng phát thanh trở lại, còn chưa ngồi vững đã bị Bành Tử Ca kéo áo: “Nhị Cần, xin hỏi cậu đang có tâm trạng như thế nào.”

Lý Nhị Cần nghi ngờ.

“Thông báo phê bình đó! Lúc đọc có tâm trạng đặc biệt không?”

Lý Nhị Cần nhàm chán liếc cậu ta một cái: “Cũng không phải là phát của bản thân, phải có tâm trạng đặc biệt gì.”

“…Ừ.”

Bành Tử Ca không muốn hỏi gì khác nữa rồi.

Những người khác cũng không.

Buổi tối, bốn người ăn cơm xong, đi quầy bán đồ ăn vặt mua đồ ăn, lúc đi qua bảng thông báo còn thấy tờ giấy phê bình mấy nữ sinh kia. Bành Tử Ca lại không nhịn được cảm thán một lần: “Mẹ nó, việc này cũng thật mất thể diện!”

Lý Nhị Cần cũng mù mờ nhìn bảng thông báo, im lặng nửa ngày mới nói ra câu: “Đúng là rất mất thể diện.”

Có Dung Tự trợ giúp, thành tích vật lý của Lý Nhị Cần cuối cùng cũng vượt qua ranh giới đạt tiêu chuẩn. Giáo viên cảm thấy vô cùng hài lòng với việc học sinh đứng đầu lớp hỗ trợ lẫn nhau, mà đối với việc nhóm người bọn họ biến mất trong giờ tự học muộn, cũng từ bắt đầu hơi cảm thấy không ổn, đến bây giờ ủng hộ mãnh liệt.

Cũng có học sinh ghen tỵ từng lén đề nghị chuyện gia nhập nhóm học tập nhỏ kia. Chủ nhiệm lớp suy nghĩ một chút, dưới lịch sử làm giáo viên, ông nhanh chóng liên tưởng đến: [Để một nhóm người giàu lên trước, giàu trước kéo giàu sau], vì vậy dùng lời chính nghĩa cự tuyệt đề nghị của bạn học đó.

Ông trả lời bạn học đáng thương đó như thế nào? A, rất nhanh sẽ tới kỳ thi tiếng Anh cả nước, mấy người bọn họ không có thời gian.

Là trường học trọng điểm nổi tiếng thứ ba, tự nhiên không thể nào bỏ qua các loại kỳ thi mang tính chất cả nước. Trước khi kỳ thi tiếng Anh bắt đầu nửa tháng, trường học đã bắt đầu lấy lớp học làm đơn vị tuyển chọn, mỗi lớp lựa chọn năm người, sau đó tiến hành tuyển chọn theo khóa, cuối cùng tiến hành tuyển chọn theo khu vực nội thành, sau đó, chính là chính thức so tài.

Nhóm nhỏ bốn người của Lý Nhị Cần, chỉ có Bành Tử Ca là không được chọn. Bành Tử Ca mang theo tâm tình mất mát lại ảo não chặn giáo viên tiếng Anh đang trên đường về nhà, sau khi tự đề cử mình, lại mang theo tâm tình mất mát lại ảo não gấp bội, trở về đội ngũ.

“Huhu!” Trong lúc mọi người bắt đầu đặt câu hỏi, cậu ta đã hét một tiếng thảm thiết: “Tại sao chứ? Tại sao lại từ chối mình chứ?”

“Điểm thấp nhất của cậu là 32 điểm đúng không?” Tô Tử không nhịn được cười: “Điểm cao nhất của cậu là 42 đúng không?”

“A Tự nói, tớ chỉ kém từ đơn thôi! Miễn là tớ liên tục bổ sủng, tuyệt đối sẽ mạnh hơn các cậu!” Bành Tử Ca bày tỏ không phục, nghiêng đầu hỏi Dung Tự: “A Tự, cậu nói xem có đúng không?”

Dung Tự cười cười: “Cậu có thể mở mày mở mặt lúc thi vật lý.”

Bành Tử Ca cảm thấy mất mát, nhưng lại thấy Dung Tự nói rất có lý, ủ rũ tựa vào người Lý Nhị Cần: “Huhu! Nhị Cần! Tớ buồn! Tớ không vui!”

Lý Nhị Cần đẩy cậu ta ra: “Tôi cất giữ nỗi buồn của tôi sử dụng lúc các cậu tham gia thi vật lý.”

“Xì!” Bành Tử Ca cười, hoàn toàn đã hết tức giận: “Đi thôi, đói quá.”

Tô Tử lắc đầu: “Bây giờ phòng ăn còn có thể có cái gì chứ!”

Bành Tử Ca: “Canh thừa thịt nguội.”

Lý Nhị Cần: “Chúc mừng cậu, có thể mang theo nỗi buồn của cậu hưởng dụng canh thừa thịt nguội ở phòng ăn.”

Bành Tử Ca ngây ngốc một lúc, cắn răng nghiến lợi nhào tới: “Lý Nhị Cần, tớ bóp chết cậu.”

Những người được chọn tham gia thi tiếng Anh mỗi ngày đều có thêm bài thi tiếng Anh phải làm, cuối cùng đi tham gia so tài cấp thành phố, toàn trường chỉ có tám người.

Lúc làm bài thi tiếng Anh, Lý Nhị Cần vô cùng lo lắng cho môn vật lý của mình. Thành tích vật lý lần trước, cô cảm giác dường như Dung Tự có chút không hài lòng với thành tích của cô. Bởi vì anh không cười, giống như có điều suy nghĩ xoay xoay bút, thật lâu không ngẩng đầu, cũng không có bất kỳ phản ứng nào đối với việc giáo viên khen ngợi cô.

Nhưng tiết sau Dung Tự lại khen cô.

Đường về não thật là kỳ quái! Lý Nhị Cần khó chịu bĩu môi, chính cô cũng không ngờ vật lý có thể đạt tiêu chuẩn, thời điểm mẹ cô biết thành tích vật lý, cũng vui vẻ tới miếu tạ lễ thần phật.

“Dung Tự.” Cô xoay người, thấy Dung Tự dùng mu bàn tay trái chống mặt, tay phải cầm bút tùy ý đặt trên bài thi tiếng Anh lựa chọn, dáng vẻ như chán muốn chết.

Nghe được Lý Nhị Cần gọi mình, anh nâng mắt: “Hả?”

“Hôm nay chưa học bù vật lý.”

“Bài thi tiếng Anh của cậu xong rồi?”

“Chưa.” Lý Nhị Cần lắc đầu.

Dung Tự lại chọn một câu: “Tớ cũng vậy.”

“Cậu xong bao nhiêu rồi?”

“Còn lại ba phần.”

“Ba phần?” Lý Nhị Cần thở dốc vì kinh ngạc: “Tôi mới xong ba phần.”

Sau khi hỏi Tô Tử, trong lòng mới được an ủi: “Tô Tử vừa mới bắt đầu phần thứ ba.”

Tô Tử hé khuôn mặt đáng thương ra: “Tớ cảm thấy không được ngủ rồi. Từ mới quá nhiều, tớ có chút không nắm bắt được.”

Bành Tử Ca nghẹn một ngày, cuối cùng cũng cảm thấy hãnh diện: “Bài tập hôm nay tớ chỉ còn một đề cuối cùng cần hoàn thành thôi! Sau đó có thể thích làm gì thì làm.”

“Bổ sung từ đơn đi.”

Lý Nhị Cần cùng Tô Tử trăm miệng một lời.

Lý Nhị Cần cùng Tô Tử thật sự cùng mang bài thi tiếng Anh về phòn ngủ, sau khi những người khác ở trong phòng đều ngủ, hai người bọn họ đầu đối đầu, vùi trong chăn tiếp tục làm bài thi.

Viết một lúc, Tô Tử dưới ánh đèn nho nhỏ ngẩng đầu nhìn Lý Nhị Cần giường bên cạnh:“Nhị Cần.”

“Sao thế?” Giọng nói mơ mơ màng màng, giống như sắp ngủ thiếp đi.

Tô Tử do dự cắn cắn môi: “Tớ có việc muốn nói với cậu.”

“Hả?”

“Nếu như lần này tớ vào thi cấp cả nước…” Tô Tử dừng lại: “sẽ tỏ tình với Dung Tự.”

Trong giây lát Lý Nhị Cần không tiếp thu được tin tức, hỏi ngược lại: “Tỏ tình?”

“Tớ thích Dung Tự lâu rồi.” Tô Tử có chút xấu hổ: “Cậu thấy, tớ nên tỏ tình như thế nào mới được?”

Lý Nhị Cần sửng sốt, chẳng biết tại sao lòng lại có chút buồn buồn, dứt khoát nằm sấp xuống, cô ném bài thi sang một bên, sau đó lật người: “Cậu làm thế nào để chứng minh bản thân thích Dung Tự?”

Tô Tử bật cười, vẫn trả lời câu hỏi của Lý Nhị Cần: “Thích là thích thôi, đâu cần phải chứng mình chứ.”

“Tôi vẫn không hiểu.”

Tô Tử cũng mất tâm trạng làm bài thi, tắt đèn xong, học Lý Nhị Cần nằm ngửa: “Cậu đã từng đọc lại tiểu thuyết cũ như mùa hoa mùa mưa(1) chưa?”

“Đã từng.”

“Vậy tại sao lại không hiểu?”

Lý Nhị Cần không biết giải thích thế nào: “Đại khái là quá trừu tượng rồi.”

Tô Tử bật cười.

Trong lúc mọi người vội vài chuẩn bị thi tiếng Anh, Lý Nhị Cần bắt đầu xem cái gọi là [Tác phẩm tài liệu lịch sử lớn] – [Hệ liệt tình cảm mát mẻ đau đớn mùa hoa mùa mưa]. Tô Tử đi học, có chút không dám đối mặt, lén nhìn Lý Nhị Cần làm việc này, dù sao cũng là mình gợi lòng hiếu kỳ của Lý Nhị Cần. Đêm đó mình trong lúc miêu tả tình cảm sân trường tốt đẹp liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, hôm sau tỉnh lại liền phát hiện không biết Lý Nhị Cần tới đâu tìm được những thứ này để xem.

Bành Tử Ca cảm giác mình sẽ khong còn cảm thấy kinh ngạc đối với các loại hành động của Lý Nhị Cần nữa, nhưng lần này vẫn không nhịn được hỏi: “Nhị Cần, cậu không làm bài thi kia sao?”

“Hả? À, không làm.” Trả lời đơn giản, Lý Nhị Cần cúi đầu tiếp tục.

“Ngày kia thi rồi, cậu không chuẩn bị sao?” Cuối cùng Tô Tử cũng tìm được cơ hội, vội vàng khuyên nhủ cô.

Lý Nhị Cần suy nghĩ một chút: “Tôi sẽ không có vấn đề gì.”

“Lấy tự tin ở đâu mà lớn vậy!” Bành Tử Ca cười cô.

Lý Nhị Cần nghiêm túc: “Thi cấp trung học năm ngoái, tôi đứng thứ hai cả nước.”

“Đùa tớ sao?” Bành Tử Ca không tin, nghiêng đầu hỏi Dung Tự: “A Tự, cậu nhớ cô ấy không?”

“Năm ngoái, thi tiếng Anh trùng với thi mô hình máy bay và tàu thuyền, cho nên tớ không tham gia.”

Tô Tử cùng Bành Tử Ca liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy mọi người đều là người ăn canh thừa thịt nguội ở phòng ăn, tại sao lại giống như không sống cùng một thế giới như vậy chứ?

Đồng thời buồn bực còn có Lý Nhị Cần: “Cho nên nói, thật ra thì tôi là thứ ba.”

“Cái gì?” Bành Tử Ca không theo kịp tiết tấu.

Lý Nhị Cần buồn bực nhét ‘mát mẻ đau đớn’ vào bàn học, mặt chính nghĩa nói với Tô Tử:“Tô Tử, những thứ lừa gạt nữ sinh gì đó như thế này, xem nhiều sẽ sinh ra tự thổi phồng chính mình, xem một chút vừa rồi tôi mới làm gì.”

Ngụ ý, chân thành đề nghị, sau này vẫn là ít đọc thì tốt hơn.

Tô Tử dở khóc dở cười, chỉ sợ một giây kế tiếp Lý Nhị Cần nói ra từ mấu chốt có tính chất nổ tung, thật may là cô lại lấy bài thi ra tiếp tục bắt đầu phấn đấu lần nữa.

Tô Tử cười chói lọi với Dung Tự, có chút chột dạ.

Bành Tử Ca nhún vai, phát hiện Lý Nhị Cần bắt đầu làm bài thi, nhưng Dung Tự lại bắt đầu làm chuyện riêng, liền nắm chắc tâm tư lo chuyện bát quái hỏi: “A Tự, cậu làm xong rồi?”

“Chưa.” Bút trong tay Dung Tự không ngừng, biết Bành Tử Ca còn có thể hỏi tiếp, liền trả lời luôn: “Những bài thi kia, làm hay không cũng không có tác dụng gì lớn.”

“A!” Bành Tử Ca than thở: “Dù sao thế giới của các cậu tớ cũng không hiểu…”

Còn chưa nói xong, một xấp bài thi thả lên bàn cậu ta, Dung Tự thản nhiên nói: “Làm một chút mấy thứ này, từ từ sẽ hiểu thôi.”

“Ai muốn!” Bành Tử Ca tức giận ném bài thi qua một bên.

Dung Tự không để ý tới cậu ta, nghiêm túc nhìn đề làm.

Bành Tử Ca do dự một lúc, cầm bài thi mở ra, bên trên tràn ngập từ đơn mới, cậu không đành lòng nhìn thẳng liền nhắm mắt, lấy từ điển tiếng Anh ra bắt đầu làm từng đề từng đề tiếng Anh một.

Tại sao phải ép buộc mình? Bành Tử Ca không nói được, chẳng qua so sánh với cảm giác phiền não do ép buộc mình mang tới, cậu không thích cảm giác bị bỏ lại hơn, giống như là người ngoài cuộc.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân Lý Nhị Cần nghiêm túc, cố hết sức phải học bổ sung vật lý. Cậu nghĩ.