Xuân mập kiềm chế không vào xem kịch bản trong email, mỗi ngày trôi qua như cũ, tiếp tục quay phim.

Bắt đầu thở ra khói trắng, ở phía nam nhiệt độ tháng mười hai giống như là chơi cầu trượt, vừa trượt xuống, đã xuống tận đáy.

Trình Hạ xoa xoa tay trong lúc chờ tới lượt, ấm áp, trong lòng không khỏi nghĩ đến, bên kia cũng đã khai mạc rồi.

Không có cơ hội hối hận, cô cũng chỉ có thể vừa xem kịch bản này, vừa hành hạ mình.

"Chị Trình Hạ, đến lượt chị!"

"Đến đây!"

Trình Hạ lớn tiếng đáp lại, bịch bịch bịch chạy vào trong màn ảnh.

Trong màn ảnh, tất cả bạn học khác đều được bao bọc thật dày, chỉ có Trình Hạ mặc áo khoác và đồng phục phong phanh, trên đồng phục còn in rất nhiều dấu chân lớn nhỏ đục ngầu.

Bởi vì những dấu chân được xử lý đặc biệt này, trong khi chờ đợi đến lượt, Trình Hạ không dám mặc áo khoác đồng phục.

Hàm răng lạnh đến mức khẽ run lên, thật sự lạnh, té xuống đất, thật sự thật sự lạnh.

Cảnh này, là cảnh cô bị đánh.

"Thế nào, còn dám tố cáo?"

Nam sinh dẫn đầu đá một cước, Trình Hạ che đầu theo bản năng, một cước đó mạnh mạnh mẽ mẽ đá vào trên cánh tay của cô.

Cánh tay bị đá đến mức nghiêng về một bên, lộ ra gần nửa gương mặt của Trình Hạ, nhắm chặt mắt, cắn chặt môi, cả khuôn mặt không biết là bởi vì tức giận hay là sợ hãi mà run rẩy méo mó.

"Còn tránh? Tao xem mày tránh đi đâu!"

Một nữ sinh ở bên cạnh ngay lập tức đá thêm mấy cái, đá vào trên lưng, đá vào trên đùi, giẫm lên chân Trình Hạ.

Trình Hạ quay lưng lại, co hai chân lên, cả người cuộn tròn giống như một con ốc sên.

Cho đến khi, nữ sinh kia đạp lên chân của cô.

Ống kính quay cận cảnh, chân nữ sinh nghiền trên chân Trình Hạ.

Đột nhiên, Trình Hạ ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn qua khe hở giữa hai cánh tay, đau đớn, tức giận, nhẫn nại, cùng với tuyệt vọng, đôi mắt sưng đỏ giống như dã thú cực đói khát do bị giam cầm, giống như một giây kế tiếp sẽ xông lên, xé nát người trước mặt.

Phía sau máy theo dõi, Lý Dương lộ ra vẻ mặt hài lòng.

Mới vừa rồi khi nhìn vào ánh mắt của Trình Hạ, thiếu chút nữa anh đã quên mất là đang quay phim.

Anh vốn còn hơi lo lắng đồ bảo hộ dưới quần áo sẽ gây ảnh hưởng, cũng chuẩn bị xong diễn viên đóng thế chuyên nghiệp, bây giờ xem ra hoàn toàn không cần dùng đến.

Ninh Nhất Ngạn ngồi xem với Lý Dương, lúc bắt đầu, anh cũng có suy nghĩ giống Lý Dương, không ngờ kỹ thuật diễn xuất của Trình Hạ lại tiến bộ nhiều như vậy.

Nhưng xem lại ánh mắt, lại cảm thấy có chút không đúng lắm, lúc Trình Hạ ngẩng đầu, ống tay áo đồng phục học sinh trượt xuống, trên da thịt trắng nõn bị bầm tím lập tức khiến anh cảm thấy đau nhói.

Da Trình Hạ rất non, chỗ bị thương trong chốc lát sẽ bị bầm tím.

Không phải do tổ trang điểm làm cho cô!

Ninh Nhất Ngạn chợt đứng lên.

Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn /L (ê) Q * úy * Đ #ôn

Lại nghe thấy Trình Hạ cất giọng nói.

Cô hất cánh tay đang phòng vệ ra, quay đầu, nhìn mấy người cầm đầu, đột nhiên quát: "Đánh đi, mày có bản lĩnh thì đánh chết tao đi!"

Khi nói đến chữ cuối cùng, giọng cũng khàn đi, chói tai giống như bị vỡ giọng.

Cô vẫn tiếp tục diễn, nếu như lúc này ra tay ngăn cản, sự kiên trì trước đó của cô đều uổng phí.

Cảnh này chỉ còn lại một phần, nhưng.

Nam sinh cầm đầu nghe những lời này của Trình Hạ, càng tức giận hơn, giơ chân lên, hẳn là muốn đá thẳng lên mặt của cô.

Lông mi Trình Hạ run rẩy, không hề né tránh.

Người nam diễn viên này chưa từng được đào tạo võ thuật chuyên nghiệp, làm sao biết đá? Nhưng Trình Hạ không biết!

Đang lo lắng, Ninh Nhất Ngạn nghiêng đầu nhìn thấy áo khoác mình tiện tay đặt trên ghế.

Cởi áo lông xuống, mặc áo khoác lên.

"Dừng tay!"

Ninh Nhất Ngạn đột nhiên quát một tiếng rồi xông vào cảnh diễn.

Nam sinh đang chuẩn bị đá kinh ngạc, chân dừng lại giữa không trung, kịp nhận ra là giọng của Ngạn Thần, vội thu chân lại, quay đầu lại mờ mịt nhìn Ninh Nhất Ngạn.

Ninh Nhất Ngạn nhìn họ một cái, chau mày chất vấn: "Các em đang làm gì!"

"Cắt!"

Lý Dương vốn chậm chạp, giờ phút này cũng nhìn ra mọi chuyện không đúng lắm.

Nắm bắt đúng lúc, kịp thời kêu cắt.

Ninh Nhất Ngạn chạy như bay tới, cẩn thận dìu Trình Hạ.

Anh mới vừa cuốn tay áo Trình Hạ lên kiểm tra vết thương, Trình Hạ: "Hí.

.

.

.

.

."

Trong lòng Ninh Nhất Ngạn vừa đau lại vừa tức, "Bây giờ cũng biết đau?"

Trình Hạ mạnh miệng: "Mới vừa rồi khi bị đạp thì chưa cảm nhận được, bây giờ phục hồi tinh thần mới phát hiện rất đau."

Trên thực tế, cước thứ nhất gần như đã đạp Trình Hạ đến ngốc.

Mặc dù trước kia cô cũng từng diễn cảnh tương tự, nhưng rốt cuộc cũng không phải cảnh diễn của nhân vật quan trọng, chưa bao giờ bị đạp thật như thế.

Nên cống hiến cho nghệ thuật, hay là thoát vai? Nhìn thấy ống kính, cô gần như không kịp suy nghĩ, hết ba giây theo bản năng cô lựa chọn diễn tiếp.

Thực tế cô diễn cũng không tệ lắm phải không, chỉ tiếc không thể chống đỡ đến cuối cùng.

Đột nhiên, Trình Hạ nhớ lại, hình ảnh lúc Ninh Nhất Ngạn xông vào cũng là đang diễn, như vậy cảnh mới vừa rồi mới có thể không bị bỏ đi đúng không?

"Cảnh mới vừa rồi.

.

.

.

.

."

"Không biết." Không đợi Trình Hạ nói xong, Ninh Nhất Ngạn đã trả lời như thế.

Trong lòng anh rất tức giận, tức Trình Hạ không biết quý trọng cơ thể của mình, giận chính mình luôn tôn trọng những cống hiến cơ bản nhất của một diễn viên, càng giận chính mình tại sao lại không ngăn cản cô sớm hơn.

Vừa cẩn thận từng li từng tí cuốn tay áo của Trình Hạ lên, vừa nghiêng đầu nhìn ánh mắt mong đợi của cô, Ninh Nhất Ngạn vẫn không nhẫn tâm, bổ sung: "Cảnh mới vừa rồi rất tốt, có thể giữ lại.

Nhưng mà em.

.

.

.

.

."

Ninh Nhất Ngạn nói được nửa câu đã dừng lại, con ngươi co rúc lại.

Trên cẳng tay của Trình Hạ bị bầm tím một vùng lớn, dọc theo cánh tay tới gần khuỷu tay.

"Rất đau?"

Trình Hạ thử thăm dò hỏi lại: "Thật sự khá tốt?"

"Có thể bị gãy xương, đi bệnh viện."

Trình Hạ: ".

.

.

.

.

.

Không cần đi, trở về bôi chút thuốc nước là được."

Ninh Nhất Ngạn không để ý đến cô, quay đầu lại, nam diễn viên bị ánh mắt của anh quét qua cảm thấy tim như dừng đập, anh, anh cũng không ngờ.

Thế nhưng ánh mắt cũng không dừng lại quá lâu trên mặt anh.

Ninh Nhất Ngạn nhìn Lý Dương nói: "Tôi đưa Trình Hạ đi bệnh viện."

Dù sao cũng là nữ diễn viên, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Lý Dương vừa mới chuẩn bị gật đầu, nhớ tới, "Để Xuân mập đưa cô ấy đi, buổi chiều cậu còn có cảnh quay."

Ninh Nhất Ngạn mím môi, sắc mặt giống như bầu trời chuẩn bị mưa to.

Lý Dương và Ninh Nhất Ngạn biết nhau nhiều năm như vậy, trừ khi quay phim, vẫn chưa từng thấy vẻ mặt đáng sợ như vậy của anh.

Anh không hiểu, lần trước hai người bọn họ đánh nhau, xuống tay cũng không nhẹ chút nào.

Lý Dương vốn muốn mở miệng nói tiếp, lại nghe Ninh Nhất Ngạn nói: "Bọn tôi sẽ cố gắng về sớm."

Lý Dương.

.

.

.

.

.

Anh còn có thể nói gì đây.

Cánh tay, cẳng chân, bàn chân, lưng, đều bị thương.

Ninh Nhất Ngạn muốn dìu Trình Hạ, lại phát hiện không biết nên đặt tay ở đâu.

Mặc dù biết Trình Hạ sẽ khó xử, nhưng Ninh Nhất Ngạn suy nghĩ một lát, vẫn là một tay đặt lên gáy Trình Hạ, một tay vòng qua đầu gối của cô, ôm cô lên.

Xung quanh vang lên tiếng hô rõ ràng.

Trình Hạ hạ thấp giọng, cắn răng nghiến lợi kêu, "Ninh Nhất Ngạn."

Ninh Nhất Ngạn sải bước vững vàng đi về phía trước, đi đến đâu chỗ đó tự động xuất hiện một con đường, "Không thể chậm trễ, em có thể tự đi được sao?"

Sao cô không thể tự đi được chứ?

Lời phản bác mới vừa thành hình ở trong đầu, chân trái lưng bị sưng liền nhói đau.

Trình Hạ vùi đầu vào trong ngực của Ninh Nhất Ngạn, như vậy, mọi người chắc chắn sẽ không thấy mặt của cô.

.

.

.

.

.

Ninh Nhất Ngạn và Xuân mập cùng đưa Trình Hạ đi bệnh viện.

Chụp X-quang, cánh tay Trình Hạ lại có thể thật sự bị gãy xương, chẳng qua may là chỉ bị gãy xương một chút nên không cần bó thạch cao.

Trái tim lo lắng đến treo ngược của Ninh Nhất Ngạn lúc này mới thả lỏng.

Bác sĩ vừa khám xong, Trình Hạ liền hùng hồn thúc dục anh, "Anh mau đi về đi."

Ninh Nhất Ngạn bất đắc dĩ.

.

.

.

.

.

Anh đáng ghét như vậy sao?

Nhấn tắt điện thoại của Trương Tử, dặn dò Xuân mập, nhìn chằm chằm Trình Hạ, xử lý vết thương thật tốt, nghỉ ngơi thật tốt.

Trình Hạ bất mãn, "Em không còn là trẻ con."

"Nhưng không khác trẻ con." Ninh Nhất Ngạn nói tiếp nửa câu trước đó chưa nói xong, "Trải nghiệm cảm giác thật của nhân vật rất quan trọng, nhưng mà phải có chừng mực, trong phim cần diễn cảnh sinh con, em thật sự muốn đi sinh một đứa?"

Trình Hạ.

.

.

.

.

.

Thật ra thì, cũng không phải là không thể?

Nhìn sắc mặt Ninh Nhất Ngạn đen đi, dĩ nhiên cô không dám trả lời như vậy, "Em biết rồi, chắc chắn bên đoàn phim đang chờ anh."

Ninh Nhất Ngạn: ".

.

.

.

.

.

Được, sau khi anh về khách sạn sẽ tới thăm em."

Trình Hạ gật đầu giống như gõ trống.

Ninh Nhất Ngạn vừa ra khỏi bệnh viện, đã thấy Trương Tử lái xe tới.

Lên xe.

Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn #L(ê)QúyĐôn

"Anh Nhất Ngạn, chị Trình Hạ không sao chứ?"

Ninh Nhất Ngạn nhìn ra ngoài cửa sổ, gật đầu, "Ừ."

Trương Tử vừa lái xe, vừa thông qua kính chiếu hậu trước mặt nhìn sắc mặt của Ninh Nhất Ngạn, "Anh Nhất Ngạn, hai người thực sự quay lại rồi?"

Cái gì gọi là thật sự quay lại, nếu không còn có thể giả bộ hay sao?

Ninh Nhất Ngạn không trả lời, Trương Tử lại muốn mở miệng.

Tâm trạng vốn đang khó chịu lại bị một câu nói của Trương Tử quậy đến loạn hơn, "Câm miệng, lo lái xe đi."

Ninh Nhất Ngạn vừa đến đoàn phim, liền cảm nhận được áp suất thấp trong đoàn phim.

Lý Dương trầm mặt, trừ diễn viên trong màn ảnh, không có ai đang nói chuyện.

"Lúc đá người ngược lại sức lực không nhẹ, khi diễn xuất lại chẳng ra gì!"

Rất không đúng lúc, người đang diễn chính là nhân vật chính trong sự kiện sáng hôm nay.

"Tiếp theo còn như vậy, biên kịch đổi kịch bản.

Tự nhìn xem, có thể so với diễn xuất của Trình Hạ hay sao?"

Nam diễn viên cúi thấp đầu, nhìn bộ dạng cực kỳ suy sụp, về phần bên trong đang suy nghĩ gì, không ai đoán được.

Lý Dương nhìn thấy Ninh Nhất Ngạn, giọng nói hơi dịu đi một chút.

Chờ anh đi tới gần, hỏi: "Không có chuyện gì chứ."

Giọng Ninh Nhất Ngạn không nhỏ: "Gãy xương nhẹ."

Đầu của nam diễn viên càng cúi thấp hơn.

Các bộ phận điều chỉnh.

Lý Dương đơn giản thuật lại đầu đuôi sự việc với Ninh Nhất Ngạn.

Khi phó đạo diễn chỉ đạo tổ dụng cụ đã xảy ra vấn đề, trước tiên sẽ quay có đồ bảo vệ, không ổn sẽ dùng diễn viên đóng thế, diễn viên đóng thế không cần dùng đồ bảo vệ.

Kết quả, sau khi chỉ đạo xuống, tổ dụng cụ hiểu thành, dùng đồ bảo vệ hiệu quả không tốt, vì vậy chúng ta sẽ không dùng đồ bảo vệ.

Về phần những diễn viên đó, đều là người mới, không có kinh nghiệm, không biết diễn viên đóng thế là cần thiết, muốn thể hiện, để diễn viên đóng thế không phải tham gia.

"Tôi đã dạy bảo họ, cũng đã phạt họ.

Tiền thuốc của Trình Hạ do đoàn phim chịu."

Ninh Nhất Ngạn liếc Lý Dương một cái, "Dạy bảo?"

"Trong vòng này, điều quan trọng nhất chính là danh tiếng.

Sau lần bị mắng này, chắc chắn bọn họ sẽ không phạm lại lỗi tương tự."

Ninh Nhất Ngạn vẫn tiếp tục liếc anh, "Cậu sẽ không mượn cơ hội mà phạt tiền chứ?"

Mặt mũi Lý Dương cứng đờ, bắt đầu nói: "Biết cậu không về kịp, đã quay những cảnh phía sau trước, cảnh tiếp theo, cho dù bọn họ diễn như thế nào, cũng bị cậu thay thế.

Còn nữa vì buổi sáng cậu xuất hiện trong cảnh kia, tôi và biên kịch đã bàn bạc, quyết định sẽ cho cậu thêm mấy cảnh nữa khiến hình tượng nhân vật phong phú hơn."

Ninh Nhất Ngạn: "Tốt."

"Chúng tôi muốn thêm mấy cảnh cậu điều tra chuyện nữ chính bị bạn học bắt nạt, nhưng sau đó lại vì rất nhiều nguyên nhân nên dừng giữa chừng.

Cậu cảm thấy như thế nào?"

Ninh Nhất Ngạn: "Ừ."

Lý Dương cảm thấy kỳ lạ, "Tại sao cậu lại miễn cưỡng như vậy?"

Ninh Nhất Ngạn giương mắt nhìn anh, "Nhìn cậu là thấy phiền."

Nói xong, lại có thể thật sự không tiếp tục nhìn anh, xoay người đi.

Lý Dương: ".

.

.

.

.

."

Có vài người, nên bị dạy dỗ..