Rời khỏi Lục Hi Cảnh, lại không muốn quay trở về nhà họ Phương, Phương Tứ chỉ có một chốn dừng chân duy nhất chính là trường học.

May mắn thay, sắp tới kiểm tra cuối kỳ, bài tập lu bu nên rất hữu hiệu trong việc giảm bớt thời gian và những suy nghĩ miên man, Phương Tứ một bên xin giáo viên cho nghỉ phép để chuẩn bị cho kỳ thi, một bên thì chạy đi kiếm việc làm thêm.

Tuy rằng Lục Hi Cảnh chu cấp cho cậu phí sinh hoạt rất nhiều, nhưng sau khi ly hôn còn dùng tiền của chồng cũ thì thật sự không tốt lắm.

Cuối cùng Phương Tứ tìm được việc làm thêm tại một tiệm bán hoa, nếu bỏ đầu bỏ đuôi thì cũng xem như là có liên quan đến ngành học của cậu.

Cuộc sống này phải nói là hoàn toàn mới đối với Phương Tứ, cậu chưa bao giờ sống độc lập, một mình làm tất cả mọi chuyện, nhưng đây lại có cơ hội được lăn lội ngoài xã hội.

Tuy vất vả nhưng có được tự do.

……

Một năm sau, tại tòa trụ sở chính của Lục thị.

Đặc trợ tiên sinh đặt một phần bưu kiện hơi mỏng lên bàn làm việc của Lục Hi Cảnh, sau đó mới cung kính nói: “Lục tổng, đây là bưu kiện mà Cục Dân Chính gửi cho ngài.”

Lục Hi Cảnh nhìn tài liệu, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, chỉ trả lời “Ừ” một tiếng, ý bảo đặc trợ có thể lăn đi rồi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Tả Thật Thế Giới Phái Mary Sue

2.

Phản Hồi Sai Lầm

3.

Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục

4.

Nương Tử Xung Hỷ

=====================================

Đặc trợ lập tức nhanh chóng rút lui.

Một năm này, tính tình Lục tổng cực kỳ kém, mà bản thân là đặc trợ nên chính anh ta nằm ngay trung tâm cơn bão, tình cảnh vô cùng khó khăn.

Mãi cho đến khi Lục Hi Cảnh xử lý xong hoàn toàn đống tài liệu ngập đầu, anh mới cầm xem bưu kiện vừa được gửi tới.

Tuy rằng anh đã sớm có dự cảm chẳng lành khi nghe được ba chữ “Cục Dân Chính”, nhưng khi chân chính nhìn thấy tờ giấy ghi dòng chữ “chứng nhận ly hôn” sắc mặt vẫn như cũ, không hề thay đổi.

Nhóc con nhà anh thật sự quyết tâm muốn ly hôn với anh rồi.

Sau khi Lục Hi Cảnh xem xong thì vẻ mặt từ từ biến thành màu đen, ném lại cuốn sổ nhỏ màu xanh lục* trở lại túi văn kiện.

Anh nhắm hai mắt một cách mỏi mệt và bất kham, rồi ngả lưng vào ghế dựa, như thể vừa bị rút đi toàn bộ sức lực trong cơ thể.

*Ở TQ sổ màu đỏ là màu chứng nhận kết hôn còn sổ màu xanh lục là màu chứng nhận ly hôn.

Ngày hôm sau, Lục Hi Cảnh đẩy lùi hết lịch trình công việc của mình, tự mình lái xe tới tiệm bán hoa mà Phương Tứ làm thêm.

Trên cửa tiệm bán hoa treo một chiếc chuông gió nhưng lại không bị gió lạnh trộn lẫn với băng tuyết đông cứng.

Khi Lục Hi Cảnh bước vào tiệm hoa, âm thanh chuông gió lanh lảnh cùng với giọng nói nhẹ nhàng và lễ phép của một nam sinh vang lên: “Kính chào quý khách”.

Sự bốc đồng và một chút tức giận kèm theo khó chịu được che phủ dưới chiếc áo khoác màu xám đen.

Phương Tứ kinh ngạc nhìn về phía Lục Hi Cảnh.

Cậu chỉ có thể theo bản năng mở miệng lẩm bẩm một câu “Tiên sinh”, sau đó liền không biết phải phản ứng thế nào.

Tiên sinh trông có vẻ rất tệ, có chút tiều tụy, còn gầy hơn, là do công việc quá bận sao? – Phương Tứ đau lòng nghĩ.

Lục Hi Cảnh yên lặng nhìn Omega, người mà đã một năm rồi anh chưa gặp qua.

Vẻ mặt trông rất ổn, còn cao thêm, má cũng đã có thịt trở lại.

Tất cả những điều này đã cho anh thấy — Phương Tứ sống rất khá sau khi rời khỏi anh.

Phương Tứ rất nhanh đã phản ứng lại.

Đầu tiên là lấy ra chiếc ghế duy nhất trong cửa tiệm bán hoa mời Lục Hi Cảnh ngồi xuống, sau đó vội vội vàng vàng rửa cốc của mình rồi rót một cốc nước ấm cho Lục Hi Cảnh.

“Đây là cốc của em, đã rửa rất sạch sẽ rồi ạ.

Nếu ngài không muốn uống thì cầm ở trên tay, dùng nó sưởi ấm cũng được.

Trời hôm nay lạnh quá mà.” Phương Tứ ngượng ngùng cười cười với Lục Hi Cảnh, sau đó lại lại vội vàng lấy ra khăn lông ra hiệu cho Lục Hi Cảnh, ý là muốn anh lau khô tuyết dính trên người.

“Nếu không ngài cứ cởi áo khoác ra trước đi, sau đó để máy sưởi hong khô quần áo.” Phương Tứ chớp chớp đôi mắt to, chân thành nói.

Trong đôi mắt trong veo và sạch sẽ, tất cả đều là lo lắng, khiến người khác không tự chủ được muốn làm hài lòng tất cả yêu cầu của cậu

Lục Hi Cảnh cởi áo khoác, không nói một lời nào đưa cho cậu, tiếp đó lại nhìn chằm chằm Phương Tứ đang ôm quần áo của mình và tự đắm chìm vào trong suy nghĩ của bản thân.

Cậu ôm chiếc áo khoác thật dày trên tay và gian nan di chuyển về phía máy sưởi, đã thế còn phải thật cẩn thận không để nó chạm phải vào làm đổ mấy bình hoa sao baby.

Lục Hi Cảnh cũng không tiến tới hỗ trợ, chỉ lẳng lặng cầm cốc nước đứng nhìn cậu.

Một cảm giác thỏa mãn kỳ dị dâng lên từ tận đáy lòng.

Đúng, nên như vậy, nhóc Omega trước mặt này nên chỉ xoay quanh một mình tôi thôi.

Sau khi làm xong hết tất cả mọi việc, Phương Tứ có chút ngượng ngùng đứng ở trước mặt Lục Hi Cảnh, giống như một học sinh tiểu học không biết mình đã làm sai chuyện gì, chỉ có thể hỏi với vẻ thấp thỏm lo âu: “Tiên sinh, ngài tới tìm em làm gì vậy?”

“Vì sao muốn ly hôn?” Lục Hi Cảnh vừa nói xong kia hai chữ kia liền vô thức nhíu mày lại.

Mấy năm trước, trong Luật hôn nhân có bổ sung thêm một điều luật — “Phàm là bạn đời đã ly thân từ một năm đổ lên, sẽ tự động bị phán ly hôn.” Lục Hi Cảnh đã phớt lờ bộ luật mới này, tự cho là chỉ cần anh vẫn luôn không đi làm thủ tục ly hôn, thì anh và Phương Tứ sẽ mãi là bạn đời hợp pháp.

Quan trọng nhất chính là, để áp dụng điều luật này, nhất thiết phải nộp cho Cục Dân Chính các tài liệu và bằng chứng về việc vợ chồng hai người đã ly thân từ một năm đổ lên.

Nói cách khác, nếu Phương Tứ không trình chứng cứ, thì sẽ không có chuyện bọn họ ly hôn.

Phương Tứ nhìn Lục Hi Cảnh đang cố gắng kìm chế cơn tức giận trước mặt, nói trong nơm nớp lo sợ: “Chuyện này…… Không phải ngài nói chỉ có một năm……”

“Còn có nguyên nhân nào khác không?” Lục Hi Cảnh dứt khoát ngắt lời cậu nói.

Phương Tứ cắn môi chần chờ, rồi lắc đầu.

Bằng không mình phải nói cái gì? Nói bởi vì không muốn nhìn Lục Hi Cảnh thân mật với Omega khác sao? Tiên sinh sao có thể chấp nhận được chuyện này.

Không cho mình thích người khác, nhưng chính ngài ấy lại mang Omega khác từ bên ngoài về nhà.

Đúng là chỉ có nhà quan lớn mới được đốt lửa, không cho dân đen chúng ta thắp đèn!

Lục Hi Cảnh nhìn chằm chằm vẻ mặt của Phương Tứ, sau đó tính toán một hồi, rồi bình tĩnh nói: “Ngày mai đi Cục Dân Chính tái hôn.”

“Dạ?” Phương Tứ hoài nghi có phải bởi mình quá nhung nhớ Lục Hi Cảnh nên sinh ra ảo giác, hoặc là kỳ thật cậu không cẩn thận ngủ gật mất, nên hiện tại chỉ là đang nằm mơ.

“Ngày mai xin nghỉ nửa ngày, nhớ mang theo căn cước công dân, sau đó dọn về biệt thự.” Giọng điệu Lục Hi Cảnh cực kỳ thẳng thắn và cứng rắn, khiến người khác không thể nghi ngờ.

“Nhưng mà, kết hôn là đại sự, sao có thể tùy tiện như vậy được ạ…..” Phương Tứ mạnh dạn khuyên nhủ, “Tiên sinh hẳn là nên cùng với người mình thích kết hôn.”

Lục Hi Cảnh vẫn luôn không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm cậu.

Lúc này, cậu đột nhiên ngửa đầu nhìn xuống sống mũi đang cay cay, tỏ vẻ hào phóng: “Tiên sinh tìm lầm người rồi.”

Thích? Lục Hi Cảnh không biết cái gì là thích, anh chỉ biết bản thân thực ghét cảm giác khi không có Phương Tứ ở bên cạnh.

Nếu Phương Tứ không có thích người nào khác, cũng chẳng ở bên cạnh ai, như vậy việc tái hôn đối với tất cả mọi người đều là chuyện tốt.

Anh có thể bảo vệ Phương Tứ cả đời, không cần đi làm thêm ở cái tiệm hoa nhỏ xíu cũ lại mèm này kiếm chút tiền tiêu vặt.

Chỉ cần cậu vĩnh viễn ở bên cạnh anh cả đời thì tiền, quyền và địa vị, mỗi thứ anh đều sẽ chia cho cậu một nửa.

Đây là những điều mà Lục Hi Cảnh nghĩ tới lúc đang lái xe đến đây.

Nhưng hiển nhiên, hiện tại anh lại phải suy nghĩ thêm những vấn đề mà anh chưa từng ngờ tới.

Lục Hi Cảnh cầm cốc nước lên, uống một ngụm nước ấm, sau khi nhuận giọng xong thì đứng lên trả lại cốc nước cho Phương Tứ, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

Tiếp đó liền cầm lấy áo khoác đi ra khỏi tiệm bán hoa.

Để lại một mình Phương Tứ với vẻ bàng hoàng ngây ngẩn rồi dần dần ửng đỏ, một hồi lâu sau còn dư lại chút gì đó hơi thất vọng.

———-

Cuối cùng Lão Lục cũng thông suốt rồi..