Ngồi trên xe đường dài có chút xóc nảy, Tần Phỉ Thúy đặt điện thoại di động xuống, dụi dụi đôi mắt có chút khô khốc, nhìn ra ngoài cửa sổ, bụi đất tung bay, sườn núi quen thuộc, cây khô hoang vu, còn có gió lạnh chen vào khe hở cửa sổ xe không quá kín.

Thật hoài niệm.

Kéo khóa áo lông lên đầu, nghĩ qua một giờ nữa là có thể về tới nhà, tâm tình vô cùng sung sướng, khóe miệng gợi lên một tia cười nhạt, trong ánh mắt lãnh đạm còn mang theo sự chờ mong, lại đột nhiên cứng đờ.

Chỗ rẽ lớn, một chiếc xe máy đột nhiên lao ra trước mặt, mắt thấy tài xế không ngừng chuyển động tay lái, bên tai vang lên tiếng kêu sợ hãi, tiếp theo là cú xoay tròn long trời lở đất, một tiếng vang thật lớn.

"Phỉ Thúy tỷ, tỷ không sao chứ?"

"Không có việc gì.

" Tần Phỉ Thúy đưa tay sờ sờ cái trán đau đớn không thôi, theo bản năng đáp lại, lời nói ra khỏi miệng mới phát hiện không đúng lắm.

Tiểu nha đầu ăn mặc cổ trang, buồng xe bằng gỗ, còn có bàn tay trắng noãn tinh tế như hành tây này, thật sự là của nàng sao?

"Các ngươi là ai?" Thanh âm nghiêm khắc của nam nhân từ bên ngoài truyền đến, "Bảo hộ chủ tử!"

"A!"

Cùng với tiếng binh khí va chạm, còn có cả tiếng thét chói tai hoảng sợ.

Lắc lắc cái đầu đau nhức không thôi, ngẩng đầu, liền thấy tiểu nha đầu áo xanh đang đỡ nàng đang không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt đều là sự sợ hãi, "Không sợ, ta ra ngoài xem thử, ngươi ở chỗ này chờ.

"

"Phỉ Thúy tỷ tỷ.

"

Vẻ mặt tiểu nha đầu như đang giãy dụa, muốn đi theo nhưng lại sợ hãi.

"Không có việc gì đâu.

"

Tần Phỉ Thúy vén rèm xe ngựa lên, máu tanh tràn ngập, có thứ nóng ẩm bắn lên mặt nàng, vươn ngón trỏ sờ, nhuộm màu đỏ tươi, lại nhìn cách đó không xa là cuộc chiến đẫm máu, thường thường sẽ có người ngã xuống.

Sau khi có chút mơ hồ, đầu óc bắt đầu chuyển động rất nhanh.

Mình gặp tai nạn sao?

Chuyện này có thể khẳng định.

Hiện tại cũng không phải nằm mơ, điều này cũng có thể xác định.

Như vậy, mặc kệ tình huống bây giờ là gì, bảo vệ tính mạng mới là điều quan trọng nhất, hít sâu một hơi, quan sát bốn phía, sau đó, trực tiếp đi đến nơi nhiều hộ vệ nhất.

Người ban ngày ban mặt lại che chắn từ đầu đến chân, khẳng định không thể nào là quân mình.

Dựa vào thân thể linh hoạt cùng với sự trấn định, sau khi tiến vào một khu giao chiến nhỏ, lại càng dựa vào việc thỉnh thoảng giả chết, còn có học theo con sâu lết trên mặt đất, thật sự khiến quân binh đang đánh nhau đều hoa mắt không thấy được, không có nửa điểm bị thương.

Chậm lại cũng không sao, an toàn là quan trọng nhất.