Tô Ngọ tốn rất nhiều sức lực cuối cùng cũng tạm thời khống chế được tình huống của Tiêu Triển.
Tiêu Triển trước đó vẫn luôn điên cuồng xô người vào vòng linh lực của Tô Ngọ, khắp toàn thân trên dưới không còn một nơi nào còn lành lặn, bộ dáng vô cùng thê thảm.
Tô Ngọ nghỉ ngơi một chút, thấy Tiêu Triển vẫn còn nằm trên đất không nhúc nhích, vội vàng đi tới dìu hắn lên ghế salon bên cạnh.
“Để em cho anh ăn chút gì đã, vết thương trên người anh, bây giờ em cũng không còn nhiều linh lực giúp anh trị, phải đợi đến ngày mai.” Gần đây linh lực của Tô Ngọ liên tục bị tiêu hao, làm cho việc tu luyện của cậu cũng vô cùng khó khăn, tu vi tịnh tiến không ít nhưng linh lực vẫn luôn không đủ dùng, thật khiến cho người ta phải hao tổn tâm trí.
Tiêu Triển sao có thể để ý tới những chuyện đó, có thể giải quyết được trạng thái điên cuồng kia, đã làm cho hắn vô cùng cảm kích, hắn thật sự không muốn giết người.
Tô Ngọ lấy ra một trái cây mềm mại nhiều thịt từ trong bọc quần áo, cắt một phần, đút một chút thịt quả và nước trái cây vào miệng hắn.
Trái cây này vô cùng thơm ngọt, đút cho Tiêu Triển ăn xong một quả, chính Tô Ngọ cũng cảm thấy thèm, thế là cậu cũng lấy một trái cây chứa linh khí ra, cho chính bản thân mình ăn.
“Cám ơn cậu, tôi… còn chưa biết tên cậu là gì.” Tiêu Triển ăn xong trái cây, cuối cùng cũng có chút sức lực để nói chuyện, tuy rằng âm thanh không lớn, người cũng còn suy yếu.
Tô Ngọ cầm trái cây gặm một miếng, nghe thấy hắn nói chuyện, vội nuốt trái cây xuống, đáp: “Em tên là Tô Ngọ, có điều em biết anh tên là Tiêu Triển nha, là La Chương đại ca nói cho em biết.”
“La Chương…” Tiêu Triển lẩm nhẩm cái tên này, vẻ mặt nhất thời có chút phức tạp.
“La Chương đại ca rất lo lắng cho anh đấy, lần trước anh ấy tìm em hỏi chuyện của anh.” Tô Ngọ thấy vẻ mặt hắn không tốt lắm, vội kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay cho hắn nghe.
Tiêu Triển khựng lại một chút, đáp: “Nhưng hôm đó ở siêu thị, chính tin nhắn từ số điện thoại của cậu ấy bảo tôi rời khỏi tiệm cà phê, đi tới cửa Tây, mà tôi đã gặp phải nhân viên phục vụ ở tầng hai cửa Tây, nhân viên phục vụ kia…”
Trên mặt hắn dần toát ra vẻ mặt thống khổ, có lẽ dưới tình huống cơ thể hắn bị chi phối đã giết chết nhân viên phục vụ kia, nhưng người trẻ tuổi tràn ngập sức sống kia hắn đã trơ mắt nhìn người ấy ngã xuống, máu tươi mang theo nhiệt độ nóng bỏng văng tung tóe, chảy tràn ra ngay trước mắt hắn, lượng lớn máu chảy ra, chính là một mạng người chết đi.
Tiêu Triển lúc đó đã bị dọa phát điên rồi, hắn la to gọi người cứu hắn, nhưng đối phương vẫn chỉ hít khí trước mặt hắn, mà tiếng kêu của hắn, lại gọi cảnh sát tới rất nhanh chóng, cũng không thể cứu lại mạng người kia.
Tô Ngọ thấy hắn đau khổ, lại không biết phải an ủi thế nào, trái cây ngon miệng trong tay cũng không có tâm tình ăn, đau lòng nhìn hắn.
Tâm tình Tiêu Triển mông lung một hồi, cuối cùng vẫn khôi phục trở lại, hắn từ từ thở phào một hơi, làm dịu đi cảm giác đau đớn tắc nơi yết hầu, thấp giọng nói: “La Chương cậu ấy tìm cậu, còn rất lo lắng cho tôi, nói cách khác, cái tin nhắn kia có lẽ không phải là do cậu ấy nhắn cho tôi?”
Tô Ngọ không hiểu lắm, cậu nghĩ một chút rồi nói: “Em cảm thấy La Chương đại ca không phải là người xấu đâu, anh ấy thật sự lo cho anh.”
Tiêu Triển gật đầu.
Tô Ngọ sợ anh đau lòng, rất nhanh cậu nói thêm: “Anh hai nói em trai của anh có lẽ cũng không phải là muốn hại anh, còn cả phó tổng Lưu kia nữa, anh hai nói hai người họ rất kì quái… anh có biết đã có chuyện gì xảy ra với họ không?”
Tiêu Triển mờ mịt nghĩ một hồi, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn, thứ gì cũng không rõ, hắn khó khăn cất tiếng: “Không biết, tôi cũng không biết tại sao trên người mình lại xảy ra chuyện như vậy… cậu nói có người sử dụng con rối nguyền rủa với tôi, mục đích của chúng có thể là gì? Tôi cũng không nghĩ ra.” Để đòi tiền sao? Nhưng nếu chỉ là muốn đòi tiền, trực tiếp bắt hắn hoặc cha mẹ hắn đi rồi đòi tiền chuộc không phải là dễ hơn nhiều sao? Chúng có bản lĩnh như vậy, bắt cóc con tin rất dễ dàng, nhưng chúng lại không làm như vậy, mà trái lại càng làm cho sự tình trở nên phức tạp hơn, hắn thật sự nghĩ không thông.
Chính người trong cuộc cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, Tô Ngọ đương nhiên cũng không nghĩ thông, nhưng nếu đối phương trăm phương nghìn kế muốn đối phó với Tiêu Triển, nhất định phải có một mục đích.
“Đúng rồi,” Tiêu Triển bỗng nghĩ tới điều gì đó, vội nói, “Anh hai của cậu nói, Nguyên Gia cố tình tỏ thái độ đó, tỏ vẻ phải mau chóng cướp lấy gia sản với tôi, vậy có phải là nó biết chuyện gì hay không? Nếu không tại sao nó lại cố ý tỏ vẻ như vậy?”
Tiêu Triển và ba mẹ đã sống chung với người em trai nuôi này gần hai mươi năm, đương nhiên vẫn tương đối hiểu em trai mình.
Tiêu Nguyên Gia là cô nhi không cha không mẹ, chính là đứa trẻ vừa mới ra đời đã bị cha mẹ ruột vứt vào luống hoa bên đường, rất may được người phát hiện, còn sống, bằng không vừa mới tới thế giới này, đã chết rồi, trước khi đến nhà họ Tiêu, cậu ta vẫn luôn sống trong cô nhi viện, cùng với rất nhiều đứa trẻ bất hạnh. Từng trải qua nhân sinh bi thương cùng với gen di truyền thấp kém từ đôi cha mẹ có lẽ vì tư lợi, không có nhân tính kia, làm cho tính cách của cậu ta trời sinh không mấy khi vui vẻ, âm trầm không thích nói chuyện, bộ dạng cũng rất bình thường, sau khi đi đến nhà họ Tiêu sáng chói, càng lộ vẻ không thích hợp, cũng không có cảm giác tồn tại, có lẽ còn không được người ta yêu thích bằng một thứ đồ trang trí ấm áp tùy tiện có thể thấy trong nhà họ Tiêu.
Thế nhưng có lẽ bởi trời sinh thiếu thốn tình cảm, Tiêu Nguyên Gia rất dính ba mẹ Tiêu, tuy rằng thành tích thường thường, năng lực thường thường, nhưng trước mặt ba mẹ lại rất nghe lời, Tiêu Nguyên Gia thỉnh thoảng sẽ để ý tới, coi như đã làm thay phần việc của hắn đối với ba mẹ, người em trai này của hắn cũng hầu như luôn muốn ba mẹ để ý tới sự tồn tại của cậu ta, nếu ba mẹ đi công tác, cho dù không thể cùng đi, cậu ta cũng sẽ mỗi ngày đúng giờ đúng địa điểm gọi điện cho họ, cũng không nói chuyện nhiều, chỉ là báo cáo việc mình làm hàng ngày, chuyện đơn giản như vậy, lại làm vô cùng nghiêm túc.
Mà sự “nghe lời” này, vào thời điểm trưởng thành, thời kì phản nghịch của hai anh em, càng chênh lệch nhau, biểu hiện càng thêm rõ ràng, Tiêu Triển từ nhỏ cũng là thiếu gia ngoan ngoãn, học giỏi, nếp sống cũng tốt, nhưng đến thời kì trưởng thành, cũng không thể khống chế được sự nóng nảy trong lòng, cũng cùng bạn bè trốn học đánh nhau, lêu lổng, lén lút hút thuốc uống rượu, theo người ta đánh cược đua xe, đều từng làm. Chỉ có Tiêu Nguyên Gia xưa nay thoạt nhìn đều không đáng chú ý, cũng không làm cho mọi người vui vẻ lại chưa từng làm những việc như vậy, cậu ta mãi mãi vẫn luôn làm cậu bé ngoan sau khi tan học về nhà sẽ làm bài tập, dù thành tích của cậu ta mãi vẫn chỉ luôn đạt mức bình thường.
Người không muốn xa rời ba mẹ như vậy, Tiêu Triển tuyệt không tin em trai mình sẽ thờ ơ không chút động lòng sau khi ba mẹ chết thảm như vậy, nếu như biểu hiện này của cậu ta cũng chỉ là để che giấu một số mục đích của cậu ta, vậy phải nói lòng dạ cậu ta không khỏi quá đáng sợ, nhưng ngược lại, như anh hai Viêm nói, người nắm giữ lòng dạ đáng sợ như vậy, sẽ có thể có biểu hiện như bây giờ, hận không thể trở thành kẻ ngu ngốc trước mặt người khác hay sao?
“Đúng, anh hai đã nói như vậy.” Tô Ngọ gật đầu, sau đó hỏi, “Anh cũng cảm thấy biểu hiện của Tiêu Nguyên Gia như vậy là có vấn đề sao?”
“Phải.” Tiêu Triển gật đầu, lông mày nhíu chặt, giọng nói hắn trầm thấp nói, “Nếu như Nguyên Gia cố ý làm vậy, chắc hẳn nó nhất định sẽ biết điều gì đó.”
Tô Ngọ cảm thấy rất có lý, cậu nghĩ một chút lại hỏi: “Vậy chúng ta có nên đi tìm Tiêu Nguyên Gia hỏi thử không?”
Tiêu Triển nghe vậy kinh ngạc nhìn cậu, “Cậu muốn cùng tôi đi tìm Nguyên Gia?”
“Đúng vậy, bằng không bây giờ anh cũng không có cách nào tự mình đi.” Tô Ngọ trừng mắt nhìn anh. Tiêu Triển bây giờ đang bị truy nã, cảnh sát đều muốn bắt hắn, bên ngoài còn có kẻ thù muốn khống chế hắn, nếu như không có người giúp hắn, hắn căn bản nửa bước khó đi, hơn nữa nhìn tình huống trước mắt, ngoại trừ Tô Ngọ, cũng không có ai có thể giúp được hắn.
“Tại sao?” Tiêu Triển nghiêm túc nhìn cậu hỏi, “Tại sao cậu lại phải giúp tôi tới tận bước này?”
“Bởi anh là người tốt, hơn nữa anh bị người hại thảm như vậy, không giúp anh sao được.” Tô Ngọ không biết quy tắc của xã hội con người, cậu chỉ là muốn giúp thì giúp thôi, cũng không biết vào cái thời này, làm người tốt cũng không dễ dàng.
Tiêu Triển chỉ trong vòng chưa đầy nửa tháng ngắn ngủi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, vốn là một đại thiếu gia tính tình ngây thơ cũng đã thay đổi rất nhiều, hắn không còn tin tưởng thế giới này là hoàn toàn tốt đẹp nữa, kẻ ác có rất nhiều, hơn nữa rất nhiều kẻ ác sẽ khoác lên người một tấm da người tốt, thật thật giả giả làm người ta khó nhận ra. Nhưng cậu bé trước mắt này, mắt cậu vừa to vừa sáng, cửa sổ tâm hồn sáng sủa sạch sẽ, không nhiễm chút bụi bẩn nào, hắn hoàn toàn không thể nghi ngờ cậu cho nổi.
Hắn cười cười, hắn đã bi thảm như vậy rồi, nếu như ngay cả cậu bé như vậy cũng muốn hại hắn, vậy thì thế gian này, tươi đẹp hơn làm gì cơ chứ.
Nghĩ thông suốt, hắn ném nghi ngờ ra sau đầu.
“Vậy thì nhờ cậu, tôi nhất định muốn biết rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.”
…
Tiêu Triển khắp toàn thân từ trên xuống dưới bẩn thỉu, cũng may trong biệt thự lúc nào cũng mở điện, có nước, Tiêu Triển khôi phục được một chút thể lực, liền đi tắm rửa sạch sẽ.
Trong biệt thự không có quần áo hắn mặc vừa, hắn không thể làm gì hơn là đành mặc một cái áo tắm xuống dưới tầng.
Tô Ngọ tạm thời giúp Tiêu Triển giải quyết vấn đề, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này đang ngồi trong phòng khách dưới tầng ăn thức ăn.
Tiêu Triển bị bộ dáng bé ngoan ngồi ăn của cậu chọc cười, bây giờ thật khó còn có thanh niên ngồi ăn mà quy củ như vậy, hắn ngồi xuống phía đối diện cậu hỏi: “Nơi này là nhà cậu à? Người nhà của cậu đâu? Họ… có biết cậu giúp tôi chuyện này không? Có thể nào sẽ trách cậu không?”
Tô Ngọ lắc đầu, đôi mắt cong cong cười nói: “Nơi này là nhà của anh hai em, Phi Ngang không biết em đang giúp anh, anh ấy… hẳn là sẽ không trách em.” Chuyện này cậu thật chột dạ, thực ra cậu rất lo Phi Ngang sau khi biết, sẽ giận cậu thì phải làm sao bây giờ? Có điều không cần biết thế nào, cậu nhất định phải giải thích kĩ càng cho Phi Ngang, dỗ anh vui vẻ trở lại.
—— Sóc bay nhỏ tự cho là đã giấu người ta rất kĩ, thực ra mỗi ngày cậu làm gì, Viêm Phi Ngang đã biết từ lâu.
“Vậy cậu không đi học à? Đúng rồi hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?” Tiêu Triển gần đây luôn mơ hồ, căn bản không có khái niệm về thời gian.
Tô Ngọ đương nhiên là không biết ngày bao nhiêu, có điều trên điện thoại có, cậu vội lấy ra cho Tiêu Triển xem.
Điện thoại hiện ngày làm Tiêu Triển ngẩn người, hắn không ngờ thời gian đã trôi qua lâu như vậy, thở dài trả điện thoại lại cho cậu bé, thuận miệng đáp: “Điện thoại di động của cậu có tin nhắn mới kìa.”
Tô Ngọ vội cầm lấy xem, hóa ra là tin nhắn Phi Ngang gửi tới, vừa rồi cậu nói chuyện với Tiêu Triển cũng không để ý, vội mở ra xem.
Viêm Phi Ngang: Mai là cuối tuần, có muốn ra ngoài xem phim không?
Tô Ngọ rất thích đi xem phim, đương nhiên là muốn đi, đang định nhắn lại, bỗng nghĩ đến chuyện phải giúp Tiêu Triển tìm Tiêu Nguyên Gia… không biết hôm nay có thể thuận lợi tìm ra không, nếu không tìm được mai còn phải đi tiếp…
Khuôn mặt nhỏ nhất thời xụ xuống, cậu buồn bực nhắn lại: Phi Ngang xin lỗi, mai có thể em không đi được.
Viêm Phi Ngang rất nhanh đã nhắn lại: Không sao đâu, lần sau đi cũng được mà.
Vẻ mặt Tô Ngọ cuối cùng cũng khá hơn một chút, lại có chút hổ thẹn, cậu vẫn luôn gạt Phi Ngang chuyện về Tiêu Triển, đi xem phim cũng từ chối anh.
“Bạn gái à?” Lúc này tâm tình của Tiêu Triển đã tốt hơn một chút, thấy vẻ mặt cậu phong phú, mỉm cười hỏi một câu.
“Bạn gái là cái gì?” Tô Ngọ tò mò hỏi.
“Bạn gái chính là đối tượng yêu đương.” Tiêu Triển kinh ngạc, cho rằng cậu lớn như vậy rồi mà hóa ra có nhiều từ vẫn còn chưa hiểu, cứ như cổ nhân vậy…
Tô Ngọ lắc đầu, có phần tự hào đáp: “Không phải là bạn gái, mà là đối tượng giao phối của em.”
Tiêu Triển nhất thời bị nước miếng của mình làm sặc tới nỗi ho khù khụ, đối tượng giao phối là cái gì??? Bây giờ trẻ con đều nói mấy lời thẳng thừng như vậy hả???
Tô Ngọ bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, đưa điện thoại di động cho hắn nói: “Đúng rồi, hay là anh gọi điện thoại cho Tiêu Nguyên Gia thử hỏi xem? Anh có nhớ số điện thoại không?”
Tiêu Triển thanh thanh cổ họng một lúc lâu, cuống họng sặc tới ngứa ngáy cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút, hắn lau mặt nói: “Số máy bàn ở tôi có nhớ, có điều cũng vô dụng, số người lạ nó cũng không nghe, hơn nữa điện thoại của nó bây giờ rất có thể đang bị cảnh sát quản chế.”
“Vậy gửi thư, tin nhắn thì sao?”
Tiêu Triển do dự một chút, cầm điện thoại di động của cậu tới, “Tôi thử xem.”
Anh thực ra không ôm hy vọng gì, soạn một tin nhắn tương đối mơ hồ gửi đi, quả nhiên điện thoại báo gửi không thành công, đối phương từ chối, có lẽ đã thiết lập không chấp nhận thông tin và số điện thoại lạ. Dù sao nhà họ Tiêu cũng rất nổi tiếng, số điện thoại di động nếu không muốn bị người ngoài quấy rầy sẽ đều trực tiếp chặn số lạ.
“Vậy chúng ta phải làm sao mới có thể liên hệ được với anh ta?”
Tiêu Triển nhất thời cũng không chắc chắn, bây giờ hắn nhất định không thể tự mình ra mặt, Tô Ngọ thì không vào được cổng lớn công ty nhà họ Tiêu, càng không vào được nhà họ Tiêu. Sau khi xảy ra chuyện kia, thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, hắn và Tiêu Nguyên Gia không liên hệ, cũng không biết lịch trình của cậu ta. Bây giờ hắn không dám tùy tiện tin tưởng người khác, đương nhiên cũng không thể tùy tiện liên hệ. Những cách khác như đăng ký hòm thư, cũng có thể làm kinh động tới cảnh sát, như vậy hắn sẽ càng rơi vào cục diện bị động.
Tô Ngọ thấy hắn nhất thời cũng không có cách nào, nghĩ cách nói: “Hay là chúng ta tìm La Chương đại ca nhờ giúp đỡ? Anh ấy có vẻ quen với Tiêu Nguyên Gia.”
Tiêu Triển suy nghĩ một chút về tính khả thi của cách này, vẫn lắc đầu từ chối, “Tạm thời đừng làm vậy, chuyện La Chương có thể giúp cũng không nhiều, nói không chừng còn có thể làm cho cậu ấy gặp phiền phức và nguy hiểm.”
“Vậy phải làm sao…”
Khuôn mặt nhỏ của Tô Ngọ nhăn lại, hai người nhất thời cũng không nghĩ ra được cách tốt hơn.
Buổi chiều Viêm Phi Ngang tan làm, tiện tay đưa hai tấm vé xem phim cho Mạnh Thực.
“Ối chà? Lão đại anh không hẹn Tiểu Tô Ngọ cùng đi xem phim nữa à?” Mạnh Thực cầm hai cái vé vẩy vẩy, ngạc nhiên hỏi.
“Em ấy không có thời gian.”
Mạnh Thực rất khốn nạn bật cười nói: “Nhóc kia có phải là chê anh cả ngày đều không thú vị, không vui nên mới không ra ngoài chơi với anh không? Lão đại em nói cho anh nghe này, anh sao có thể vô vị như vậy chứ, làm cho vợ mình chạy mất dép rồi!”
Viêm Phi Ngang không thèm để ý tới anh ta, lái xe tới biệt thự đón Tô Ngọ.
Tuy rằng tạm thời cổ trùng đã bị khống chế, Tô Ngọ cũng không dám khinh thường, tính toán thời gian Viêm Phi Ngang sắp tới đón mình, cậu liền nói với Tiêu Triển: “Em thu anh lại cái đã, mai lại thả anh ra, anh yên tâm, tối em về lại nghĩ xem còn có cách nào khác không, nếu như thực sự không nghĩ ra, em sẽ đi hỏi anh hai xem, nói không chừng anh hai có thể giúp nghĩ ra cách.” Cậu càng nghĩ càng cảm thấy ổn, anh hai có vẻ cũng quen biết Tiêu Nguyên Gia, nếu như tìm anh hai giúp đỡ, có thể gặp được Tiêu Nguyên Gia.
Tiêu Triển còn chưa biết anh hai mà cậu nhắc tới chính là Viêm Phi Ưng đại danh đỉnh đỉnh, hắn cảm kích đáp: “Vậy thì làm phiền cậu rồi, nếu như thực sự không được, tôi sẽ mạo hiểm về nhà một chuyến.”
“Nhất định sẽ nghĩ ra cách, mai gặp.” Tô Ngọ nghe thấy tiếng ô tô ngoài cửa, không kịp rồi, vôi vàng ụp bọc quần áo xuống, thu người lại, thuận tiện còn truyền vào trong cơ thể Tiêu Triển một ít linh lực. Những linh khí này không những có thể bảo vệ cơ thể Tiêu Triển không bị ảnh hưởng bởi trạng thái chết lâm sàng mà còn có thể giúp hắn chữa lành vết thương.
Viêm Phi Ngang vừa đỗ xe lại đã thấy Tô Ngọ đẩy cửa đi ra, cười híp mắt chạy tới cạnh cửa xe.
“Sao rồi, chuyện đã giải quyết xong chưa?” Viêm Phi Ngang thấy cậu kéo cửa xe bước lên, cầm một chai sữa đưa cho cậu uống.
Tô Ngọ cầm chai uống một hớp lớn, quanh cái miệng nhỏ dính một vòng đầy sữa, cứ như mọc ria mép, cười rộ lên rất ngốc, “Tạm thời đã giải quyết được.”
Viêm Phi Ngang lau miệng cho cậu, cũng không hỏi thêm nhiều, “Bây giờ trở về nhà nhé?”
“Vâng, em có chuyện muốn nhờ anh hai giúp.” Tô Ngọ lại uống thêm một ngụm to nữa, rồi ôm cái chai trong tay, định từ từ uống.
Viêm Phi Ngang khựng lại một chút, anh không biết Tô Ngọ muốn tìm anh hai giúp cái gì, chuyện có thể liên quan tới Tiêu Triển… trong lòng anh có chút lưu tâm, nhóc lại không tìm anh, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Hai người về nhà ăn cơm tối, chỉ là lúc ăn cơm, Tô Ngọ cũng không thấy Viêm Phi Ưng về nhà, nghi hoặc hỏi: “Mẹ, anh hai đâu rồi? Anh ấy không về ăn cơm ạ?”
“Hả? Nó ấy à, chắc tối nay phải đi xã giao, chưa chắc đã về, sao thế, con tìm nó có việc gì à?” Khang Văn Thanh múc cho cậu một bát canh, bà phát hiện cậu nhóc có vẻ gầy đi so với lúc mới đến, cũng có thể là bởi cơ thể cao lên, nên nhìn gầy đi, trong lòng thầm nghĩ phải hầm canh xương nhiều chút cho cậu ăn.
“Vâng, muốn nhờ anh giúp một chuyện.”
“Được, ăn cơm đi, để mẹ gọi điện cho nó, bảo nó về.”
“Vâng, vậy làm phiền mẹ rồi.”
“Chuyện nhỏ thôi, nào mau ăn canh đi, cẩn thận nóng.”
“Ưm, canh này ăn ngon quá.” Tô Ngọ cười híp mắt nhận bát canh ăn một miếng, ấm áp vô cùng, cảm thấy có mẹ thật là tốt.
Viêm Phi Tuyết sắp thi cuối kì, cô là học sinh giỏi, chưa bao giờ lo chuyện thành tích, thế nên lúc này người khác đều đang điên cuồng học thuộc, làm bài tập thì chỉ có cô là thoải mái nhất, cũng không muốn ở lại kí túc xá làm phiền bạn học, thời gian về nhà thành ra lại nhiều hơn.
Cô ngồi đối diện, nhìn Tô Ngọ một chút, lại nhìn bác gái hai một chút, nghĩ tới chuyện vừa nãy chị dâu tư lại có việc muốn tìm anh hai giúp đỡ, sao lại cứ có cảm giác anh tư bị cho ra rìa… bị lãng quên mất?
Kết quả tối hôm đó, Khang Văn Thanh cũng không gọi được cho Viêm Phi Ưng, không thể làm gì hơn là đành gọi cho trợ lý của anh.
“Sếp Viêm uống hơi nhiều, nói không muốn về nhà làm phiền mọi người, thế nên hôm nay ngủ lại trong khách sạn…”
“Vậy thì làm phiền cháu quan tâm tới nó,” Khang Văn Thanh thở dài, bà đã quen chuyện con trai đi uống rượu xã giao như vậy rồi, bà nói tiếp, “Còn nữa, cháu nhắn lại cho nó hộ cô, bảo nó ngày mai về nhà một chuyến, Tiểu Ngọ có việc muốn nó giúp.”
“Vâng, cô cứ yên tâm.”
Tối tuy rằng ăn nhiều, nhưng sau khi trở lại phòng, Tô Ngọ vẫn rất tự giác tu luyện hai tiếng trước khi đi ngủ, như vậy khi ngủ cũng có thể tu luyện thêm nữa, linh khí hẳn sẽ không dễ dàng bị tiêu hao như vậy.
Viêm Phi Ngang ghé qua phòng của ba mẹ. Anh mang phương pháp tu luyện kia của Tô Ngọ tới Cục 9, Cục 9 đương nhiên cũng không thể lấy không, Cố Tinh Hà đã gửi văn kiện lên cấp trên, để lãnh đạo phát thưởng cho Tô Ngọ, mà văn kiện này cuối cùng lại đưa tới chỗ của Viêm Vân Hải.
Nếu như vật này là từ chỗ Viêm Phi Ngang, Viêm Vân Hải có lẽ sẽ nói để gạt chuyện phần thưởng kia đi, nhưng Tô Ngọ lại khác, cậu nhóc một mình tới thủ đô, trong tay không có bất kì một sản nghiệp nào, lại dâng tặng thứ tốt như vậy cho quốc gia, họ đương nhiên không thể nhắm mắt làm ngơ trước chuyện này được.
Khang Văn Thanh sau khi nghe chuyện xong, có thể coi đây là lần đầu bà nhúng tay vào chuyện công của chồng và con trai, “Trả thù lao không bằng cấp nhà cho nó, thằng bé sau này có vật đảm bảo chắc chắn, không ai có thể bắt nạt được, có điều mấy cái nhà hai người đưa theo thông lệ kia em nhìn không lọt, không bằng để em giúp nó chọn, thiếu tiền chúng ta bù vào cho nó, trực tiếp phụ thêm một khoản.”
“Nhà ở con sẽ mua.” Viêm Phi Ngang không có thói quen chuyện gì cũng dựa hơi ba mẹ, hơn nữa nhà sau khi mua chính là gia đình nhỏ của hai người Tô Ngọ và anh, anh cũng không muốn người khác can thiệp vào.
Khang Văn Thanh cười, trêu con trai: “Tí tiền lương kia của con, tích góp bao lâu mới mua được căn nhà cho ra dáng? Vay tiền mua, thằng bé lại phải chịu khổ với con.”
Viêm Phi Ngang xưa nay chưa từng nhận ra hóa ra mình lại… vô dụng như vậy, anh có không ít tiền tiết kiệm, trước đây đi bộ đội, sau tới Cục 9, tiền trên căn bản không tiêu tới, nhưng giá nhà ở thủ đô lại quá đắt, anh mua không nổi…
Viêm Vân Hải cuối cùng cứng nhắc viết: Thiếu tiền con bù vào, điền tên hai đứa, ba mẹ lại đưa cho Tô Ngọ chút tiền tiêu vặt, sẽ giúp nó mua chút biệt gia sản.
Viêm Phi Ngang cuối cùng cũng coi như là miễn cưỡng đồng ý, thực ra theo suy nghĩ của anh, đương nhiên nhà vẫn là anh mua, viết tên hai người, hoàn toàn không cần Tô Ngọ phải bận tâm, có điều lời của mẹ, cũng rất có lý, dù sao cậu nhóc ăn cũng tương đối nhiều, không thể bạc đãi khẩu phần của em ấy được.
Chuyện cứ như vậy giải quyết xong, Khang Văn Thanh tự dưng có cảm giác như cưới con dâu, gả con gái, tâm tình có chút lên xuống, thương lượng tới chuyện mua nhà ở đường nào là tốt nhất, mua loại hình gì là hợp lý nhất.
Viêm Phi Ngang chỉ có hai yêu cầu, một là muốn nơi có sân thượng lớn hoặc nhiều ánh sáng, hai là gần trường học một chút, anh định để Tô Ngọ đi học hai năm, có thể học được hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là để tiếp xúc với xã hội loài người này một chút.
Chờ Viêm Phi Ngang về phòng, Tô Ngọ vừa vặn đã tu luyện xong, ngoan ngoãn cầm áo ngủ vào phòng tắm đi tắm.
Viêm Phi Ngang ngồi bên ngoài một lúc, liền thấy Tô Ngọ mang theo một làn hơi nước mát mẻ đi ra, trên mặt là nụ cười tươi.
“Lại đây.” Viêm Phi Ngang giơ tay ra với cậu.
Tô Ngọ vội đi tới nắm lấy tay anh, “Sao vậy?”
“Không có gì, muốn sấy tóc cho em.” Viêm Phi Ngang dùng khăn lông lớn giúp cậu lau tóc cho tới lúc không còn nhỏ nước xuống, mới dùng máy sấy, sấy cho tóc cậu vừa mềm vừa bông lên.
Lúc hai người đi ngủ, Viêm Phi Ngang hỏi cậu: “Không biến về nguyên hình à?”
“Không muốn.” Tô Ngọ lắc đầu, mắt to chớp chớp nhìn anh, nhỏ giọng hỏi, “Em có thể nằm sát bên anh ngủ không?”
Viêm Phi Ngang hơi khựng lại, cuối cùng vẫn đồng ý, tuy rằng dán sát da thịt ấm áp vào nhau suốt cả một đêm, đối với một thanh niên hai mươi mấy tuổi nhiệt huyết mà nói, vẫn là một dằn vặt cực kì lớn.
Nhưng Tô Ngọ cũng không hề biết nỗi khổ của anh, cậu tuy rằng luôn thích treo mấy chữ đối tượng giao phối bên miệng, nhưng thực ra cơ thể của cậu còn chưa tới thời kì động dục, đặc biệt là sau khi cậu tu hành, sự phát triển của cơ thể liền như bị hoãn lại, đối với chuyện giao phối này, cậu phần lớn là hiếu kì, cùng với không thể chờ đợi muốn được lớn lên, đương nhiên cũng có một phần nữa là bởi thực sự yêu thích Viêm Phi Ngang.
Cậu vui vẻ cọ sát bên người Viêm Phi Ngang, tay ôm chặt lấy cái eo rắn chắc của anh, mặt kề sát bên ngực anh cọ cọ, cơ thể Phi Ngang ôm thích quá! Thật là ấm áp!