"Anh đang lo anh sẽ bị Shinichi điều khiển và mất kiểm soát một lần nữa , đúng chứ,đúng không nào?"

" Về giường ngay,Elena" – giọng anh trở nên không âm sắc.

Anh ấy vẫn đặt cô ngoài rìa,làm như cô không có ở đây vậy.Điều đó làm cô phát điên.

"Em phải chứng tỏ thế nào để anh hiểu là em tin anh,em đi đây đó ,một - mình với anh mà thậm chí còn không biết mình sẽ đi đâu.Em tin anh bằng cả mạng sống của Stefan.". Giờ thì cô ở ngay đằng sau lưng anh,đứng trên tấm thảm màu be có mùi như..không gì cả ,hơi giống mùi của nước sôi , lại hơi giống mùi của bụi bặm.

Lời nói của cô với anh hình như chi là cát bụi.Có cái gì đó về họ , nó...rỗng và... sai lầm .Đó là sự thật,nhưng dường như Damon không hề để ý đến điều đó.

Elena thở dài.Thấu hiểu Damon luôn cần nhiều mánh khóe,và mạo hiểm và đầy rủi ro , ngay cả khi anh không biết điều đó.Giờ thì,rất cẩn trọng,cô vươn tay ra ,chạm vào khuỷu tay áo da của anh.Cô cố nói một cách chính xác nhất, kiềm chế nhất mà cô có thể.

“Anh cũng biết là giờ em có nhiều hơn 5 giác quan.Em phải nói với anh bao nhiêu lần nữa đây Damon? Em biết kẻ hành hạ em và Matt không phải là anh.” Chính cô cũng nhận thấy giọng nói của mình toát ra vẻ bênh vực rõ ràng - “Em biết là anh luôn bảo vệ em trên hành trình, khi em gặp nguy hiểm , thậm chí giết chóc vì em.Điều đó – có ý nghĩ rất nhiều với em.Anh có thể nói là anh không tin vào sự tha thứ của con người , nhưng em không nghĩ là anh đã quên . Và nhất là khi anh biết rằng ngay từ đầu đã chẳng có điều gì để mà tha thứ cả.”

“Hoàn toàn chẳng có chuyện gì cần bàn về tuần trước !” – sự thay đổi trong giọng nói của anh – sự cáu gắt ẩn trong đó như một ngọn roi quất vào cô. Nó làm cô đau..và nó làm cô hoảng sợ. Damon đang rất nghiêm túc. Anh cũng đang trải qua một cơn căng thẳng tột bậc , không hoàn toàn giống như khi anh phải chống lại mệnh lệnh của Shinichi mà có cái gì đó khang khác...

“Damon…”

“Để tôi được yên!”

Giờ thì , trước đây cô đã nghe thấy điều tương tự ở đâu ấy nhi? Tim đập gấp gáp , tâm trạng bối rối , Elena lục lọi trong trí nhớ của mình..

À phải , Stefan. Giống hệt Stefan khi lần đầu tiên họ cùng ở trong phòng anh , khi anh e sợ phải yêu cô , khi anh chắc rằng sẽ làm cô ghê tởm nếu anh tỏ ra quan tâm tới cô.

Lẽ nào Damon có thể giống đứa em trai mà anh luôn mỉa mai đến thế ?

“Ít nhất cũng quay lại và nói chuyện mặt-đối-mặt với em.”

“Elena.” – đó là một tiếng thì thầm,nhưng nghe có vẻ Damon không còn gọi ra nổi giọng điệu dọa dẫm êm ái thường lệ của mình – “Đi về giường.Đi về địa ngục.Đi về bất cứ đâu , nhưng tránh xa tôi ra.”

“Anh rất giỏi trong khoản này ha?..” – giọng Elena trở nên lạnh lùng.Thậm chí cô còn liều lĩnh tiến đến gần anh hơn trong cơn tức giận – “…Giỏi trong khoản xua đuổi người khác.Nhưng em biết tối nay anh chưa được ăn.Chẳng có gì khác anh muốn từ em ngoài thứ đó phải không ? và anh cũng chẳng kiềm chế được cơn đói bằng một nửa Stefan---” . Elena nói như vậy và biết rằng lời nói của cô sẽ khiến một số người kích động nhưng phản ứng của Damon trước mấy điều kiểu này thường là tiếp tục dựa vào thứ gì đó rồi giả đò không nghe thấy.

Nhưng những gì xảy ra tiếp theo đã vượt quá kinh nghiệm của cô.

Damon xoay người lại , chụp gọn cô , khóa cô trong vòng tay rắn chắc không thể phá vỡ. Sau đó,đầu anh hướng vào cô như con chim ưng chúi vào con chuột , anh hôn cô .

Anh quá mạnh để có thể ôm cô mà không làm cô bị thương.Nụ hôn mạnh mẽ và kéo dài và Elena tuyệt vọng chống cự theo bản năng trong một lúc .Cơ thể Damon lạnh giá áp vào cơ thể ấm áp còn hơi ẩm vừa tắm xong của cô. Cái cách anh ôm cô – như thể nếu cô vùng ra , nó có khả năng làm cô bị thương .Và rồi – cô biết – anh sẽ buông cô ra.Nhưng có thực sự cô biết điều mà cô biết không? Cô có sẵn sàng chuẩn bị gãy vài cái xương để kiểm tra điều đó không?

Anh ấy đang luồn tay vào tóc cô và điều này thật là...không công bằng khi những ngón tay anh cứ chạm và khẽ cuốn lấy những lọn tóc cô. Anh ấy biết những điểm nhạy cảm của cô – không phải điểm nhạy cảm bình thường như ở các phụ nữ khác. Anh ấy biết mọi thứ về cô,anh biết cách khiến cô phải kêu lên van xin và lại biết cách xoa dịu cô.

Giờ thì không còn cách nào khác ngoài việc kiểm chứng giả thuyết ban nãy của cô và cô có thể bị gãy xương.Cô không được khuất phục khi mà cô không đồng ý để anh làm thế này.Cô KHÔNG ĐƯỢC khuất phục!

Nhưng rồi cô lại nhớ đến sự tò mò của cô về cậu bé trai cùng tảng đá to chắn ngang linh hồn anh và cô cố tình kết nối tâm trí cô với Damon.Anh thì đang quá bận để chú ý đến bất kì điều gì.

Ngay khi tâm trí của họ được kết nối , có những cái gì đó như pháo hoa , tên lửa hay những ngôi sao nổ bung . Elena bắt tâm trí lờ đi cơ thể của mình và bắt đầu tìm kiếm tảng đá to trong tâm hồn anh.

Nó ở sâu, sâu thẳm nơi đã bị khóa chặt nhất trong tâm trí anh và sâu bên trong bóng đêm vĩnh hằng đang ngủ yên ở đó.Nhưng dường như Elena đã đem theo một ngọn đèn giúp cô tìm kiếm.Từng dải mạng nhện đen ngòm và những vòm đá nặng nề đổ sụp,rơi xuống nền đất mỗi khi cô quay gót.

“Đừng lo” – Elena nhận ra cô đang nói – “Ánh sáng sẽ không làm điều đó với em.Em không cần phải sống ở đây.Chị sẽ chỉ cho em sự đẹp đẽ của ánh sáng.” ‘Mình đang nói cái gì đây?’ – Elena tự hỏi khi từ ngữ cứ bật ra khỏi miệng – ‘làm sao mình dám hứa với cậu bé – và có thể cậu bé thích được sống trong bóng tối thì sao?’

Nhưng chỉ giây tiếp theo,cô đã tiến tới rất gần cậu bé trai , gần đủ để trông thấy khuôn mặt nhợt nhạt tư lự của cậu.

“Chị lại đến ” - cậu bé cất tiếng nói như thể đó là một phép màu – “Chị nói là chị sẽ đến và chị đã làm được !”

Câu nói đó đã dẹp tan mọi đề phòng trong Elena.Cô quỳ xuống,nới lỏng sợi xích sắt hết cỡ và để cậu bé ngả lên vai cô.

“Em có vui khi chị quay trở lại không?” – cô dịu dàng hỏi và vuốt ve mái tóc mượt mà của cậu.

“Có chứ!” – cậu bé kêu lên và điều đó khiến Elena vừa đau lòng vừa hài lòng – “Chị là người tuyệt nhất em từng gặp – người đẹp nhất em từng thấy---”

“Yên nào” – Elena nói với cậu – “Yên nào.Hẳn phải có cách nào làm em ấm lên chứ.”

“Đó là do sắt” – đứa trẻ nói vẻ hiểu biết – “Sắt khiến em lạnh và yếu ớt.Nhưng đó phải là sắt , không thì anh ấy sẽ không thể kiểm soát được em.”