Nhâm Xử An đã thử sức với một phân cảnh suốt mấy ngày nay, đến khi cảm thấy mình đã nắm rõ về nhân vật này thì cô mới thoải mái hơn một chút.

Cô mở trò chơi lên thì thấy Quý Hưng đang cầm một cuộn băng keo trên tay, có vẻ như cậu muốn dán thứ gì đó.

Sau khi phóng to hình ảnh trên điện thoại thì cô mới phát hiện, đó chính là quyển sách bài tập mà cô mua cho Quý Hưng.

Nhưng sao nó lại bị rách rồi?

Nhâm Xử An cau mày, cảm giác đầu tiên của cô là chắc chắn việc này không phải do Quý Hưng làm.

Có lẽ nào…

“Nhóc con, có người bắt nạt em phải không?”

Cô bấm chữ hỏi.

Thân thể gầy yếu của Quý Hưng dừng lại một lát, cậu không ngờ thần tiên khi nhìn thấy sách bài tập bị xé rách không những không nghi ngờ cậu, mà còn hỏi cậu có bị bắt nạt hay không nữa.

Dường như cô thật sự rất tin tưởng cậu.

Cậu mím môi rồi không nói gì, cũng chẳng nói là có hay không mà cậu chỉ nói: “Tôi không sao.”

Nhâm Xử An cảm thấy hơi đau đầu, đúng là nhóc con hiền quá mà.

Khi con của người ta bị bắt nạt ở trường, đừng nói là xé sách bài tập mà chỉ cần cãi nhau với bạn học cùng lớp thôi thì khi về nhà nhất định chúng phải nói cho người thân biết, nhưng Quý Hưng thì ngược lại, cậu chỉ biết im lặng.

Im lặng thì im lặng, nhưng khi im lặng thì sẽ rất dễ làm ra những điều sai trái.

“Nhóc con, tôi biết là ở trường học sẽ không tốt nếu có người bắt nạt em, nhưng em nhất định không được nhịn, nếu mắng được thì cứ mắng, nếu đánh được thì cứ đánh lại, biết chưa hả?”

Các vụ bắt nạt trong trường cũng không còn xa lạ gì nữa và ý đồ của một đứa trẻ thì thường sẽ lớn hơn ý đồ của người lớn.

Quý Hưng nghe thấy giọng nói phát ra từ trên không, cậu chợt khựng lại một chút.

Từ lúc học tiểu học, dù cậu không làm gì thì các bạn cùng lớp vẫn thích chọc ghẹo và vẽ nguệch ngoạc trên bàn và sách vở của cậu. Sau khi về nhà cậu nói với người phụ nữ kia thì người đó chỉ nói: Không có lửa thì làm sao có khói, trong lớp nhiều người như vậy sao bọn họ không bị bắt nạt mà chỉ mình cậu bị chứ? Nhất định là do bản thân cậu có vấn đề thôi.

Người phụ nữ đó chỉ thấy rằng cậu có vấn đề, thấy rằng cậu và bố cậu đều giống nhau, chỉ biết đi gây chuyện ở khắp nơi và luôn làm điều không đúng với người khác. Về bố cậu thì ông ta chưa một lần quan tâm cậu. Lâu dần, dù ở trường học có xảy ra bất cứ chuyện gì thì cậu cũng không còn nhắc tới nữa.

Bị người khinh thường, trách cứ nhưng cậu không ngờ thần tiên sẽ nói là cậu muốn mắng thì mắng, muốn đánh thì đánh.

Điều này làm trái tim lạnh giá của cậu như có một chút hơi ấm trở lại.

Nhâm Xử An nhìn màn hình liên tục xuất hiện [Mức độ thiện cảm: +1], lúc này khóe miệng cô đã kéo đến mang tai luôn rồi.

Cô cười hì hì, nếu nhóc con thích nghe cô nói như vậy thì cô sẽ không phiền mà nói nhiều lời hơn nữa, để tăng mức độ thiện cảm.

“Chủ động đánh người là không tốt nhưng chỉ cần người khác đánh em trước thì em phải phản đòn lại, nếu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ xử lý giúp em.”

“Có người bẩm sinh đã thích bắt nạt kẻ yếu hơn mình rồi, khi em nhịn thì người đó sẽ cho rằng em là trái hồng mềm mại dễ bóp nát, rồi sau đó họ sẽ tiếp tục bắt nạt em. Nên em cứ đánh lại một lần thì người ta sẽ không dám la lối bắt nạt em nữa đâu.”

Quý Hưng đã đánh nhau rất nhiều lần, nhưng mỗi lần cậu đều bị người khác bắt nạt nên mới phải đánh lại, đến bây giờ cậu cũng chưa từng chủ động bắt nạt ai.

Nghe những gì thần tiên tỷ tỷ nói, bỗng nhiên cậu có cảm giác như bản thân được người khác thừa nhận.

Từ trước đến nay cậu chưa từng có cảm giác như vậy, vì cậu luôn bị mọi người chối bỏ, thậm chí cậu còn cho rằng cậu được sinh ra chính là một sai lầm, cậu không nên sống trên thế giới này.

Bỗng nhiên cậu cảm thấy vui đến mức muốn nhếch mép lên cười.

Sau đó cậu ho nhẹ một tiếng rồi kìm lại độ cong trên khóe miệng mình, cậu cau mày rồi nghiêng đầu sang chỗ khác, trông có vẻ như không bằng lòng mở miệng nói: “Tôi biết rồi.”

Nhâm Xử An nhìn thiếu niên trong màn hình đang cau mày, vẻ mặt không có chút kiên nhẫn, còn hai má thì phồng lên vì tức giận.

Cái tên nhóc này đúng là tảng băng nhỏ, tính tình chẳng dễ gần chút nào, cô nói nhiều như thế, ít nhiều gì thì cậu cũng phải trả lời cô một câu chứ.

Chỉ trả lời lại một câu: “Tôi biết rồi “, ngày nào cô cũng phải bắt chuyện với cậu.

Cứ nói chuyện một mình như thế thật sự mệt mỏi lắm luôn đấy?

Vừa nhổ nước bọt trong lòng thì cô lập tức nhìn thấy một người thanh niên trên màn hình đang nhìn thẳng về phía mình, lúc này miệng người đó khẽ mở ra, có vẻ như muốn nói điều gì, sau đó dừng hai giây rồi lại quay đầu sang một bên, khuôn mặt của cậu có chút ngượng ngùng nhưng không dễ để phát hiện ra được.

Nhâm Xử An nhướng mày, cô cũng không chờ tên nhóc Quý Hưng nói tiếp nữa.

Một lúc sau, cô không chờ được lời nói của Qúy Hưng nhưng cô lại thấy tai của cậu từ từ đỏ lên.

Nhìn vẻ mặt của tên nhóc Quý Hưng có chút bối rối, hai tai cũng đỏ lên mà không dám nhìn cô, lúc này trong lòng của Nhâm Xử An chỉ có thể kêu lên “A a a a a.”, nhóc con đáng yêu quá đi!

Trời ạ cô vừa nhìn thấy gì vậy! Cô đã thấy nhóc con đỏ tai đấy!

Chắc là xấu hổ đây mà!

Vừa rồi còn là tảng băng nhỏ khó gần, vậy mà chưa tới hai phút cô đã bị biểu cảm nhỏ nhẹ tinh tế của Quý Hưng làm cho lăn lộn khắp giường rồi, đáng yêu quá! Yêu! Chết! Mất!

Đáng yêu hơn bất kỳ đứa trẻ nào mà cô từng gặp trong thực tế luôn ấy!

Quả nhiên, người trong thể giới ảo mới là sự tồn tại đẹp đẽ nhất, từ trước đến nay, vì sao cô lại không cảm thấy trò chơi “Nhật ký dưỡng thành thiếu niên” này thú vị chứ?

Bỗng nhiên cô nhận ra, mỗi phút giây dành cho nhóc con đều thật đáng giá.

“Em bị làm sao vậy? Có chuyện gì thì có thể nói với tôi…”

Cô còn chưa nói xong thì đã thấy dường như Quý Hưng đưa ra quyết định gì đó rồi cậu quay đầu về phía này.

Nhâm Xử An sợ sẽ bỏ lỡ điều gì từ nhóc tên nên cô nhanh chóng thoát khỏi hộp thoại và nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Chỉ thấy cặp mắt thường ngày vẫn luôn âm trầm lạnh lùng của cậu, lúc này lại như có chút rụt rè không dễ nhìn ra được.

Hai tai Quý Hưng đỏ hết cả lên, biểu cảm trên gương mặt lạnh lùng cũng có chút ngượng ngùng.

Lần này nhóc con muốn nói gì đây!

Nhâm Xử An nhìn chằm chằm vào màn hình và chờ đợi nhóc con Quý Hưng nói với mình.

Môi cậu nhẹ nhàng mở ra rồi khẽ chuyển động hai cái, cậu nói: “Thần tiên có thể… giúp tôi nộp học phí không? Sau này tôi sẽ kiếm tiền trả lại người.”

Nhâm Xử An:…?

Cô nhìn lời nhắc từ hệ thống xuất hiện ngay sau câu nói của Quý Hưng “Bạn có đồng ý tiêu 100 kim tệ để trả học phí cho Quý Hưng không?” Lúc này trong lòng cô tựa như có cả nghìn con ngựa đang lao nhanh đến.

Đúng là lừa đảo mà!

Rốt cuộc đây là thao tác lấy tiền kiểu gì vậy?

Hệ thống của trò chơi làm cho nhóc con Quý Hưng lộ ra biểu cảm như vậy, quả nhiên là vì cần lấy tiền mới như vậy mà!

Cô đã tự hỏi vì sao Quý Hưng bỗng nhiên trở nên kì lạ như vậy!

Điều buồn cười nhất là trò chơi này thậm chí còn làm nhóc con phải nói rằng “Tôi sẽ trả lại?” Trò chơi thế giới ảo thì trả lại bằng cách nào chứ!

Nhâm Xử An nhìn lướt qua số lượng kim tệ ở góc trên bên phải của mình, 89 kim tệ.

Số kim tệ tích lũy từng chút bằng cách đăng nhập và nhận nhiều phần thưởng khác nhau trước đây, bây giờ còn chưa đến 100, vậy mà hệ thống vẫn hại cô phải tiêu kim tệ sao?

Ôi, trò chơi này nghĩ cũng đơn giản quá nhỉ, làm sao cô có thể bị nó lừa như thế được?

“Nếu thần tiên không muốn thì tôi sẽ tự tìm cách khác.”

Lại một hàng chữ xẹt qua trên đầu màn hình.

Sự bối rối trên khuôn mặt của Quý Hưng đã hoàn toàn biến mất, hai vành tai cũng không còn đỏ nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo và dịu dàng đã trở lại vẻ lạnh lùng và trong sáng ban đầu. Chỉ là gương mặt này trong mắt của Nhâm Xử An, nhìn thế nào thì cũng thấy thật mạnh mẽ.

Nhâm Xử An:…

Dĩ nhiên là cô lại mềm lòng rồi, cô có nên nói rằng MMP của cô không đủ không nhỉ?

Trong lòng cô một bên thì mắng game lấy tiền, còn một bên thì không kiềm được mà mở trang nạp tiền ra.

Còn có thể thế nào nữa đây?

Không phải chỉ có mười một kim tệ thôi sao? Trước đây cô cũng đã nạp hơn một trăm rồi, giờ mười một kim tệ thì có là gì chứ?