Editor: Bạch Sương Vi

Beta: An Hiên

193,

Hôm nay tôi rất giận Linh kun. Tôi hiểu dạo này anh hay ốm nên cảm xúc lên xuống thất thường, anh không những bị đau đầu mà còn đau dạ dày.

Nhưng hôm nay khi tôi vừa mới hỏi: "Độc giả muốn thưởng thức giọng hát của anh, anh thấy sao?"

Không hiểu sao Linh kun lại bực tức, anh cao giọng nói: "Anh không thoải mái, đừng có bắt anh phải làm gì.”

Lần đầu tiên tôi thấy Linh kun sẵng giọng với tôi như vậy, tôi sửng sốt một lúc rồi yên lặng cúp điện thoại.

Linh kun cũng ngay lập tức nhận ra bản thân không đúng, anh gọi lại mấy cuộc nhưng tôi đều không nghe máy.

Bởi vì đây cũng là lần đầu tôi yêu đương, chưa từng trải qua mối tình nào khác, tôi cũng không biết so sánh như thế nào. Tôi từng nghe nói đến "Thất niên chi dương" (1), có khi chúng tôi đang rơi vào tình trạng này… Ở bên nhau nhiều năm như vậy, phải chăng Linh kun đã chán tôi, có phải anh muốn chia tay rồi không? Nếu không thì tại sao tự dưng anh lại quát tôi? Anh chưa từng cao giọng với tôi bao giờ...

(1)Thất niên chi dương nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng bảy năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời; bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.

Tôi càng nghĩ càng tủi thân, rất khó chịu, còn chua xót đến nỗi muốn khóc.

Khi đó tôi còn có một ý nghĩ khá cực đoan, nếu Linh kun thật sự không thích tôi nữa, vậy tôi sẽ yên lặng viết xong bản thảo này, chờ mọi chuyện kết thúc tôi mới thông báo cho độc giả biết chuyện chúng tôi chia tay. Dù sao rất nhiều người đang đắm chìm trong câu chuyện tình yêu đẹp của chúng tôi, tôi không nỡ phá hỏng điều đó.

Linh kun không ngừng gọi điện thoại, một lát sau tôi quyết định nghe máy.

Giọng anh rất dịu dàng, nói chậm từng từ một: "Anh rất thích em, anh rất yêu em, em không cảm nhận được điều đó sao?”

“Trước khi anh quát em thì em còn có thể cảm nhận được.”

"Dạo này anh rất mệt mỏi, em lại chỉ chú ý đến yêu cầu của độc giả mà không quan tâm đến anh... Rốt cuộc, đối với em anh quan trọng hơn hay bọn họ quan trọng hơn?”

Tôi hiểu ngụ ý anh muốn nói. Linh kun là người không có cảm giác an toàn. Dựa vào sự yêu thích của tôi với anh, anh trở nên tự tin vào bản thân, cũng có thể sẽ vì sự khó chịu của tôi mà anh lại trở nên tự ti. Anh không biết mình ưu tú đến cỡ nào, cũng không hiểu tôi ỷ lại vào anh bao nhiêu, anh luôn cố gắng trở nên tốt hơn để tôi không có cơ hội vứt bỏ anh.

Có lẽ anh rất yêu tôi, cho nên bất luận cái gì cũng đọ cao thấp, với người hay với đồ vật đều như vậy, lúc nào anh cũng muốn là số một trong lòng tôi.

Tôi không nói lời nào, anh lại giả vờ đáng thương, "Em đừng bơ anh, em làm thế anh rất khó chịu, không thoải mái tẹo nào.”

Tôi vẫn không để ý đến anh, gạt đi: "Em còn có việc khác, cúp máy đây.”

Càng nghe càng dễ mềm lòng, anh làm sai cho nên chung quy cũng phải nếm chút lợi và hại.

Được khoảng một giờ, tôi thấy trừng phạt Linh kun như thế cũng đủ rồi nên gọi điện thoại cho anh.

Anh lập tức nghe máy, thấp giọng gọi: "Bảo bối, anh rất nhớ em. Nhưng mà em đợi anh một chút đã.”

Chẳng biết Linh kun làm chuyện thần bí gì mà khoảng hai tiếng sau anh gửi cho tôi một file ghi âm, là giọng hát của anh.

Tôi hỏi: "Anh muốn lấy lòng em sao?”

"Đúng." Linh kun thành thật thừa nhận.

Thì ra anh còn biết tôi tức giận vì chuyện hát hò, tôi buồn cười, người đàn ông này thật là...

194,

Hôm qua tôi và Linh kun cùng đưa mẹ anh đi bệnh viện. Tuy mẹ Linh kun đối xử với anh rất hà khắc nhưng dù sao cũng là con, anh vẫn luôn tôn kính mẹ mình.

Mẹ Linh kun được chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú, mới giai đoạn đầu, chỉ cần cắt bỏ khối u là ổn.

Khoảng thời gian ấy là lúc Linh kun học hành bận rộn nhất, nhưng biết tiếng Ý của mẹ mình không tốt, anh liền dành hẳn một tháng trở thành phiên dịch viên của riêng mẹ, đưa bà đi khám bệnh và phẫu thuật.

Chúng tôi ở bên cạnh phòng khám đợi mẹ Linh kun đi vệ sinh.

Tôi lấy điện thoại ra nghịch, bấm bấm một lúc, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Linh kun, Linh kun, nếu như em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?”

Linh kun rất mệt, con người cao to khỏe mạnh dựa hẳn vào vai tôi, uể oải nói: "Cứu chính anh.”

Tôi bất mãn, lại hỏi: "Linh kun, anh thích mẹ anh nhiều hơn hay thích em nhiều hơn?”

“Thích em nhiều hơn.”

Tôi hài lòng gật đầu.

Đúng lúc này, mẹ Linh kun từ phía nhà vệ sinh đi tới.

Hóa ra dãy nhà vệ sinh ngay sát bên cạnh, không biết mẹ anh có nghe được những lời vừa nãy không nhỉ?

Tôi vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, giả vờ ngoan ngoãn.

195,

Biệt danh của em trai Linh kun là Nhất kun. Nhất kun rất độc miệng, thích chơi game, học không giỏi bằng Linh kun, tuổi còn nhỏ và cực kỳ lạnh nhạt với việc đối nhân xử thế.

Mỗi khi tôi tới nhà chơi, Nhất kun nhìn thấy tôi đều luôn khinh thường hỏi: "Chị lại tới làm gì?”

"Ai cần em quan tâm!" Tôi đã quen với việc đấu võ mồm với Nhất kun, chúng tôi không cạnh khóe nhau hai, ba câu là không chịu được.

Đến giờ ăn cơm, Nhất kun sẽ nói: "Không có phần của chị, chị đừng có mà ăn.”

Nếu không phải Linh kun đang nhìn, tôi thật sự muốn đánh nó một trận.

Thỉnh thoảng tôi và Linh kun chơi game, lúc nào thiếu người thì sẽ gọi Nhất kun đến.

Nó liếc tôi một cái, lạnh lùng chế giễu: "Chơi với chị ta? Chỉ bằng đầu óc như vậy sao? Khỏi cần chơi, em nhận thua luôn.”

Tôi: "...”

196,

Cứ tầm giờ đi ngủ là tôi rất tỉnh táo. Ngày nào Linh kun cũng giục tôi đi ngủ mà phát mệt.

Trước khi ngủ, anh ra vẻ hung ác, thúc giục: "Nhanh đi ngủ đi!”

Tôi lăn lộn, "Không, em không muốn đi ngủ!”

"Tại sao?”

"Em ghét phải đi ngủ." Tôi còn muốn chơi nữa mà.

Linh kun giận quá hóa cười, "Có giỏi thì đừng ngủ!”

Tôi mừng rỡ như điên, "Được, cứ thế nhé!”

Anh tức không nói nên lời, xoa xoa trán: "Đi ngủ mau, anh đánh cho bây giờ.”

"Này!" Tôi xem thường nhất là kiểu người nói không lại liền dọa đánh như vậy!

197,

Lần nào tôi làm sai Linh kun cũng muốn dạy dỗ tôi.

Những lúc như vậy, tôi sẽ giả vờ ôm bụng, lăn lộn trên giường rên rỉ, "Em đau bụng quá.”

Chỉ cần nói câu này, anh có cứng rắn đến mấy cũng phải mềm lòng, cắn răng hạ hỏa, sau đó ôm lấy tôi và giúp tôi xoa bụng.

"Em không khỏe, cho dù anh có tức giận thì cũng không kìm lòng được mà thương em, làm sao mắng em được nữa đây." Anh nói như vậy đấy.

198,

Ngẫu nhiên sẽ có lúc Linh kun đưa tôi đi mua sắm. Anh biết con gái rất cần ăn diện, không có quần áo mới là không được.

Tôi vừa mừng vừa lo, quay đầu nhìn anh.

Anh khẳng định chắc nịch, "Anh cho em tiền tiêu, không được phép từ chối, chỉ được phép gật đầu.”

Em bảo đảm... không làm nhục sứ mệnh!

199,

Tôi có một đặc điểm, chỉ cần Linh kun ở bên thì lá gan sẽ rất lớn, làm việc không sợ trời không sợ đất.

Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, liệu đây có phải gọi là "chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng" không?

Ừm, tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.

200,

Tôi nghe nói ở Ý có nhiều câu lạc bộ **.

Lần trước theo Linh kun ra ngoài thì tình cờ gặp một người bạn của anh.

Anh ta hỏi: "Đây là bạn gái cậu à?”

Linh kun gật đầu, hàn huyên đôi ba câu.

Đột nhiên anh ta lại gần, ghé tai Linh kun thì thầm: "Tôi mượn bạn gái cậu chơi hai ngày nhé?”

Linh kun khó chịu nhíu mày, kéo tôi vào trong ngực: "Cô ấy là của tôi.”