Đêm trước khi rời khỏi trại trẻ mồ côi, tôi đã gặp một cậu bé.

Cậu bé gầy gò, thân hình nhỏ bé đang ngồi cô đơn một mình trong sân.

"Này, ngày mai tớ phải đi với mẹ mới rồi."

Nghe vậy, cậu bé ngẩng đầu nhìn tôi.

Trên khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng,

"Vậy từ nay về sau cậu sẽ không tới gặp tớ nữa sao?”

Giọng nói của cậu bé buồn bã.

Đúng thế, có lẽ sẽ không còn có cơ hội nào nữa.

Tôi im lặng hồi lâu, lấy từ trong túi một viên kẹo đưa cho cậu bé.

Mở miệng vài lần, tôi mới nặn ra được một câu:

"Giàu sang phú quý, sau này đừng quên nhau."

Tôi biết đây không phải là lời nói phù hợp khi gặp cảnh chia ly, nhưng ít nhất nó sẽ không khiến lời chia tay của chúng tôi trở nên quá nặng nề.

Và câu sau mới là điều tôi thực sự muốn nói.

Tôi thấy trong mắt cậu bé chầm chậm dâng lên những giọt nước mắt, liền vội vàng nửa đùa nửa thật nói:

"Sau này khi cậu lớn lên thành đạt rồi, nhớ giúp đỡ tớ đấy nhé."

"Cậu biết tớ ham tiền nhất mà."

Cậu bé lau nước mắt, nói với tôi: "Được, tớ thề!"

3

Sau khi rời khỏi trại trẻ mồ côi, tôi bắt đầu có một cuộc sống như những đứa trẻ bình thường khác.

Hạnh phúc và sung túc, nhàn hạ và tự do, chỉ có thể dùng một từ để miêu tả: sướng.

Năm 18 tuổi, mẹ tôi dùng "sức mạnh tiền bạc" của mình để cho tôi vào một trường đại học tư thục danh tiếng.

Vào ngày trước khi khai giảng, mẹ đưa tôi đi gặp một người bạn.

"Hi Hi, đây là dì Lý, còn đây là con trai dì Lý, tên là Thương Lâm."

Mẹ nhiệt tình giới thiệu hai người đang ngồi đối diện tôi.

"Thương Lâm bằng tuổi con, cũng đang học ở Đại học Nam Kinh, sang năm học mới hai con sẽ là bạn cùng lớp."

Tôi lịch sự chào hỏi, sau đó nhìn lướt qua Thương Lâm, người đang im lặng không nói gì.

Khuôn mặt góc cạnh, đường nét thanh tú, sống mũi cao, đôi môi gợi cảm.

Tuyệt phẩm!

Tôi bèn kéo mẹ sang một bên hỏi nhỏ:

"Mẹ à, có anh đẹp trai như vậy sao không giới thiệu cho con sớm hơn chứ?"

Ai ngờ mẹ lại khinh thường vỗ đầu tôi một cái.

"Đừng có quậy phá, Tiểu Lâm từ nhỏ đã hơi tự kỷ, con đừng làm người ta sợ."

Cái gì? Tự kỷ?

Tôi vô cùng thất vọng.

Lúc này, dì Lý rót cho tôi một ly nước trái cây, mỉm cười đưa cho tôi.

Sau vài lần do dự, dì mở lời: "Hi Hi à, dì muốn nhờ con một việc."

Hả?

"Con trai dì, Thương Lâm, tính cách nó khá hướng nội, lại không giỏi giao tiếp với người khác, có thể sẽ bị bắt nạt ở trường."

"Vì vậy, dì mong con có thể quan tâm và giúp đỡ con trai dì khi hai đứa học chung với nhau."

Tôi nhìn lướt qua Thương Lâm, hắn đang tao nhã ăn uống, vẻ mặt bình thản, không thể nhận ra bất kỳ cảm xúc nào trên gương mặt.

Hóa ra là muốn nhờ tôi giúp đỡ.

Lại tìm nhầm người rồi, tôi đâu phải là Bồ Tát Tế Công, lấy đâu ra nhiều lòng trắc ẩn đến vậy.

Đang định khéo léo từ chối, thì mẹ tôi ngồi bên cạnh bỗng nhiên véo một cái vào mông tôi, liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi cười nói:

"Ôi dào, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên mà, đúng không con?"

"Con gái cưng Hi Hi nhà dì thích giúp đỡ người khác nhất luôn đó, con nói có đúng không?"

Mẹ nói, khiến tôi đau đến mức không thể kiểm soát được biểu cảm, nhưng mắt liếc thấy ánh mắt cảnh báo của mẹ.

Được rồi, được rồi, mẹ nói gì cũng đúng hết nha.

"Dì cứ yên tâm giao Thương Lâm cho con, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy."

Tôi gượng gạo cười.

Món trứng cá muối trong miệng bỗng chốc mất hết cả vị ngon.

Cuộc sống đại học vốn dĩ tươi đẹp, bỗng dưng lại có thêm gánh nặng.

Thương Lâm đáng ghét, tôi coi cậu là "món ngon", nhưng không ngờ cậu lại muốn trở thành "gánh nặng" của tôi.

Ôi chao, thế mà còn cười tươi được như vậy?!

4

Trường Đại học Nam Kinh, một trường đại học tư thục hàng đầu trong nước, nơi tập trung nguồn lực và nhân tài xuất sắc nhất cả nước tề tựu về đây.

Tại trường, bạn có thể sẽ thường xuyên bắt gặp những thần đồng thi đỗ đại học khi mới mười hai, mười ba tuổi, hay những "bạn học bình dân" đi từ ký túc xá đến giảng đường bằng Rolls-Royce Phantom.

Nói tóm lại, người giàu càng giàu, người giỏi càng giỏi.

Một giáo sư già đeo kính đang say sưa giảng bài trên bục giảng.

Chán quá, tôi hỏi Thương Lâm đang ngồi bên cạnh chăm chú nghe giảng:

"Cậu bỏ bao nhiêu tiền để vào đây thế?"

Sợ người ta không hiểu, tôi còn cố ý nói nhỏ:

"Tiền đi cửa sau đó."

Thương Lâm dừng lại một lát:

"Không tốn tiền."

"À."

Tôi lại hỏi: "Vậy điểm thi của cậu là bao nhiêu?"

"Được bảo lưu."

"À."

Chết tiệt, bị hắn ta lừa rồi.

Không cam tâm, tôi nói: "Học phí ở đây rất đắt đấy."

Thương Lâm ngừng viết, quay đầu lại,

"Tôi được miễn học phí, hơn nữa còn có học bổng hỗ trợ."

"..."

Không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy cái người này vừa nói vừa mang theo một nụ cười mỉa mai ẩn ẩn trên môi.

Hừ, học giỏi thì sao chứ.

"Mẹ tôi nhờ tôi chăm sóc cậu, sau này cậu phải nghe lời tôi."

"Thế này nhé, cậu nhận tôi làm đại ca, sau này tôi sẽ chăm sóc cậu."

Tôi thuận miệng nói bừa, chỉ để chọc tức hắn ta thôi mà.

Rất hiệu quả, nửa tiết học tiếp theo Thương Lâm không thèm nói chuyện với tôi nữa rồi.

Tôi tưởng cậu ấy thực sự giận, ai ngờ đến khi hết giờ học Thương Lâm lại trực tiếp xách cặp sách của tôi đi ra ngoài.

"Cậu làm gì vậy?" tôi hỏi.

"Giúp đại ca xách cặp đó."

Tôi sững sờ.

Hắn cúi xuống nhìn tôi, khuôn mặt trước mắt bỗng chốc phóng đại.

"Cậu nói rồi phải giữ lời đó, nghe chưa."

Trên người Thương Lâm phảng phất có một mùi hương dễ chịu, khiến tôi nhất thời mất tập trung, ngây ngô gật đầu.

5

Phải nói là cái tên Thương Lâm này làm tiểu đệ quả thật rất hợp cách.

Chỉ có cái là, tôi cứ cảm giác có gì đấy không đúng lắm.

Thực tế thì, trong ba tháng Thương Lâm làm tùy tùng cho tôi, tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Thế là cuối cùng tôi quyết định lên tiếng:

“Này, Thương Lâm, tôi không cần cậu làm tiểu đệ nữa, cậu đừng theo tôi nữa đó nha.”

Hắn nhướng mày: "Tại sao chứ?"

"Có phải do tôi đã làm gì sai không?"

"Không, do cậu làm quá tốt."

Ba tháng qua, Thương Lâm luôn theo sát tôi như hình với bóng, chỉ trừ lúc ngủ với lúc đi vệ sinh thôi.

Hắn lo liệu tất tần tật mọi việc liên quan đến ăn uống, sinh hoạt của tôi, không thiếu thứ gì.

Cực kỳ có tiềm năng làm tiểu đệ, tôi rất hài lòng.

Chỉ có một điểm... hắn hơi cản trở vận đào hoa của tôi nhiều chút.

Từ đầu học kỳ đến giờ, bạn thân của tôi đã thay đến bảy tám người bạn trai rồi, vậy mà tôi còn chưa nói chuyện được với anh chàng nào.

Bởi vì cứ mỗi khi có con trai đến tán tỉnh tôi, Thương Lâm lại đứng sau lưng tôi như cái bóng đèn phát sáng siêu to khổng lồ.

Hắn thậm chí không cần nói gì, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến tất cả đám con trai khác rút lui.

Còn một điều nữa, dù không muốn thừa nhận nhưng tôi phải nói.

Chính là khuôn mặt của Thương Lâm quá mức nổi bật, mỗi khi xuất hiện đều trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, khiến tôi đứng bên cạnh trở nên lu mờ.

Ngoài ra, do thường xuyên đi cùng Thương Lâm, tôi không hiểu sao lại nhận phải vô số ánh mắt ghen tị của các cô gái khác.

Vì vậy, tôi đang suy nghĩ xem nên nói chuyện với hắn như thế nào.

"Cũng không phải là do cậu làm gì sai, chỉ là..."

Thương Lâm thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt."

Rồi bất chợt hỏi tôi: "Cậu đói không?"

"Cậu nếm thử cái này đi." Hắn đưa cho tôi một món tráng miệng.

Tôi cúi đầu nhìn, là món mới giới hạn của một cửa hàng đang nổi.

"Món này rất khó mua, sao cậu mua được vậy?"

Thương Lâm không trả lời mà hỏi: "Ngon không?"

Tôi gật đầu, quả không hổ danh là món đang hot được toàn mạng ca ngợi, thực sự rất ngon.

Bỗng nhớ ra hình như lúc nãy có gì đó muốn nói.

Là gì nhỉ?

Nghĩ không ra, thôi kệ, vẫn nên tập trung vào mấy món mlem mlem này đi.

Thương Lâm lau đi phần kem dính trên mép tôi, nhìn tôi ngồi cạnh đang cười ngây ngô.