"Các ngươi đừng đi, phải nói cho rõ ràng trước!" Tần Minh Châu nói chuyện, giọng lạnh như băng mà cường ngạnh.

Trần thị trực tiếp nhíu mày, bất mãn trực tiếp biểu hiện ở trên mặt.

"Minh Châu.

"

Tần Trân Châu kéo tay áo của nàng, nhỏ giọng kêu lên.

"Nương, hai vị này là?"

Hoàng thị buông Phỉ Thúy ra, ngược lại cầm lấy tay nàng, sợ nàng chạy mất, trực tiếp dùng tay áo lau nước mắt, "Ngươi không nhớ rõ sao?"

Về hài người này, nguyên thân vẫn còn ấn tượng, khi còn bé, nàng thường xuyên đi theo vị ca ca Phương gia này cùng nhau chơi đùa.

"Thì ra là Trần thẩm và Phương ca, đã lâu không gặp, thật thất lễm mong thứ lỗi.

"

Trần thị nhìn nàng, trên khuôn mặt nghiêm túc lộ ra vẻ tươi cười, "Thời gian trôi qua thật nhanh, Phỉ Thúy đã lớn như vậy, trở về là tốt rồi, sau này rảnh rỗi đến nhà thẩm thẩm ngồi chơi, ngươi vừa trở về, cũng nên tụ tập cùng người nhà trước, mấy năm nay bọn họ đều rất nhớ thương ngươi, chúng ta đi trước.

"

Tần Phỉ Thúy gật đầu.

"Đứng lại!"

Tần Phỉ Thúy nhíu mày, xoay người nhìn Tần Minh Châu, "Minh Châu tỷ, chị có chuyện gấp gì, cứ nhất định phải nói ngay bây giờ?"

"Không có, không có.

"

Tần Minh Châu còn chưa lên tiếng, Tần Trân Châu đã lắc đầu trả lời thay nàng.

"Nói rõ ràng!"

Chỉ tiếc, Tần Minh Châu vẫn cố chấp không nói, còn có người lại châm ngòi thổi gió.

"Đúng vậy, Trân Châu nhà chúng ta có chỗ nào không tốt, các ngươi vậy mà muốn từ hôn! Còn nói người đọc sách, phi! Phương Thanh Nghiêm, sách của ngươi đều đọc vào trong bụng chó sao?" Lưu thị rốt cuộc cũng hoàn hồn lại sau chuyện Phỉ Thúy trở về, trực tiếp nhổ một ngụm đờm về phía Phương Thanh Nghiêm, rơi trên mặt đất, một đống dịch khiến Tần Phỉ Thúy ghê tởm đến mức có chút muốn ói.

Những người khác trong nhà đều nhìn nàng ta nháo.

"Hôm nay không nói rõ ràng, ai cũng đừng nghĩ đi ra khỏi cánh cửa này.

"

Lưu thị thập phần khí phách nói ra lời này.

"Khụ khụ.

"

Trần thị bị tức giận đến mức mặt trắng bệch, thân thể vốn đã không tốt trực tiếp không ngừng ho khan, Phương Thanh Nghiêm vội vàng vỗ lưng cho nàng.

Trần thị hô hấp không thông nhưng thập phần kiên quyết nói: "Thanh Nghiêm, từ hôn, nhất định phải từ hôn, nếu không, nương sẽ bị tức chết.

"

"Nương, người đừng nóng vội, đều nghe lời người.

"

Phương Thanh Nghiêm nói xong lời này, đỏ mắt, ngẩng đầu nhìn người Tần gia, "Phàm là chuyện gì đều trốn không thoát một chữ lý, Phương gia ta tự thấy không có nửa điểm gì có lỗi với Tần gia các ngươi, nếu nương ta mà có chuyện gì, ta sẽ không buông tha cho các ngươi.

"

Tần Phỉ Thúy giật mình, nhìn sắc mặt Trần thị: "Phương đại ca, ngươi đừng nóng vội, thân thể Trần thẩm quan trọng hơn.

"

"Cung Hỉ! Cung Hỉ!"

Gã sai vặt tên Cung Hỉ ở bên ngoài, nghe được nàng kêu to, lập tức chạy vào, đứng ở cửa chính, cung kính nói: "Phỉ Thúy tỷ tỷ, người phân phó.

"

"Tiến vào, giúp ta đỡ vị đại thẩm này lên xe ngựa, dẫn bọn họ tới trấn khám đại phu.

" Nói ra lời này, lại lấy năm lượng bạc từ trong hà bao ra đưa tới, "Không đủ thì trở về rồi nói sau.

"

"Yên tâm, Phỉ Thúy tỷ tỷ.

"

Cung Hỉ nhận lấy bạc, nhanh nhẹn đi tới trước mặt Trần thị, cõng nàng lên, "Công tử, đi theo tiểu nhân.

"

Phương Thanh Nghiêm vội vàng đuổi theo.