Nhiều người nói họ ghen tỵ với tôi vì những gì tôi đang có và tôi cũng cảm thấy may mắn vì điều đó.

Một gia đình giàu có, ồ dĩ nhiên rồi đó là điều đầu tiên khi họ nói về tôi, trong khi bạn học mặc những bộ đồng phục phổ thông được bày bán đầy đường, tôi khoác lên mình những bộ cánh hàng hiệu trị giá hàng chục triệu. 

Thật ra tôi chẳng thấy nó khác nhau cho lắm, đôi lúc tôi còn chẳng phân biệt nổi hàng fake và hàng thật, tôi đã từng phân vân không biết tại sao con người ta lại chịu bỏ ra số tiền cao hơn nhiều lần giá trị thật của nó chỉ vì có thêm một cái logo. 

Tuy nhiên không phải ai cũng nghĩ như tôi vì thế nên chúng ta nên thuận theo số đông tiếp tục bỏ ra một đống tiền mua một cái thương hiệu để mặc lên người, tôi vốn là người không thích khác biệt mà. 

Mẹ tôi là người cầu kì về khoản ăn và mặc, đồ ăn phải đảm bảo 4 mặt dinh dưỡng, chất lượng, đẹp mắt và dĩ nhiên giá tiền phải cao. Thật ra tôi khá giống với bố tôi dễ nuôi và có gì ăn nấy, nhưng anh trai tôi thì ngược lại, tôi khá ngưỡng mộ người đầu bếp nào có thể làm hài lòng vị thượng đế này.

"Salat trộn quá tay, beefsteak chín hơn 60%, tỷ lệ voska trong ly cocktail này không chính xác..."

Nó chỉ là một trong số những lời nhận xét thường nghe nhất khi đi ăn cùng ông anh trai. Thật ra tôi đã cố gắng hiểu cảm xúc của người phục vụ khi nghe những lời nói này qua nét mặt cố kiềm chế của họ, tôi cá rằng nếu anh trai tôi không giàu có một chút, có địa vị một chút, đẹp trai một chút và vị vệ sĩ đang đứng đằng xa kia thì chắc phục vụ đã thẳng tay đổ luôn đống đồ ăn vào khuôn mặt tỉ lệ vàng của ổng.

Điều khi bạn có tiền mà không thể thiếu đó là những chuyến đi. Tôi khá là mâu thuẫn, tôi thích cảnh đẹp nhưng không thích di chuyển, vì thế tôi có thể ngồi yên một chỗ hàng giờ ngắm cảnh bãi biển Hawaii qua tivi hơn là tốn 7-8 tiếng bay, bay từ Châu lục này sang châu lục khác chỉ để có vài ngày nghỉ mát dưới ánh nắng mặt trời với một bãi biển xanh.

Lại một lần nữa anh trai tôi lại trái ngược hoàn toàn với tôi, anh ấy có thể từ nước này bay sang Nhật Bản chỉ vì một bữa sushi chính gốc trong một rừng hoa anh đào mới nở, hay vòng qua Thụy Điển để thưởng thức ly Absolut Vodka đúng cách.

Nếu như không phải vì khuôn mặt hao hao giống nhau giữa chúng tôi, tôi có lẽ đã nghi ngờ về huyết thống của mình.

Nhưng bù lại chúng tôi có cùng 1 sở thích rất giống nhau đó là yêu xe. Trong khi anh trai tôi thích sự sang trọng của dòng xe 

Rolls-Royce Phantom, tôi lại mê mẩn trước những đôi cánh thiên thần và tốc độ tuyệt vời của Lamborghini. Tuy nhiên mẹ tôi không thích điều này cho lắm. 

Bà cho rằng con gái không nên có sở thích giống con trai này. Bà bắt tôi đi một chiếc Hyundai i20 màu hồng phấn, tôi vẫn không thể quên cảm xúc lần đầu tiên nhìn thấy nó cùng nụ̣ cười của mẹ ngay bên cạnh. Thật đáng sợ.