Đồn công an đặt dưới chân núi Yến lần đầu gặp phải trường hợp có nhiều thôn dân tới tự thú đến vậy, các đồng chí cảnh sát trong đồn lúc vừa mới nhìn thấy họ, còn tưởng có mấy chuyện kiểu như ruộng nhà họ Trương bị nhà họ Lý lấn chiếm, ngô nhà họ Tôn để dành lại bị trâu nhà họ Triệu gặm, cuối cùng người hai nhà đánh nhau, vì dòng họ, người cả hai bên đều tham gia vào trận hỗn chiến, chuyện bé xé ra to, nhất thời cảm thấy đau hết cả đầu.

Mãi cho tới tận lúc nhìn thấy những người phụ nữ tinh thần uể oải xuống núi cùng với họ, nghe nguyên nhân họ tự thú, thần sắc các đồng chí mới thay đổi hoàn toàn.

Tô Ngọ và Thẩm Lan cũng tới, nhưng không phải là tới cùng với họ, Thẩm Lan trực tiếp báo án, đồng thời cũng liên lạc với bố mẹ mình luôn.

Một nữ cảnh sát được sắp xếp đến tiếp hai người, Thẩm Lan ôm điện thoại ở đồn công an khóc tới chết đi sống lại, mà bố mẹ cô nhiều ngày đều đang tìm cô cũng khóc lóc nói không thành tiếng ở bên kia đầu dây, hai người cũng nói rằng sẽ lập tức lên máy bay đón cô về.

Nữ cảnh sát thấy Tô Ngọ ngồi bên cạnh không nhúc nhích, cũng không có ý định gọi điện thoại, mỉm cười hỏi cậu là người ở đâu, tại sao lại không gọi điện thoại liên hệ cho bố mẹ mình vân vân.

Tô Ngọ có phần luống cuống, cậu chỉ muốn đưa Thẩm Lan tới đây, dù sao cũng là con gái, cậu không yên lòng để cô đi một mình, kết quả không ngờ đến rồi lại không đi được.

Cậu là yêu tinh trong núi, đương nhiên không có giấy tờ chứng minh thân phận các thứ, chỉ đành luống cuống nhìn cô cảnh sát một chút, rồi lại nhìn Thẩm Lan hãy còn đang khóc, hoàn toàn không còn chút uy nghiêm khi giả làm sơn thần lúc trước, hận không thể trực tiếp biến thành sóc bay nhỏ bay ra khỏi cửa sổ trốn đi.

Thẩm Lan thật vất vả cuối cùng cũng cúp máy, quay đầu lại thấy tình hình giằng co giữa hai người, bỗng linh quang chợt lóe, như hiểu được điều gì đó, nên cô nhanh chóng đáp với nữ cảnh sát: “Cậu ấy được người trong núi nuôi lớn, thế nên chắc là cũng không làm giấy tờ chứng minh năm sinh rõ ràng gì, cũng không làm chứng minh thư, mọi người có thể làm chứng minh thư nhân dân cho cậu ấy không?”

Nữ cảnh sát ngẩn ra, hoàn hồn cười nói: “Bây giờ nước ta có chính sách, có thể cấp mà “không cần hộ khẩu”, nhưng vẫn cần cậu ấy mang bản ghi nơi cư trú của gia đình trước đây và một vài giấy tờ chứng minh khác tới…”

Thẩm Lan nhìn Tô Ngọ vẻ mặt ngơ ngác, nghĩ tới chuyện cậu vẫn luôn sống cùng với sư phụ cao nhân, nói không chừng căn bản cũng chưa từng sống trong thôn xóm gì, khả năng tiếp xúc với con người cũng vô cùng ít ỏi, cô nhíu nhíu mày, nhất thời cũng cảm thấy hơi khó nhằn, cô có kiên cường, thông minh hơn nữa cũng mới chỉ là một cô nữ sinh trung học, mấy chuyện phiền lòng vụn vặt này cô chưa từng phải bận tâm, cuối cùng cũng chỉ đành phải nói: “Vậy, vậy chờ bố mẹ tôi đến, tôi sẽ nhờ họ giúp đỡ nghĩ cách giải quyết.”

Tô Ngọ từ trước tới nay căn bản là không hề biết xã hội loài người lại tồn tại nhiều quy tắc đến thế, cây thông trước giờ chưa từng di chuyển vị trí thì lại càng không cần phải nói, lúc này thấy hai người tỏ vẻ khó khăn như vậy, cuối cùng cũng lờ mờ hiểu được một chút, nhất thời cũng không biết nên làm gì.

Nữ cảnh sát nhìn cả hai, lại thấy Tô Ngọ tuổi tác có vẻ vẫn còn nhỏ, liền nói: “Không bằng cứ thế này đi, tôi lưu thông tin của hai người lại trước, lại cấp cho cậu một giấy chứng nhận tạm thời…”

Viêm Phi Ngang được chiếc trực thăng mấy người Mạnh Thực gọi tới chở vào trong nội thành gần nhất, ngày hôm sau anh đã gần như không còn vấn đề gì, cứ như cái người suýt nữa máu chảy đến khô cong kia chẳng hề liên quan gì tới anh cả.

Bác sĩ y tá đều cảm thấy khó tin vô cùng, chảy nhiều máu như vậy có thể chịu được đến khi trực thăng tới thì thôi đi, nhưng nghỉ ngơi một buổi đêm, ngày hôm sau các loại chỉ số cơ thể còn bình thường hơn cả lúc bị thương là đã có chuyện gì xảy ra vậy? Đây có phải là quá không khoa học rồi không!

Lúc đó, khi thiếu niên kia đột nhiên xuất hiện, đi từ trong rừng ra, mấy người Mạnh Thực đều lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói được gì, nhưng trong lòng thực ra đều đã suýt kìm nén tới nổ tung…

Cơ thể Viêm Phi Ngang tuy rằng hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng bác sĩ không tin tà cảm thấy vết thương trên cổ anh kia quá nguy hiểm, cưỡng ép ngăn anh xuất viện, thế nên lúc này trên người anh vẫn còn đang mặc đồng phục bệnh nhân của bệnh viện, trên cổ quấn mấy vòng băng gạc, ngồi trong vườn hoa bệnh viện, đứng nhìn mấy đàn em đang đứng trước mặt mình.

Những người này do đều đã hành động cùng nhau một thời gian mà trở thành người trong cùng một đội, mọi người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, cuối cùng vẫn không biết phải nói gì.

Viêm Phi Ngang hơi lắc lắc đầu, ra hiệu cho họ tự tìm chỗ ngồi xuống, rồi mới nói: “Kể lại tình huống lúc đó một chút đi.”

Lúc đó đội phó Tưởng Chính còn chưa kịp phản ứng lại, khi mọi người đều quanh sang nhìn anh ta, cuối cùng anh ta mới có chút mờ mịt mà kể lại, “Bọn buôn ma túy chia làm hai nhóm, mà ngoài hai nhóm này, thì vẫn còn một kẻ bí mật đứng ngoài…”

Hai hàng lông mày đẹp của Viêm Phi Ngang hơi nhíu mại, hai mắt nhìn anh ta chằm chằm.

Giọng Tưởng Chính càng lúc càng nhỏ đi, càng nói càng mờ mịt.

Mạnh Thực huých cùi chỏ vào người anh ta một cái, nhỏ giọng nói với anh: “Nói về thiếu niên kia ấy.”

Nhất thời Tưởng Chính giật mình một cái, đời này của anh ta, so với bác sĩ không cho Viêm Phi Ngang xuất viện càng không tin tà hơn, nhưng trải qua chuyện kia, họ liền dễ dàng ổn định lại, mà sau chuyện đội trưởng của họ suýt đã mất mạng lại có thể được cứu sống lại một cách thoải mái kia, dù vốn có không tin tà, anh ta cũng không thể không tin!

“À, cậu, cậu ấy lúc ấy nhảy ra có nói “Anh ấy sắp chết rồi”, sau, sau đó còn nói, “Anh ấy sắp chết mất, tôi có thể cứu anh ấy”, sau đó, em liền không thể động đậy được nữa…”

Viêm Phi Ngang nhìn về phía những người khác, Tưởng Chính đối mặt với thiếu niên còn chưa nói được hai ba câu, thì càng đừng nói gì tới những người khác, chỉ có Mạnh Thực

lúc đó đang ở bên cạnh Viêm Phi Ngang, ấn miệng vết thương trên cổ anh mới nghe được mấy câu nói của cậu và nhìn thấy cả chuyện cậu đút một quả gì đó vào miệng Viêm Phi Ngang.

Viêm Phi Ngang nghe mọi người nói xong thì không có phản ứng gì, một đội viên bên cạnh nhịn không được mà nhỏ giọng cười nói: “Thiếu niên kia không phải chính là một tinh linh gì đó trong núi đấy chứ, thấy đội trưởng của chúng ta đẹp giai quá nên không nỡ để anh ấy chết…”

Không thể không nói lời của cậu ta cũng là cực kì chuẩn xác, có điều người “nói ra chân tướng” kia cũng không thể nói tiếp được nữa, dưới ánh mắt đầy áp lực của Viêm Phi Ngang, đội phó cũng khó mà bước lên nửa bước ấy chứ…

Mạnh Thực thực ra cũng nghĩ như vậy, bởi vì anh ta còn nghe thấy thiếu niên kia khen Viêm Phi Ngang là đại anh hùng gì đó, nghĩ lại một chút, thiếu niên kia có giọng nói mềm mại lại trong trẻo, đúng là đáng yêu không chịu nổi.

Viêm Phi Ngang nghe Mạnh Thưc lặp lại lời mà thiếu niên đã nói lúc đó, cuối cùng mới nói rằng: “Nếu như tiện thì hãy tra thử tư liệu của thiếu niên kia một chút.”

Mọi người nhìn nhau, đều nghe lệnh mà làm việc, cũng không hỏi nhiều, duy chỉ có Tưởng Chính từng nhìn trực diện thiếu niên thì tìm chuyên gia hình ảnh, miêu tả lại dáng vẻ của thiếu niên, bởi thiếu niên kia quá đẹp, một gương mặt dễ để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc, thế nên dáng vẻ của thiếu niên rất nhanh sau đó đã đến tay Viêm Phi Ngang.

Viêm Phi Ngang nhìn chân dung phác họa trên giấy, đôi mắt của thiếu niên vừa to vừa tròn, chính là mắt hạnh tiêu chuẩn, đuôi mắt hơi xếch lên, lông mi dày, dài, mặt nhỏ đến nỗi hình như vẫn còn chưa to bằng bàn tay anh, dù là khóe mắt hay đuôi lông mày, hay là cái miệng xinh, môi phấn hồng kia đều trời sinh mang theo ý cười làm lòng người vui sướng, nhìn thế nào cũng thấy đẹp, ngay cả mái tóc ngắn mềm mại trên đầu kia cũng khiến cho mọi người nhìn là biết cậu chính là một cậu bé vô cùng ngoan ngoãn lại nghe lời.

Khuôn mặt này, giống hệt với khuôn mặt anh nhìn thấy khi tỉnh lại trong giây lát ngắn ngủi, đúng là anh đã không sai.

Tìm ra thiếu niên là một việc có độ khó cao, dù là những người có kinh nghiệm nhất như bọn Mạnh Thực tìm ba ngày cũng không thể tìm ra được chút manh mối nào trong kho tài liệu, mãi cho tới tận sáng ngày thứ tư, khi họ đã sắp muốn bỏ cuộc, cuối cùng cũng tìm được một hồ sơ tạm thời mới được lưu lại.