*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhà của La Lan ở tầng 15 của chung cư.

Hít sâu, nhấn chuông cửa.

Một cô gái mặc chiếc váy màu nâu nhạt đứng ở sau cửa, cô dùng một chiếc trâm gỗ tùy ý búi tóc ở sau ót, chỉ có độ tuổi, nhìn giống với La Lan.

"Trình Hạ, không nhận ra sao, tớ là La Lan nè."

Cô nhìn thấy Ninh Nhất Ngạn sau lưng Trình Hạ, sững sờ, ngược lại cười nói: "Vị này chính là người bạn mà cậu nói sao?"

Trình Hạ quay đầu lại liếc nhìn Ninh Nhất Ngạn, chỉ chưa trực tiếp viết mấy chữ to lên trên mặt.

Ha ha ha, vẫn có người không biết Ninh Nhất Ngạn anh là ai đó.

"Đến đây, mau vào trong rồi hãy nói."

Chồng của La Lan rót trà cho Trình Hạ và Ninh Nhất Ngạn, lại đi vào phòng bếp tiếp tục làm việc đang dang dỡ.

Có hơi mập, từ đầu tiên xuất hiện ở trong đầu Trình Hạ chính là, đôn hậu chất phác.

Trình Hạ và Ninh Nhất Ngạn cùng ngồi trên một chiếc ghế sa lon, La Lan ngồi ở đối diện bọn họ.

La Lan cười nói với Trình Hạ: "Vị này là bạn trai cậu đúng không?"

"Khụ." Trình Hạ vừa uống một ngụm nước trà liền bị sặc, ho đến mức mặt đỏ tới mang tai, không dừng lại được.

So sánh với La Lan xinh đẹp thùy mị ngồi ở đối diện, thật sự có chút không thể nhìn thẳng.

Ninh Nhất Ngạn thật sự không nhìn nổi, giúp cô vỗ lưng.

Trình Hạ thoáng trở lại bình thường, liền đẩy tay anh ra.

La Lan đang cầm ly trà, ánh mắt đảo quanh giữa hai người, liền lập tức chuyển đề tài, "Đường tới đây không dễ tìm cho lắm, hai người tốn không ít thời gian đúng không."

Trình Hạ trở lại bình thường, trả lời: "Theo máy dẫn dường mà đi, cũng tạm."

"Nghe nói bây giờ cậu còn kinh doanh nhỏ?"

La Lan cười gật đầu một cái, "Đúng.

Mở một cửa hàng trên Taobao, tớ cũng không có nhiều tham vọng lắm, chỉ muốn giết thời gian mà thôi."

Cho dù Trình Hạ là tuyến hai vạn năm, nhưng cũng là diễn viên nhỏ có chút danh tiếng, những lời này của La Lan có ý là.

.

.

.

.

.

Cô cũng không cần Trình Hạ quảng bá giúp cô?

Trình Hạ cúi đầu nhấp một ngụm trà, theo bản năng, nghiêng đầu nhìn Ninh Nhất Ngạn.

Chỉ liếc mắt một cái, hai người liền nhìn thấu suy nghĩ của nhau.

Ít nhất, La Lan không hề hạnh phúc và thoải mái giống những gì cô ấy biểu hiện ra.

Trình Hạ và La Lan nói chuyện phiếm.

Trong lúc đó, mặt Ninh Nhất Ngạn không biến sắc quan sát bốn phía.

Vô cùng chỉnh tề, đồ vật được bày trí rất ấm áp.

Nhìn bình hoa tươi mới trên tủ TV là có thể thấy nữ chủ nhà dụng tâm như thế nào.

Chuông cửa reo.

La Lan đi ra ngoài mở cửa, trong miệng lẩm bẩm, "Tớ không có mời ai khác nữa mà."

Trình Hạ nghe vậy, cười cười.

Những lời này của La Lan là không muốn cô hiểu lầm sao?

Mỗi câu nói đều tốn nhiều tâm tư như vậy, La Lan thật sự không mệt mỏi sao?

Trình Hạ cũng nhìn ra ngoài cửa.

Một người phụ nữ trung niên dắt một cậu bé mập mạp đứng ở ngoài cửa, bộ dạng cậu bé nhìn khoảng 5, 6 tuổi.

Mặt La Lan cứng đờ, ngay sau đó cười nói: "Cô giáo Giang, vì sao ngài lại tới?"

Gương mặt người phụ nữ trung niên lạnh lùng, "Người bạn nhỏ Phan Mạnh vẫn luôn ầm ĩ đòi về nhà, ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc học tập của những bạn nhỏ khác.

Tôi hỏi cậu bé làm sao vậy, cậu bé không chịu nói gì chỉ muốn về nhà, hết cách rồi, trước tiên tôi chỉ có thể đưa cậu bé về nhà thôi."

La Lan không ngừng cắn môi dưới, tay nắm thành quyền, "Thật sự xin lỗi, làm phiền cô giáo Giang rồi.

Chờ tôi và Phan Mạnh trò chuyện, nhất định sẽ giải thích mọi chuyện với cô giáo."

Cô giáo Giang vẫn làm mặt lạnh gật đầu một cái, "Ừ."

Lúc rời đi, Trình Hạ ngồi ở trong nhà, cũng nghe được vị cô giáo kia oán giận nói, "Cũng không phải là người bạn nhỏ mới

.