Vào một buổi tối mùa đông tràn ngập không khí giá lạnh, Nhâm Xử An quay trở về khách sạn.

Sau khi tắm rửa xong, cô ngả người nằm xuống giường, mở game để xem nhóc con một chút. Trong trò chơi, bầu trời bên ngoài cửa sổ rất u ám, cũng đã hơn tám giờ tối, thời gian bên trong trò chơi và ở ngoài tất nhiên sẽ khác nhau rất nhiều.

Cả ngày hôm nay cô không mua đồ ăn cho nhóc con Quý Hưng, chẳng phải nhóc con sẽ rất đói sao?

Nhâm Xử An phóng to mặt bàn và nhìn thấy một chiếc màn thầu trên đó, chắc hẳn nó đã nguội từ lâu rồi. Trò chơi này cho biết những đứa trẻ sẽ phải tự tìm thức ăn cho mình, Nhâm Xử An cảm thấy điều này có chút kỳ lạ.

Phóng to khuôn mặt của Quý Hưng trên màn hình, cô hít một hơi.

Rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã đổi màu, trông rất đáng thương — gò má cậu xuất hiện nhiều vết xanh tím, bên kia còn có vết máu, làm nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn tựa như bánh bao này.

Nhìn cánh tay cậu cũng xanh tím, trên mu bàn tay xước một mảng da lộ ra màu đỏ nhạt.

Rõ ràng là cậu vừa đánh nhau với ai đó.

Nhâm Xử An chợt nhớ ra lý lịch của nhóc con này, ở mục sở thích có ghi là: Đánh nhau.

Cô không khỏi thở dài. Nhóc con à, mỗi ngày cậu có thể chăm chỉ học tập, phát huy những giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội và đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đánh nhau có được không?!

Nhóc con bị thương rồi, để yên như thế này cũng không tốt, Nhâm Xử An tìm thấy “hộp thuốc” ở mục “khác” trong thương thành.

Một hộp thuốc nhỏ cần 15 kim tệ.

Số tiền ở góc trên bên phải giao diện game hiển thị rõ ràng: 11 kim tệ

Nhâm Xử An:…

Không thể mua => Yêu cầu nạp tiền.

Ngày đầu tiên vào trò chơi đã bắt cô nạp tiền?

Hay lắm!

Cô là một diễn viên tuyến 28, vốn dĩ việc tự nuôi sống bản thân cũng đã rất khó khăn rồi, không những không kiếm được nhiều tiền khi đóng phim mà còn bị những người như Phương Vũ nhắm tới. Mẹ nó!

Nhâm Xử An cau mày, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Thiếu niên ngồi trên ghế im lặng.

Cậu không cử động, không làm bài tập, không nói chuyện hay đọc sách, chỉ im lặng nhìn vào bức tường trước mặt.

Đôi mắt cậu hơi vẩn đục, như đang suy nghĩ vẩn vơ gì đó.

Một bầu không khí u uất khó tả đang bao trùm cả người Quý Hưng, dường như cả thế giới đã quay lưng lại với cậu. Sự im lặng này như lao ra khỏi màn hình với một sức mạnh truyền nhiễm mạnh mẽ, xuyên qua cơ thể của Nhâm Xử An.

Đáng thương, nhỏ bé và bơ vơ.

Rõ ràng đó là một đôi mắt đen, dữ tợn và u ám, nhưng lại khiến cô nghĩ đến những loại cảm xúc này.

Nhâm Xử An:…

Nếu không thì thử nạp 6 đồng tiền vào đó?

Nhóc con đã có cô rồi, cô không thể khiến cậu trở nên đáng thương như vậy được.

Chỉ là 6 đồng thôi, từng này tiền, cô vẫn có.

Trang nạp tiền cho biết nạp 6 đồng trong lần đầu tiên có thể nhận được 10 kim tệ.

Số lượng kim tệ ở góc trên bên phải nhanh chóng trở thành 21.

Cảm giác của những người chơi “hệ nhân dân tệ” thực sự quá đã.

Không nói thêm gì nữa, Nhâm Xử An lập tức sử dụng kim tệ mua một hộp thuốc, kinh nghiệm của nhóc con lập tức tăng lên, chỉ một lát đã đạt tới cấp 3.

Cùng lúc đó, trên chiếc tủ thấp trống rỗng bỗng xuất hiện một hộp thuốc.

Nhìn nhóc con thật đáng thương, cô đến giúp cậu bôi thuốc, để cậu cảm nhận được ấm áp của nhân gian!

Nhâm Xử An đưa tay ra.

[Lên đến cấp 20, bạn có thể mở khóa chức năng cảm ứng.]

Má!

Tại sao trò chơi này lại cần mở khóa nhiều chức năng như vậy? Tại sao cô có thể chạm vào những thứ khác trong phòng, nhưng lại không thể chạm vào nhóc con của mình?

[Người là ai? Tại sao lại giúp tôi?]

Đột nhiên trên màn hình xuất hiện hai câu hỏi ngắn lướt qua.

Mắt Nhâm Xử An sáng lên.

Nhóc con đang chủ động nói chuyện với cô, đúng là không dễ gì!

Nỗi buồn không thể chạm vào Quý Hưng lập tức tan biến, cô tìm thấy logo hộp thoại trên giao diện.

Ngón tay cô ấn vào hộp thoại ở góc dưới bên phải màn hình nhiều lần.

[Lên đến cấp 10, bạn mới có thể mở khóa chức năng giao tiếp bằng tin nhắn.]

Nhâm Xử An:…

Cô muốn lật cái bàn quá.

Bây giờ cấp độ trong trò chơi mới hơn cấp ba một chút, chỉ có thể sử dụng chức năng của nhà bếp.

Nếu muốn nâng cấp, ngoài việc đăng nhập để điểm danh mỗi ngày, thì cô còn có thể tăng kinh nghiệm bằng cách sử dụng kim tệ.

Đây không phải là ép người ta nạp tiền sao?

Cô sẽ không nạp.

[Sao người không nói gì?]

Quý Hưng hỏi thêm một câu.

Nhâm Xử An nghiến răng. Nhóc con à, không phải tôi không muốn nói chuyện, mà là trò chơi này quá gian xảo, tôi đã nghèo lắm rồi…

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên dừng lại.

Được rồi, không phải lỗi của trò chơi, mà là do cô không đủ tiền mua kim tệ, là lỗi của cô…

Nhìn thấy một hộp thuốc đột nhiên xuất hiện trên chiếc tủ thấp, trong nháy mắt, toàn thân Quý Hưng đều cứng đờ.

Nó giống như hộp cơm chiên lúc sáng, cũng đột ngột xuất hiện như vậy.

Xuất hiện từ trong khoảng không, tựa như một câu chuyện cổ tích mà người phụ nữ kia đã kể cho cậu khi cậu còn nhỏ.

Nhưng cậu không tin vào những câu chuyện cổ tích này.

Quý Hưng chịu đựng cơn đau trong người và đứng dậy khỏi ghế.

Cậu nhìn quanh phòng và hỏi: [Người là ai? Tại sao lại giúp tôi?]

Không ai trả lời.

Cậu cau mày lại.

Cậu hỏi lần nữa nhưng vẫn không nhận được câu trả lời, đành phải im lặng ngồi xuống ghế.

Trên đời này thực sự có thần tiên sao?

Những thứ này có thể xuất hiện trong nhà cậu từ trong khoảng không, ngoài thần tiên ra, còn ai có thể làm được?

Quý Hưng nhếch khóe môi.

Ngay cả khi có thần tiên, có lẽ họ sẽ không đến để giúp những người như cậu.

“Tôi sẽ không cảm thấy biết ơn đâu.”

Cậu lạnh lùng nói thầm, mở hộp thuốc mới tinh bằng bàn tay nhuốm máu của mình.

Ngay lúc điện thoại reo, Nhâm Xử An tỉnh dậy và tắt đồng hồ báo thức.

Cô mơ màng nằm trên giường mở game ra xem nhóc con.

Nhóc con của cô vẫn ngồi trên bàn, trên tay cầm một quân cờ tướng.

Khoan đã, cờ tướng?

Nhóc con của cô thực sự đang… chơi cờ một mình?

Cơn buồn ngủ của Nhâm Xử An ngay lập tức bị gạt sang một bên.

Cô hoàn toàn tỉnh táo lại.

Gương mặt lạnh lùng của cậu được phóng to trên màn hình. Cậu nhìn bộ cờ tướng trên bàn, không buồn cũng không vui, một tay chống cằm, quân cờ bằng gỗ được kẹp chặt giữa những ngón tay.

Thời gian hình như không đúng lắm.

Nhưng thời gian trong trò chơi là ngày thứ tư, chẳng lẽ cậu không đi học sao?

Sao còn chưa đi học!

Cô muốn hỏi nhóc con tại sao lại không đi học, nhưng đáng tiếc là cô phải đạt đến cấp mười mới có thể trò chuyện bằng tin nhắn với cậu.

Sau khi đăng nhập, số kim tệ ở góc trên bên phải tăng lên thành 8.

Sử dụng chức năng của nhà bếp, cô dùng một kim tệ để nhà bếp tự động thực hiện các bữa ăn trong ngày.

[Sử dụng chức năng nhà bếp lần đầu tiên, kim tệ +5.]

[Bạn có thể tự động chọn thời gian nấu, các món ăn và thực phẩm chủ yếu, thiết lập thực đơn riêng cho Quý Hưng.]

[Sau khi thiết lập thực đơn trong một tuần, kim tệ sẽ được ứng trước, nhà bếp có thể tự động cung cấp ba bữa ăn theo giờ đã thiết lập.]

Thời gian trong trò chơi và thực tế khác nhau. Chức năng này khá quan trọng vì cô không có cách nào để nhìn chằm chằm vào trò chơi chuẩn bị thức ăn suốt được.

Nép mình trong chăn bông ấm, chỉ với ba phút, cô đã chọn xong thực đơn cho một tuần.

Lên đến cấp 10, cô có thể nói chuyện với nhóc con bằng tin nhắn, khi đó… Cô nhất định phải thuyết phục nhóc con đi học, nếu không cậu làm sao có thể vượt qua thời kỳ thiếu niên phản nghịch đây.

Nhóc con của cô chắc chắn sẽ trở thành người đàn ông xuất sắc nhất.

Quý Hưng chán nản tự chơi ở nhà, dùng ngón tay xoa nhẹ lên quân cờ, vết sẹo do đánh nhau vẫn còn đau nhức khiến cậu khó chịu, lông mày nhăn lại.

Nỗi đau trên người khiến cậu nhớ đến mấy câu nói như “Có mẹ sinh, không có mẹ dạy” mà mình vừa bị mắng tối hôm qua.

“Con của kẻ giết người”, “Có mẹ sinh, không có mẹ dạy”…

Mọi người thường gọi cậu như vậy và nói những lời lẽ cay nghiệt đó với cậu, cậu đã nghe không ít lần ở thị trấn xa xôi này.

Cậu nhìn lại mình, bất giác nhớ về bữa sáng hấp dẫn đó.

Hôm qua, bữa sáng và hộp thuốc kia đột nhiên xuất hiện, chắc chắn chỉ là trò chơi khăm của ai đó, dùng chiêu trò nào đó để trêu chọc cậu là cái thứ “có mẹ sinh mà không có mẹ dạy”.

Cậu kiêu ngạo nghĩ như vậy. Bỗng nhiên, mùi thơm quyến rũ này… là ảo giác của cậu sao?

Tay cầm quân cờ của Quý Hưng dừng lại giữa không trung.

Ngay sau đó, cậu đột nhiên đứng dậy, đẩy cửa phòng bếp ra, thấy trên mặt bàn có một tô hoành thánh và một đĩa bánh nhỏ đều đặn.

Điều này khiến Quý Hưng cảm thấy hơi choáng váng.

Rốt cuộc là ai?

Tại sao người đó muốn giúp cậu…?

Nếu trên thế giới này có thần tiên và cổ tích, thì cậu hẳn là người bị thần linh ruồng bỏ.

Nếu không, cậu làm sao có thể có cha mẹ như vậy được?

Lúc mới tỉnh dậy, Nhâm Xử An cảm thấy cổ họng hơi khàn.

Cô rửa mặt, trang điểm rồi đi ăn cơm. Nhưng cho đến khi uống xong một chén sữa đậu nành, cổ họng của cô vẫn như cũ không thông, mũi cũng bị tắc.

Chắc là cô bị cảm lạnh rồi.

Sau khi dùng bữa sáng với diễn viên nhỏ cùng phòng, Nhâm Xử An đi ra đại sảnh của khách sạn.

Diễn viên nhỏ nhắn đó không nói gì nhiều, thấy tình trạng sức khỏe của Nhâm Xử An không được tốt, cô ấy có chút lo lắng hỏi: “Cô có muốn uống ít thuốc không?”

Nhâm Xử An gật đầu, chỉ vào túi xách của mình. “Có thuốc trong túi rồi. Một lát nữa tôi sẽ uống.”

Giọng nói của cô khàn khàn, môi nứt nẻ khiến người ta xót xa.

“Chao ôi!”

Một giọng nói hả hê vang lên sau lưng, Phương Vũ bước đi từng bước nhỏ.

Cô ta ngẩng đầu như một người thắng cuộc, khóe mắt liếc nhìn Nhâm Xử An. “Thật là mỏng manh. Quay phim mà bị thế này thì chắc phải ngừng lại nhiều lần, thật là đáng tiếc… Đúng là số tiểu thư, kiếp nô tỳ mà.”

Cô chỉ là bị cảm lạnh, thật không biết ai mới là người khiến cảnh quay không ngừng bị cắt.

Nhâm Xử An thầm phỉ báng trong lòng, nhưng lại cười đáp: “Thân thể tôi quả thực không bằng của cô. Cả một đêm vận động mà cô còn có thể trở về đoàn phim sớm như vậy. Thể lực thật sự rất tốt đó.”

Mặt Phương Vũ đột nhiên tái đi.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Cô đừng ngậm máu phun người, có tin tôi sẽ khiến cô không thể ở lại đoàn làm phim này không?”

Vẻ mặt Nhâm Xử An lãnh đạm “Ồ”, sau đó vỗ tay nói: “Đương nhiên là tôi tin rồi. Nếu mà cô không thể khiến tôi rời đoàn phim. Như vậy không phải tối qua cô đã làm việc vô ích rồi sao?”

“…” Mặt Phương Vũ từ xanh chuyển sang đỏ, rồi từ đỏ lại biến thành đen.

Cô ta vừa muốn tức điên lên nhưng bỗng nhiên bên ngoài khách sạn truyền đến những tiếng cảm thán:

“Mẹ ơi, Quý Lan kìa!”