Editor: Lữ

Beta: An Hiên

115,

Tính tôi hướng nội, rất nhút nhát, tương đối nhạy cảm với thế giới bên ngoài. Theo như lời Linh kun nói chính là con mèo sợ hãi trốn trong góc, nhất định phải ngon ngọt dịu dàng mới dụ được tôi ra.

Ở trường học, mọi người đều biết quan hệ không mấy thân thiết của tôi và bố mẹ nên họ đều coi Linh kun là người giám hộ của tôi. Thời kì trung học, chủ nhiệm lớp tôi sẽ trực tiếp tìm Linh kun để báo tình hình của tôi, bà lo lắng: "Có phải (tôi) mắc bệnh tâm lý gì không? Sao bình thường đều không chịu nói gì hết thế?"

Linh kun rất sợ chủ nhiệm hiểu lầm tôi, anh vội vàng giải thích: "Cô ấy chỉ hơi xấu hổ thôi, nên không thích nói chuyện ạ."

Đợi khi tôi đến nhà anh, anh lại tận tình khuyên tôi: "Bình thường bạo dạn lên một chút, nói chuyện với mấy bạn học người Ý đi em."

Tôi rất khó chịu, lắc lư ngón tay: "Em không dám, sợ họ chê em phát âm không tốt... hơn nữa còn có vài người rất xấu."

Khi ấy, vì tôi là học sinh chuyển trường nên cũng có bạn học nam tương đối quá đáng, từng xuất hiện tình trạng bắt nạt. Vừa tan học tôi lập tức kéo áo Linh kun khóc lóc, anh giận đến nỗi suýt thì chạy vào trường tôi đánh người.

Cũng có thể do có bóng ma tâm lý từ khi ấy, lại còn vấn đề gia đình cấm đoán nên dẫn đến việc bản thân vẫn luôn chống đối xã hội, dần dần mắc chứng sợ giao tiếp, vừa thấy người khác thì miệng lưỡi cứng đờ ra.

Linh kun thở dài, dịu dàng xoa đầu tôi, anh nói: "Đừng lo, mọi thứ đều có anh bảo vệ em, nếu gặp phải chuyện gì không hay thì cứ nói với anh. Có anh ở bên em, em còn sợ gì nữa? Can đảm lên một chút, tiếp xúc với người khác đi nhé."

116,

Linh kun có một người cậu nhỏ bằng tuổi anh, cậu nhỏ là lính cứu hỏa, người tương đối thô kệch.

Mấy hôm trước Linh kun đang tám chuyện điện thoại với cậu nhỏ, nói được một nửa thì cậu nhỏ bất thình lình hô lên: "Cháu đợi một chút, cậu đi chữa cháy trước."

Linh kun: "...???"

Tôi cũng khá rung động trước những người đàn ông không chịu gò bó thế này.

117,

Linh kun rất thích kể lại cho tôi người nhà anh thích tôi thế nào, từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ gọi "mẹ anh" mà toàn gọi chung là "mẹ".

"Mẹ nói ngày mai hầm canh gà cho em uống!"

"Mẹ nói ngày mai gọi em tới nhà ăn cơm."

"Mẹ cảm thấy em là cái đuôi của anh."

Mỗi lần thế này, tôi đều bị anh cuốn theo, buột miệng hỏi: "Mai mẹ có nhà không anh?"

Rõ ràng tôi và anh chưa đến tình trạng kia mà, sao có thể gọi mẹ được, người đàn ông này đúng là bụng dạ khó lường.

118,

Bình thường Linh kun đều cày game lên cấp giúp tôi, rõ ràng cấp rất cao nhưng chẳng hiểu sao gần đây bạn bè biến đâu mất.

Tôi phản ứng lại, đây nhất định là kiệt tác của Linh kun, sau đó tôi liền hùng hổ chất vấn: "Bình thường không có ai gửi lời mời kết bạn cho em à?"

Linh kun đáp nhẹ bẫng: "Có."

"Vậy tại sao em không có một người bạn nào?"

"Anh từ chối hết rồi."

Tôi không còn lời nào để nói, đột nhiên cất cao giọng: "Nhưng mà em không có người bạn nào!"

Linh kun ung dung liếc tôi một cái, chậm rãi trả lời: "Không phải trong đó có anh và em trai của anh sao?"

Không phải trong đó có anh và em trai của anh sao?

Không phải trong đó có anh...

Và em trai của anh sao?

119,

Tôi nói: "Anh phải nhắc em nhớ chuyện trước kia đấy, em sắp quên rồi này."

Linh kun im lặng một lúc mới nói: "Chính là chuyện trước đây làm sao em lừa được anh ấy hả?"

"..." Anh vẫn đừng nên mở miệng thì hơn.

120,

Tôi hỏi: "Có khi nào anh rất muốn thổ lộ với em không?"

"Lúc ở cùng em thì có..." Linh kun suy tư một lúc mới nói tiếp: "Khi nhìn thấy em ở bên người khác, trong lòng chỉ nghĩ, rõ ràng là người của anh, chỉ anh có quyền sở hữu."

"Thật ra trước đây có lúc em cũng muốn thổ lộ với anh." Tôi nói với Linh kun như vậy.

Ngày ấy, bên ngoài mưa rơi tí tách, trời rất lạnh, tôi ôm chặt quần áo, cả người run lẩy bẩy.

Không biết có phải do vấn đề thời tiết hay không mà từ khi tôi đến lớp bổ túc rồi về nhà đều chán nản dựa vào tủ, người ướt nhẹp gọi cho Linh kun một cuộc điện thoại không rõ mục đích.

Lòng tôi sụp đổ, ấp úng nói với anh: "Hình như em thích anh."

Ngày ấy rõ ràng ngay cả thích hay yêu tôi còn không hiểu, chỉ nhất thời nổi máu nói với Linh kun chuyện này. Có lẽ tôi thích anh thật đấy nhưng tôi chưa từng trải qua chuyện nào thế này nên không có nhiều kinh nghiệm, cũng không thể xác định được tình cảm của mình.

Linh kun vừa mừng vừa lo, nghe nói khi ấy đúng là vui mừng trong sợ hãi, anh cố nén cảm giác vui sướng, khẽ nói: "Anh cho em thời gian cân nhắc, em nghĩ rõ ràng rồi nói tiếp nhé?"

Anh nói xong liền cúp điện thoại.

Linh kun không ngờ tôi lại thông suốt nhanh như vậy, anh vừa ôm chăn vừa tạ ơn trời đất. Theo như lời anh, trước đây có một khoảng thời gian vì quá thích tôi mà mỗi tối anh đều ở nơi này cầu xin thần phật, nhất định phải khiến tôi thích anh.

Hồn vía tôi nhanh chóng quay lại, vội lên mạng tìm sự trợ giúp của bạn bè.

Bởi vì khoảng thời gian đó Linh kun độc chiếm tôi quá nhiều, bạn bè tôi bắt đầu oán hận, kiếm cớ làm khó dễ, họ nói: "Cậu thế này không phải là thích anh ấy mà là đói bụng ăn quàng đấy. Bên cạnh cậu không có người khác giới nào khác đúng không? Cậu chỉ biết mỗi mình anh ấy, đương nhiên sẽ tơ tưởng trong lòng rồi."

Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, lại không biết ngượng với Linh kun, vội vàng gọi điện cho anh: "Anh đừng lo, em chỉ đói bụng ăn quàng thôi, em không thích anh đâu."

Tôi tự cho rằng lần giải thích này hoàn mỹ biết bao, tuyệt đối không làm mất mối quan hệ tốt đẹp giữa tôi và Linh kun.

Nào ngờ, Linh kun nghe xong thì im lặng đúng năm phút đồng hồ, không biết anh đang nghĩ gì, cuối cùng chỉ đáp lại một tiếng: "Ừ."

121,

Thầy hiệu trưởng của lớp bổ túc lấy được vé miễn phí đi công viên, ông bèn dẫn học sinh toàn trường đi chơi cả ngày.

Khi ấy tôi vừa ra nước ngoài, rất nhút nhát, ngay cả mua đồ cũng không dám. Thường quên mang theo tiền nên không thể ăn cơm trưa, chỉ có thể ngồi nhìn.

Linh kun nhận ra tôi khác thường liền tiến đến hỏi. Tôi nhờ anh mua hộ ít đồ ăn, sau đó tôi được Linh kun dẫn đến ngồi một bên ăn hamburger.

Tôi hơi khó xử vì Linh kun ngồi đối diện không chút ngại ngùng nhìn tôi ăn, nhiều lần tôi muốn né tránh ánh mắt sáng rực của anh nhưng lại phải ngồi trước mặt anh.

Người này không lịch sự chút nào, một tay anh chống má, rất hứng thú nhìn tôi ăn xong toàn bộ cái hamburger.

Tôi sợ muốn chết, lo tướng ăn của mình xấu xí, để lại ấn tượng không tốt cho Linh kun.

Sau này, tôi hỏi anh: "Khi ấy tại sao anh lại muốn nhìn em ăn hamburger?"

Linh kun nở nụ cười: "Bởi vì nhìn em ăn rất ngon, anh không nhịn được mà muốn nhìn."

Ăn xong rồi, không biết Linh kun đang tính toán gì, đột nhiên nói với tôi: "Những đôi tình nhân ngồi đu quay sẽ ở bên nhau cả đời, đây là truyền thuyết ở thành phố lớn."

Có trời đất chứng giám, khi đó tôi và anh chỉ là tình thầy trò thuần khiết, hoàn toàn không lên đến mức tình cảm nam nữ kia.

Kết quả ma xui quỷ khiến thế nào, tôi đã bị Linh kun túm lên đu quay.

Bởi vì tôi sợ độ cao cho nên từ đầu đến cuối đều không tưởng tượng ra được cảnh tượng lãng mạn anh nói mà là bấu víu vào tay vịn, cảnh cáo anh không được đến gần tôi, không được di chuyển khiến cho cái buồng đu đưa.

Cuối cùng Linh kun đã có kinh nghiệm, trực tiếp dẫn tôi đi chơi bắn súng trong đường hầm.

Tôi chỉ am hiểu cái này, vì tôi cũng khá hứng thú với môn bắn súng. Đương nhiên, chuyện tôi bị tên đeo kính Linh kun này hành hạ thì chúng ta sẽ không nói đến.

Còn nhớ lúc ấy đường hầm rất tối, nhỏ đến mức hai người khó mà đi song song được.

Có lẽ vì quá tối mà bầu không khí lại đầy mập mờ.

Trong hoàn cảnh giơ tay không thấy năm ngón, tôi chỉ có thể cảm nhận hơi ấm của đầu ngón tay Linh kun lướt qua gò má tôi rồi lại lúng túng tránh ra, sợ bị tôi phát hiện.

Là khi ấy anh kìm lòng không đặng, muốn chạm vào tôi sao?

Tôi không biết cho nên cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Nếu không phải sau này bị tôi nhắc lại, Linh kun còn tưởng rằng tôi không bao giờ phát hiện ra những tâm sự thời "thiếu nam" này của anh.