Vật tối đen nọ dường như cũng có chút trọng lượng, lúc ném lên trên mặt đất, có thể nghe được âm thanh trầm đục.

Chợt nhìn, chỉ cảm thấy bên trên quấn đầy thứ giống như tóc, tơ tơ sợi sợi quấn vô cùng chắc, nhỏ xuống mặt đất từng dấu nước lớn, nhìn qua có chút đáng sợ.

“Đây là cái gì!” Dennis bị kinh hoảng, chỉ nhìn lướt qua rồi mãnh liệt rụt về hướng Hạ Xuyên, một cái xúc tu nướng cuối cùng đang ngậm trong miệng cũng bị dọa rớt.

Cũng không thể trách anh ta phản ứng thái quá, dù sao ở cái nơi quái đản này, đều có thể xuất hiện cái thứ nguy hiểm gì đó.

Hạ Xuyên ngược lại vẻ mặt bình tĩnh ngay cả mày cũng không nhăn lấy một cái, bởi vì anh trực giác Thâm Lam mang đến không phải là thứ có tính uy hiếp gì.

Kỳ thật đúng như Dennis biết, Hạ Xuyên người này có lòng phòng bị rất nặng, bình thường mà nói, đối mặt với người không rõ lai lịch, thân thủ lại cực không tầm thường, Hạ Xuyên dù thế nào cũng sẽ không thả lỏng cảnh giác, càng khỏi nói đến việc sẽ ăn thứ mà hắn ta xử lý ra.

Nhưng mà Thâm Lam lại là ngoại lệ.

Lần đầu tiên Hạ Xuyên chống lại ánh mắt Thâm Lam thì anh đã cảm thấy, quái nhân trần như nhộng trước mặt đây cũng không có địch ý đối với anh.

Những năm gần đây người mà anh từng tiếp xúc qua có rất nhiều——trẻ, già; nhiệt tình đơn thuần, tâm tư sâu nặng; thân phận đơn giản, bối cảnh phức tạp… Lại chưa từng thấy qua ánh mắt của một người trưởng thành nào có thể thuần túy đến trình độ như Thâm Lam này.

Toàn bộ cảm xúc của hắn đều viết trắng ra ở trong đôi mắt hắn, không hề che dấu, giống như đứa trẻ chưa trải đời được bao nhiêu, điều đó và lai lịch thân phận giống như câu đố của hắn hình thành nên tương phản rõ rệt.

Mà loại tương phản cực điểm này có thể khiến cho người muốn tìm tòi nghiên cứu, cũng rất khó làm cho người ta bài xích và chán ghét.

Hạ Xuyên chính là bị ảnh hưởng bởi loại tâm lý này cùng với trực giác vẫn luôn chuẩn xác, tạm thời buông lỏng phòng bị đối với Thâm Lam.

Sự thật chứng minh, thứ mà Thâm Lam mang vào trong động quả thật sẽ không tạo thành uy hiếp đối với Hạ Xuyên và Dennis——

Sau khi Thâm Lam ném nó xuống đất, thì giương mắt nhìn Hạ Xuyên và Dennis, người trước hành động bất tiện đứng dậy có chút phiền phức, kẻ sau sợ đến choáng váng miệng mở rộng ngốc ở nơi đó, giống như ngay cả nói cũng không.

Nên dứt khoát cúi người xuống, một lần nữa xách vật kia lên, hai ba cái xé rách cái thứ tương tự như tóc, lộ ra hình dáng vốn có của vật kia, lại lần nữa để ở trước mặt hai người, còn mình thì đi đến cạnh đống lửa, đưa cái thứ đang quấn trên ngón tay nhét vào trong lửa.

“Phốc” thứ giống như tóc phát ra một tiếng vang nhỏ, liền bị cháy sạch sẽ, nửa cọng cũng không còn.

Lúc Thâm Lam rút tay từ trên ngọn lửa về, Dennis sợ đến choáng váng đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói mang theo kinh ngạc rõ rệt, “A —— đây, đây không phải balô của tôi à?!”

Không có hải tảo giống như những sợi tóc quấn quanh bên trên, vật tối đen kia bị ánh lửa chiếu lên lộ ra hình dáng rõ ràng, hiển nhiên không ăn khớp với mấy loại động vật biển, chỉ là một cái balô đen nhánh kiểu dáng vô cùng đơn giản.

Ở góc phải bên dưới balô, có một cái bảng tên kim loại màu bạc rộng ước chừng hai cen-ti-mét, bên trên có khắc hai chữ cái ——D·P.

“Sao lại, sao lại có thể tìm được balô của tôi?” Thẳng đến khi một tay kéo balô đen vào trong lòng sờ lại sờ, Dennis vẫn có chút không dám tin tưởng, sau khi thì thào mấy lần, giống như nhớ tới cái gì, nói với Hạ Xuyên: “… Lại nói, lúc tôi bị cậu túm ra khỏi thuyền, hình như là thuận tay lôi thêm cái túi, nhưng mà sau đó giãy dụa ở trong biển, tôi đã ném cái túi đi rồi, thế mà nó cũng có thể rơi xuống địa phương quỷ quái này?”

Hạ Xuyên nhíu mày.

Loại chuyện xuyên qua thời không này dù sao cũng không đơn giản như việc ăn cơm uống nước, cũng không thể tùy tùy tiện tiện ai đến cũng có thể xuyên? Anh vốn tưởng rằng, sở dĩ anh và Dennis cùng tỉnh lại ở thế giới khác, là bởi vì lúc chìm vào trong biển, Dennis ôm chân của anh sống chết không buông tay, hai người vừa vặn cùng đụng phải thời cơ nào đó, mới đến nơi này.

Nhưng hiện tại xem ra, dường như điều kiện của một chuyến xuyên qua thời không có hơi rộng rãi —— nếu như nói cái balô tuột khỏi tay trong quá trình Dennis giãy dụa, vậy balô hẳn sẽ cách bọn họ hơn hai thước thậm chí xa hơn một chút rồi chìm xuống tiếp.

Mà hiện giờ, balô này cũng giống bọn họ, cùng đi tới thế giới khác, vậy chứng tỏ…

“Lúc ấy người chìm vào trong biển nhiều như vậy, bên cạnh chúng ta cũng không thiếu nhỉ? Cậu nói ——” Dennis nghĩ nghĩ, suy đoán nói: “Có thể người và vật ở trong phạm vi nhất định chung quanh chúng ta đều tới đây không? Vùng biển kia kỳ quái như vậy, áp lực nổi đều không thích hợp, trước kia cũng từng có chuyện cả thuyền mất tích mà? Có thể cũng gặp phải chuyện giống như chúng ta không? Nghĩ vậy lại có chút kích động! Nếu như lão Ger cả ngày nghiêm mặt cũng tới, ít nhất bị thương cũng có người có thể trị! Còn có giáo sư Linton, ông ấy chính là người mắc bệnh cuồng khủng long nặng, ít nhất là hiểu rõ mấy nhóc kia hơn chúng ta! Còn có…”

Anh ta nói một hồi âm thanh lại thấp xuống…

Những người được nhắc tới ở cùng trên chiếc du thuyền với bọn họ, bọn họ cùng hợp thành một tổ nghiên cứu đầy đủ chức năng, mấy nghiên cứu viên trực tiếp trong đó đều có tên trên danh sách nhiệm vụ của Hạ Xuyên.

Đụng phải bốn con rồng biển cuộn không hề có dự báo trước kia, mấy người đó đều ở trong phạm vi tầm mắt của Hạ Xuyên, không thiếu một người, nhưng sau đó một loạt biến cố phát sinh quá nhanh cũng quá khó tưởng tượng nổi, thế cho nên trong một khắc nhảy ra khỏi con thuyền đắm, trừ Dennis ra, Hạ Xuyên chỉ kịp kéo theo hai người trong đó túm bọn họ ra bên ngoài khoang thuyền.

Nếu một chuỗi suy đoán ban nãy của Dennis đều có thể trở thành sự thật, vậy đương nhiên không thể tốt hơn, nhưng sự thật lại là… hiện giờ còn sống ở trong thạch động này, chỉ có hai người bọn họ, cùng với một cái balô sũng nước.

Xác suất thuận lợi vùng vẫy từ trong khoang thuyền ra là bao nhiêu?

Sau khi vùng ra, xác suất không chết chìm ở trong nước biển vô tận là bao nhiêu?

Xác suất vừa vặn gặp trúng cơ hội đi tới thế giới khác là bao nhiêu?

Xác suất tỉnh lại trong biển của thế giới này, nhưng không bị những cự thú tiền sử coi thành cơm trưa lại là bao nhiêu?

Tùy tiện tính toán, kết quả đều làm cho người ta tuyệt vọng.

Vì thế Dennis dần dần không còn thanh âm, thật lâu sau, “Ai ——” thở dài, lắc lắc đầu, đem lắc những ý nghĩ càng thêm khổ sở này ra ngoài, rồi sau đó bắt đầu cúi đầu lục lọi balô của anh ta.

Lúc Hạ Xuyên nhìn thấy balô của Dennis thì cũng không lập tức cảm thấy may mắn.

Quen biết ba năm, cơ hội để anh và Dennis đồng hành có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng anh ít nhiều vẫn biết được ít tính của Dennis—— người này ra ngoài mà thu thập hành lý thì luôn không có một chút trật tự nào, cũng không phân loại, luôn là nhớ tới cái gì thì mang cái đó rồi tiện thể nhét vào cái vali hành lý hoặc balô gần trong tầm tay nhất, thẳng đến khi đi ra ngoài mới thôi, cho nên trong balô của anh ta thường như một nồi lẩu, vận khí tốt có thể lấy ra được ít đồ hữu dụng, vận khí không tốt thì có thể cả balô đều là “Đồ bỏ” hiếm lạ cổ quái.

Hạ Xuyên nhìn chằm chằm vào tay Dennis, nhìn thấy anh ta móc từng món từng món đồ từ trong balô ra ——

Hai bộ quần áo ướt đẫm, hai chai nước sô-đa, một mã tấu Thụy Sĩ… cùng với một cái đĩa tròn có khắc những con số và thước đo lớn lớn nhỏ nhỏ, nhìn không ra tác dụng, ngược lại cùng một phong cách với những thứ đồ kỳ quái mà ngày thường Dennis hay thu thập.

Dennis ngồi ở chỗ đó lấy đồ của hơn phân nửa ba lô, tạm thời xem ra có thể có công dụng, chỉ có mấy thứ đếm trên một bàn tay.

Thâm Lam ở bên cạnh nhìn một lát, vươn tay cầm thanh mã tấu Thụy Sĩ kia chơi hai vòng, lại ném vào trong đống vật phẩm.

Rồi sau đó như cảm thấy có chút nhàm chán, sau khi dựa vào vách tường thạch động quét mắt nhìn Hạ Xuyên mấy lần, thì không nói lấy một tiếng vòng qua đống lửa, đi đến cửa động một cái lặn vào trong biển.

Dennis hướng mắt nhìn qua cửa động, nói thầm: “Hở! Anh ta lại đi ra ngoài vớt cái gì à?”

Nói xong, lấy một thứ đồ cuối cùng trong balô ra —— đó là một cái túi bịt kín không thấm nước, có rất nhiều thứ không thể dính nước đều đặt ở trong túi này.

Hạ Xuyên thấy anh ta lấy ra một cái laptop bọc da từ trong túi không thấm nước, còn mang theo một cây bút, một cái bật lửa bản số lượng, di động dự phòng, nguồn điện di động, một cái túi vuông đường vân xanh trắng… còn có một hộp màu đen, cỡ một cái danh thiếp, cao bằng nửa ngón tay, bên trên có một dãy nút màu sắc khác nhau, nhưng chế tác có hơi sơ sài, nguyên cái hộp cả một chữ cái cũng không nhìn rõ, nút bấm cũng không có chú thích tương ứng, trong lúc nhất thời khiến người ta cũng không nhìn ra là cái quái gì.

Sau khi Dennis lấy ra mấy thứ này, việc đầu tiên chính là mở máy di động dự phòng lên, muốn nhìn xem còn dư bao nhiêu pin, lúc khẩn cấp có đủ ứng cứu khẩn cấp hay không, cho dù chỉ làm đèn pin cũng được rồi.

Kết quả hai mắt chưa nhìn, anh ta đã dừng lại động tác, tầm mắt không đổi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, mày càng nhíu càng chặt, giống như nhìn thấy thứ gì khiến cho anh ta vô cùng nghi hoặc..