Nhật Ký Hoa Hướng Dương

Chương 30: 30 Góc Nhìn Của Lục Hi Cảnh 6

Phương Tứ không về nhà, Lục Hi Cảnh cũng lười về đó.

Dù sao trong văn phòng cũng có đầy đủ mọi thứ, tài liệu trong phòng làm việc ở nhà cũng bị thay bằng đồ giả, còn có camera đã được lắp đặt từ sớm.

Chỉ là vì sao Phương Tứ không chịu trở về nhà? Lúc trước không phải là mỗi ngày đều về nhà sao? Omega thật là dễ thay đổi.

Lục Hi Cảnh đang mở một cuộc họp, những lời bàn tán thảo luận đều không nghe lọt tai một chữ.

Thế nhưng vẻ mặt thất thần vẫn rất nghiêm túc.

Đặc trợ tiên sinh ngồi ở bên cạnh liếc nhìn mắt di động của mình, nghiêng người nói nhỏ với Lục Hi Cảnh: “Tiểu tiên sinh ở dưới tầng, nói muốn tìm ngài.”

Lông mày Lục Hi Cảnh lập tức giãn ra, giọng nói mang theo chút vui vẻ mà bản thân anh không nhận ra: “Dẫn em ấy đến phòng khách chờ tôi.”

Chủ tọa có động tĩnh, tất cả nhưng người tham dự hội nghị đều sẽ chú ý.

Âm thanh thảo luận ngừng lại, sôi nổi nhìn về phía Lục tổng.

Đặc trợ đứng lên, hơi cúi người đi ra ngoài.

“Cho nên chọn phương án nào?” Lục Hi Cảnh thu lại nụ cười, dùng ngón tay gõ gõ nhẹ lên bàn một cách vô cảm.

“……” Không ai dám nói chuyện.

“Đánh giá lại chi tiết rủi ro của phương án số 2 và số 5……” Lục Hi Cảnh chỉ thị một cách có trật tự, một chút cũng nhìn không ra vị Lục tổng tài đại nhân anh minh thần võ vừa nãy mới thất thần.

Anh nhanh chóng ấn định tất cả những nhiệm vụ cần hoàn thành cuối năm, lược qua tất cả những phần trong cuộc họp mà anh cho là không cần thiết, kết thúc cuộc họp đáng ra phải diễn ra thêm nửa tiếng nữa chỉ trong vòng mười phút

Nhân viên tham dự hội nghị đều đã nhìn ra tâm trạng vội vàng háo hức của Lục tổng, chỉ là không ai dám hỏi thôi.

Lục Hi Cảnh đứng ở trước cửa chính phòng khách chỉnh lại cà vạt rồi mới đẩy cửa bước vào.

Vừa mở ra, anh liền thấy bạn đời hợp pháp của mình đang hoảng hốt đứng dậy, không chỉ có sắc mặt tái nhợt tiều tụy, còn một bộ rất sợ hãi của cậu.

Trong lòng anh có chút bất an, dường như có chuyện gì đó đang xảy ra mà anh không biết, chẳng phải mọi thứ đều đang nằm trong tầm kiểm soát của anh sao?

Lục Hi Cảnh nghe Phương Tứ thấp thỏm lo âu lắp bắp nói về giao hẹn một năm gì đó, còn hỏi anh lúc nào thì rảnh……

Như thể không thể chờ đợi thêm một phút giây nào nữa, muốn vội vàng cùng Alpha ấu trĩ, buồn cười, chỉ có tứ chi phát triển kia sớm tối bên nhau*?

*Nguyên văn là song túc song phi (thành ngữ): chỉ một đôi chim (uyên ương) cùng ngủ cùng bay

“Không rảnh.” Vẻ mặt Lục Hi Cảnh tối sầm lại, cố nén cơn giận không tên.

Nhưng nhóc con anh nuôi dưỡng suốt một năm qua dường như đã quyết tâm muốn ly hôn với anh.

Hiếm khi thấy cậu nói với anh nhiều như vậy hóa ra lại là vì muốn ly hôn.

Thật là có cố gắng, đã thế còn nói lời cảm ơn.

Nếu biết ơn tôi thì không nên đề nghị mấy thứ như là ly hôn nọ kia!

Mẹ nó thế mà còn dám cười!

Lục Hi Cảnh nhìn Phương Tứ rời đi, một mình ngồi ở phòng khách giận dỗi.

Cho đến khi đặc trợ tiễn Phương Tứ xong trở lại phòng thì đã không thấy bóng dáng Lục Hi Cảnh trong văn phòng, tìm quanh một vòng rồi mới gõ gõ cửa phòng chờ cho khách, thử hỏi: “Lục tổng?”

“Vào đi.” Lục Hi Cảnh liếc mắt một cái liền thấy hộp quà màu đen trên tay đặc trợ, rồi hỏi: “Cái gì đây?”

“Tiểu tiên sinh nhờ tôi giao hộ món quà này cho ngài.” Trực giác của đặc trợ đang kéo vang một hồi chuông cảnh báo, nói rằng tâm trạng của cấp trên hiện giờ cực kỳ không tốt.

“Tại sao không để em ấy đưa tận tay cho tôi?” Vẻ mặt Lục Hi Cảnh lộ ra vẻ bất mãn, nhưng vẫn nhanh chóng nhận lấy hộp quà nặng trĩu kia.

“À…… Cậu ấy nói sợ ngài không thích.” Đặc trợ đành phải ăn ngay nói thật trả lời.

Lục Hi Cảnh mở hộp quà ra, bên trong là một đôi chặn giấy hình chiếc lá, được làm từ gỗ tử đàn màu đỏ, nhỏ chỉ bằng bàn tay.

Bề mặt trơn nhẵn, tỏa ra mùi thơm nhẹ của gỗ đàn hương, cầm trên tay vô cùng vừa vặn.

“Tôi biết ngay, món quà tiểu tiên sinh tặng cho ngài chắc chắn sẽ khác với mấy người chúng tôi mà……” Ý định của đặc trợ là muốn vuốt mông ngựa, nhằm giải tỏa bớt bầu không khí ngột ngạt lúc này.

“Cho mấy người? Anh cũng có?” Ánh mắt Lục Hi Cảnh tựa như đèn pha, bắn về phía đặc trợ

“…… Ờm, tiểu tiên sinh tặng tôi một chậu cây với rất nhiều đồ trang trí kèm theo, còn tặng cô thư ký một tấm lót ly hoa khô.” Mồ hôi đặc trợ bắt đầu túa ra bên ngoài.

Hỏng rồi, lại nói lời bậy bạ mất rồi.

Lục Hi Cảnh dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá đặc trợ, như đang muốn hỏi: Mấy người dựa vào cái gì?

“Nộp hết lên đây.” Giọng nói Lục Hi Cảnh lạnh nhạt, không thèm nói lý lẽ.

Đặc trợ:…… Không phải chứ ông chủ, mấy món quà này đều phải nộp hết sao? Sao ngài lại không chịu nói lý vậy chứ?

“Tinh Tinh”, đặc trợ nhìn màn hình di động — [ Lục tổng đã chuyển cho ngài 1000 tệ ]

“OK Lục tổng, lập tức sẽ xuất ngay trên bàn làm việc của ngài.” Đặc trợ vừa cười chân thành vừa nói.

Đặc trợ ngay lập tức để lên bàn Lục tổng một chiếc lót ly hoa khô cùng với một chậu cây xinh xắn và tinh xảo.

Hai món đồ trang trí nhỏ nhắn đáng yêu này hoàn toàn không phù hợp với phong cách lạnh lùng chỉ bao gồm ba màu đen, trắng, xám trong văn phòng này, chính vì thế nên ai bước vào trong phòng chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là có thể thấy được chúng.

Bởi vậy, chúng trở thành một điểm nhấn tuyệt đẹp trong văn phòng của Lục Hi Cảnh, đồng thời cũng trở thành tư liệu để nhân viên Lục thị tám chuyện trong giờ nghỉ.

……

Rất nhanh, tin tức Lục Hi Cảnh mới chỉ sau một năm đã đuổi bạn đời hợp pháp của mình đi, còn trong nhà thì lại nuôi thêm một chú chim hoàng yến khác đã truyền khắp nơi.

Chẳng qua, nếu không có Lục Hi Cảnh cho phép, mấy loại tin tức này sao có khả năng lan truyền mau như thế.

Phương Huy khi nghe được tin tức này cảm giác như bị người tát mạnh một cái, nhưng vì lợi ích của Phương thị vẫn phải nhẫn nhịn.

Nếu không phải trước đây, sau khi ông ta đánh Phương Tứ đã bị Lục Hi Cảnh gõ ngược lại cho một cái, thì lần này làm gì có chuyện ông ta dễ dàng buông tha cho Phương Tứ như vậy.

Lục Hi Cảnh căn bản lười để ý xem Phương Huy suy nghĩ cái gì, toàn bộ tâm tư của anh đều dồn hết cho việc đối phó với mấy lão già phiền phức trong ban giám đốc.

Cha Lục Hi Cảnh không phải người có khiếu kinh doanh, chính vì vậy ông đã đem cơ nghiệp trăm năm của Lục thị tiêu xài đến mức sắp rơi vào khủng hoảng.

Sau khi tốt nghiệp, Lục Hi Cảnh bắt đầu phụ trách quản lý Lục thị, để lật ngược tình thế, chặn lại từng con sóng dữ, đem Lục thị quay trở về quỹ đạo lúc ban đầu, thời điểm đó anh vẫn cần mấy lão già trong hội đồng quản trị hỗ trợ.

Nhưng tới khi Lục thị phát triển không ngừng như hiện nay, tâm tư của người nào đó lại bắt đầu giao động.

Ban đầu, mọi người đều ngồi chung ở trên một thuyền, đương nhiên là đồng tâm hiệp lực.

Nhưng hiện tại là tới lúc phai chia bánh ngọt, dĩ nhiên ai cũng tham lam muốn tìm cách giành phần hơn cho mình.

Và cũng đã đến lúc, Lục Hi Cảnh nên thu hồi quyền lực, để bản thân mình có thể ngồi thật vững trên chiếc ghế này.

Chẳng qua những thủ đoạn cũ rích, lạc hậu tới vài thập niên rồi mà vẫn được mấy lão già đó lôi ra sử dụng.

Phải nói rằng ngoài bỉ ổi ra thì chỉ có một từ để miêu tả, đó là quá nhàm chán.

Trên thương trường đấu không lại thì chỉ có thể làm người Tắc*, trộm tư liệu, thậm chí còn muốn mạng sống của anh.

*Người Tắc《塞人》: tên của một bộ tộc du mục sống ở bên ngoài Vạn Lý Trường Thành.

Tuy nhiên《塞子》lại là từ mắng chửi, ý là chỉ con hoang hoặc kẻ hèn nhát.

Ở đây chắc tác giả muốn dùng từ nói giảm nói tránh chỉ kẻ hèn nhát.

Lúc này, Phương Tứ rời đi là tốt nhất, không ở bên cạnh anh thời điểm này thì cậu sẽ an toàn hơn một chút.

Hơn nữa, cậu cũng đỡ phải nhìn thấy mấy quả dưa chua thối nát chuyên làm những chuyện bẩn thỉu.

Bản thân Lục Hi Cảnh mới vừa trải qua một vụ tai nạn xe cộ, hiện giờ đang phải ngồi ở trên giường bệnh, trong tay cầm đồ chặn giấy do đặc trợ mới vừa đưa tới.

Mặt bên trên đồ chặn giấy có một đóa hoa hướng dương nho nhỏ, phía dưới còn có bốn cái chữ “Hạnh Phúc Bình An”, vừa thấy đã biết là do chính tay nhóc con nhà mình khắc, tuy không lưu loát nhưng vẫn trơn nhẵn.

Lục Hi Cảnh dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bốn chữ này, cười chế giễu: Thật cổ hủ……

Vụ tai nạn xe cộ này được dự đoán từ trước, Lục Hi Cảnh đã bắt con ruồi cuối cùng trong đám người kia phải trả cho vụ tai nạn này bằng cách tống nó vào tù.

Mục tiêu sau cùng còn lại chính là Phương Huy.

Lục Hi Cảnh đã giăng sẵn một cái bẫy nhỏ, để Phương Huy không thể cung cấp nguyên vật liệu loại một đúng như theo thỏa thuận trên hợp đồng, mà đành phải cắn răng lấy hàng kém chất lượng thay thế.

Lúc này, Lục Hi Cảnh liền không một chút thương tình, đã lập tức kiện ông ta ra tòa.

Vụ kiện tụng này còn chưa kết thúc, ông ta đã dính líu thêm đến một vụ hối lộ khác, đã vậy sau khi tuyên án rồi vẫn chưa dừng lại ở đó mà còn kéo theo một vụ kiện ngược đãi Omega nữa.

Hàng loạt vụ kiện liên tiếp nối đuôi nhau không chỉ khiến nhà họ Phương mất hết thể diện, mà còn bị loại khỏi một số dự án lớn, do đó khiến gia tài nhà họ Phương lâm vào cảnh gần như mất trắng.

………

Giờ này phút này, Phương Tứ đang ở trong cửa hàng bán hoa nho nhỏ, không quan tâm thế sự trên đời.

———————

Tiểu kịch tường:

Cô thư ký tiểu thư: Mau gửi tôi 500 tệ!

———————-

Mèo 40cm: hiu hiu nhiều bác đọc truyện mà khum like và còm men choa tui à?:((.