Khoảng về chiều tôi thấy trong người không được khỏe và nghĩ đó là do sắp sinh mới vậy.Nhưng khoảng 10 phút sau tôi cảm thấy bụng đau rất đau là đằng khác.Tôi đi xuống phòng khách để gọi dì nhưng chả thấy dì đâu thế là tôi lên phòng của dì mà cũng chả thấy.Đau bụng quá tôi cố đi tới phòng mình cầm điện thoại gọi cho dì nhưng gọi tới mười cuộc mà dì không bắt máy.Thế là tôi đành thất vọng và ôm bụng ngồi khóc.

“When that day I hear your voice.I have some special feeling…..”Tiếng nhạc chuông điện thoại reo tôi cố gắng cầm nó lên và thấy hai chữ“Dì Mai”tôi vui mừng biết mấy nên không chần chừ mà nhấn nghe.

“Ái hả con?Nãy dì để quên điện thoại trong xe nên không biết con gọi?Dì đang trên đường về có chuyện gì không?”Dì tôi cười nói.Lúc này tôi bắt đầu cảm thấy cơn đau lại dữ dội hơn nên việc nói cũng bất tiện.

“Huhu….dì….con….đau….bụng….”Nói chưa hết câu thì dì đã vội xen vào.

“Con chờ dì,dì về liền.”Nói xong dì cúp máy.

Khoảng 3 phút sau dì tôi về rồi vội chạy lên phòng tôi thấy tôi đang ngồi dưới sàn dì tôi vội gọi xe cứu thương tới và mang theo một số đồ dùng cá nhân và một ít bộ đồ baby.Xe cứu thương tới đưa tôi đi.Đến bệnh viện,tôi được chuyển vào phòng vip để sinh.Vì tôi còn trẻ với lại sinh non nên hơi lâu hơn hai tiếng mới xong.Trong khoảng thời gian hai tiếng đó,dì tôi cứ lo lắng đi đi lại lại quanh phòng.Sau hơn hai tiếng,tôi sinh ra một cậu nhóc kháu khỉnh.Còn về phần dì sau một cơn thấp thỏm lo âu thì nghe được tiếng em bé khóc và nhìn thấy bác sĩ đi ra nói một câu.

“Mẹ tròn con vuông.”Nói xong bác sĩ đi lun.

Làm thủ tục nhập viện xong dì tôi vội vào thăm tôi.Thấy tôi đang bế con dì tôi như vui phần nào.

“Dễ thương quá.”Dì nựng má con tôi.

“Chuyện đó còn phải hỏi.”Tôi nói với cái giọng hơi tự hào một chút.

“Đặt tên nó là gì?”Dì hỏi câu này làm tôi hơi rối nhá.

“Ưkm……..Kun đi.”Sau một hồi suy nghĩ tôi phán một cái tên quá sá là hay lun.

“Tên này gọi ở nhà thì được.”

“Ưkm,còn tên thật thì để cha nó đặt.”Phải công nhận tôi phán ra một câu mà nghĩ lại thì hơi pị thừa làm sao tôi có thể tìm cha nó được chứ mà tìm được chắc gì hắn đã thừa nhận nó làm con của hắn.

“Biết cha nó ở đâu mà tìm?”Dì tôi nói làm tôi đơ lun.Cũng phải cái Việt Nam này biết bao nhiu con trai mà đi tìm chứ.Thôi lỡ nói rồi cứ cho lỡ típ đi.

“Con….con chắc ông trời không phụ lòng người.”Tôi phán câu này có vẻ hay nhỉ.

“Ưkm.”

Thế là kết thúc cuộc đối thoại lãng xẹt của hai dì cháu.Cả hai cùng đùa giỡn với bé Kun và nó cũng rất là dễ tính nên có chọc đến đâu cũng không khóc.