Đối với Quý Hưng thì đêm giao thừa hay những ngày đầu năm mới cũng không khác ngày thường là bao.

Cậu vẫn giống như mọi khi, thức dậy trong bầu không khí lạnh lẽo.

Sau khi thay quần áo xong cậu nhìn sang đồ vật ở trên bàn, cậu đột nhiên khựng lại rồi thay đổi biểu cảm vài lần.

Đó là quyển bài tập cơ bản, còn có một số cuốn sách nổi tiếng dành giới trẻ.

Cậu thờ ơ cầm hai quyển sách bài tập lên, tùy ý lật vài trang. Ở bên trong không phải chữ La tinh mà là một số hoa văn hình tam giác hoặc hình vuông, cậu đọc không hiểu những thứ này một chút nào.

Đưa cho cậu mấy thứ này để làm gì chứ?

Vì hy vọng cậu học hành chăm chỉ, hay muốn châm biếm cậu vô học vô năng, hoặc là thúc giục cậu trở lại trường học?

Những thứ mà trước đây vị “thần tiên” này đưa cậu đều là thứ cần thiết trong cuộc sống, cho dù cậu cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng sẽ không từ chối.

Nhưng mà những quyển sách bài tập này… lại khiến cậu vô thức nảy lên cảm giác phản cảm trong lòng.

Từ trong đáy lòng cậu dâng lên một cảm giác cực kỳ chán ghét.

Đông Tử không phải người tốt, nhưng câu nói “thần tiên cũng sẽ không giúp đỡ loại người như chúng ta” đó của anh ta lại trực tiếp đâm xuyên qua trái tim của Quý Hưng.

Quý Hưng cũng cho rằng như vậy. Sao thần tiên lại giúp loại người như bọn họ được chứ?

Cậu lại nhớ đến ánh mắt chán ghét ruồng bỏ của người dân trong thị trấn khi đối mặt với cậu.

Điều đó khiến cậu nghiến răng nghiến lợi, một chút sự nổi loạn ngang ngược bộc lộ ra ngoài.

“Người rốt cuộc là ai? Có mục đích gì?”

Lông mày của Quý Hưng cau chặt lại. Dù cậu chỉ mới mười hai tuổi nhưng biểu cảm trên gương mặt của cậu lại rất giống của một trưởng thành.

Không nhận được hồi đáp.

Cho dù có chuyện gì đang xảy ra, dù chuyện này do ma quỷ nào làm đi chăng nữa…

Cậu kéo hộc bàn ra để lấy một hộp diêm, “xoẹt” một tiếng, ngọn lửa màu cam bùng lên từ thanh gỗ nhỏ giữa hai ngón tay, mạnh mẽ cuốn lấy một góc của sách bài tập ở trong tay!

Trong khoảnh khắc quen thuộc như lập tức ngửi thấy mùi cơm đó, Quý Hưng cảm thấy dường như có một luồng sét đánh xâm nhập vào bên trong cơ thể.

Giống như bất ngờ bị đánh thức, cậu vứt quyển sách bài tập bị cháy sém xuống dưới đất, nhanh chóng giẫm vài phát để dập tắt ngọn lửa.

Sau khi dập tắt ngọn lửa, cậu lại thở gấp.

Cậu ngồi xổm xuống, gạt đất và phần bụi do lửa cháy sót lại trên quyển sách bài tập trên đất sang một bên rồi nhìn một góc vết tích cháy rụi để lại.

Cậu nhẹ nhàng lật một trang sau, bên trong có một tấm thiệp chúc mừng vểnh lên.

Trên tấm thiệp chúc mừng là chữ viết tay rất đẹp: Chúc mừng năm mới.

Cậu siết chặt lấy quyển sách bài tập, để lại nếp nhăn trên đó.

Lỡ như, lỡ như thật sự có thần tiên… đồng ý đứng về phía cậu thì sao?

Nhâm Xử An vẫn luôn tỉnh táo trước tình cảnh của bản thân.

Lần này Trương Lan hoàn toàn không để ý tới cô, lịch sử trò chuyện gần đây nhất vẫn là cuộc điện thoại ngày hôm đó.

Tiền ở trong tài khoản còn đủ tiêu nên cô không vội vào đoàn quay phim. Cô dự định mấy ngày nay chuẩn bị một chút để tự đề cử bản thân với người đại diện của Ám Lam, xem có thể để người đại diện hẹn ký hợp đồng với công ty hay không.

Sau khi hỏi mấy người bạn ở trong đoàn làm phim bình thường hay nói chuyện, cô biết người đại diện mới vào của Ám Lam tên là Đinh Tịch Diêu. Năng lực của cô ta cũng không tệ nhưng nghệ sĩ mà Ám Lam đưa cho cô ta dẫn dắt đều là thế hệ nghệ sĩ già bốn năm mươi tuổi, không thiếu phim ảnh nhưng cũng không thể tiếp tục nổi tiếng được nữa.

Một người đại diện đang trong thời gian thăng tiến của sự nghiệp sẽ không bao giờ thỏa mãn với tình cảnh như bây giờ.

Đinh Tịch Diêu chắc chắn sẽ lưu ý đến thế hệ diễn viên trẻ tuổi, muốn khai thác tài năng của họ để tạo nên một số thành tựu ở Ám Lam.

Khóa chặt mục tiêu xong, Nhâm Xử An đã không làm thì thôi, mà đã làm thì phải làm tới nơi. Cô chỉnh sửa tài liệu của bản thân rồi gửi tới hòm thư của Đinh Tịch Diêu một cách chỉn chu.

Nhưng chờ đợi cả một tuần trời vẫn không có thông tin gì.

Vì người đại diện phải kiểm tra sổ sách hợp đồng nên công ty chính quy nhất định phải yêu cầu giữ lại lịch sử hòm thư.

Với tư cách là người đại diện của Ám Lam, Đinh Tịch Diêu chắc chắn không có khả năng không đọc hộp thư trong mấy ngày liên tiếp. Cách giải thích duy nhất chính là Đinh Tịch Diêu đọc thư của cô nhưng không quan tâm, hoặc căn bản đã trực tiếp xóa thư của cô rồi.

Một tuần không có tin tức gì khiến Nhâm Xử An đứng ngồi không yên.

Cô ngước mắt liếc nhìn đồng hồ, đúng lúc là thời gian buổi sáng đi làm, cũng không muốn nghĩ nữa, cô đổi trang phục phù hợp khác trực tiếp đi ra ngoài.

Tới công ty tìm người cô cũng không mất mát gì, hơn nữa cô cảm thấy tự đề cử bản thân không phải là một việc gì đó mất mặt cả.

Nhưng khi đến cổng lớn công ty Điện ảnh và Truyền hình Ám Lam, Nhâm Xử An có chút căng thẳng.

Cô ấn nhẹ lồng ngực, hít thật sâu hai lần, đường đường chính chính đi vào trong, hỏi lễ tân: “Chào cô, xin hỏi Đinh Tịch Diêu, chị Diêu hôm nay có ở công ty không?”

Lễ tân cảm thấy Nhâm Xử An có chút quen mắt, cũng không thờ ơ, thái độ rất tốt: “Chị Diêu vừa tới công ty không lâu…”

Cô ta đang nói thì nghe thấy ở hành lang bên cạnh truyền tới giọng nói: “Anh Tranh Vanh!”

Lời nói của lễ tân giống như bị mắc ở cổ họng, lập tức không nói nữa, chỉ nhìn Nhâm Xử An một cái.

Nhâm Xử An lập tức phản ứng lại, người này nhất định là Đinh Tịch Diêu mà cô muốn tìm rồi…

Cô nhìn theo giọng nói vừa vang lên, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn mái tóc ngắn gọn gàng, đeo kính gọng vàng bước tới. Người phụ nữ bên cạnh đi giày cao gót thấp hơn anh ấy một cái đầu, vội vàng chạy theo: “Anh Tranh Vanh, cô ấy đã được đề cử một lần cho ngôi vị xuất sắc nhất với vai trò hỗ trợ…”

Đoạn Tranh Vanh và Đinh Tịch Diêu.

Cho dù Đinh Tịch Diêu không trực tiếp nói ra tên của Đoạn Tranh Vanh, Nhâm Xử An cũng nhận ra anh ấy, giám đốc bộ phận đại diện của Điện ảnh và Truyền hình Ám Lam. Người đã dẫn dắt Quý Lan mười năm và cũng là người đại diện xuất sắc nhất trong giới, không ai sánh bằng.

Đoạn Tranh Vanh trực tiếp từ chối đề nghị của Đinh Tịch Diêu. Anh ấy cúi đầu liếc nhìn thời gian, chỉ vào phòng hội nghị bên canh cầu thang rồi nói: “Tôi có chuyện gấp cần bàn bạc với Quý Lan, có chuyện gì nói sau.”

Nói xong, anh ấy nhìn thấy Nhâm Xử An vẫn luôn nhìn về phía bọn họ bên này, hơi nghiêng đầu hỏi: “Cô là… Có chuyện gì sao?”

Anh ấy nhận ra cô gái này và Phương Vũ cùng lên hot search cả một ngày trời, vì để thúc đẩy hot search, còn đưa cả Quý Lan lên.

Lễ tân giới thiệu: “Cô ấy tới tìm chị Tịch Diêu.”

Sắc mặt Tịch Diêu hơi thay đổi.

Không phải cô ta không nhìn thấy thư tự đề cử của Nhâm Xử An, chỉ là cô ta căn bản không coi trọng nó.

Nhưng Đoạn Tranh Vanh đang đứng cạnh cô ta. Cô ta không dám trực tiếp nói lời từ chối, chỉ mỉm cười giả tạo: “Đưa cô ấy tới phòng hội nghị nhỏ đợi tôi nhé.”

Lễ tân biết Nhâm Xử An không biết đường đi, rất nhiệt tình đưa cô tới phòng hội nghị nhỏ.

Trên hành lang, lễ tân tiến lên chào hỏi mọi người: “Chào ông chủ.”

Nhâm Xử An nhìn thấy ông chủ sắp tới của cô, trong lòng thầm vui vẻ, trên miệng hơi thất thố, cũng đi theo chào hỏi: “Chào ông chủ.” Cô lập tức nhận được ánh mắt kỳ lạ của lễ tân.

Lễ tân cũng là người cũ ở Ám Lam năm sáu năm rồi. Quý Lan nhận ra cô ta, gật đầu coi như đáp lại, cũng không liếc nhìn Nhâm Xử An một cái.

Tiểu Tống ở bên cạnh Quý Lan nhìn thấy Nhâm Xử An bước tới. Mới đầu chỉ cảm thấy quen mắt, mấy giây sau anh ta đột nhiên kinh ngạc – đây chính là một trong hai nhân vật chính mấy ngày trước đẩy Quý Lan lên hot search đây mà!

Anh ta lập tức giống như con tra ở trong ruộng dưa, ăn dưa tới chán thì thôi.

Không ngờ anh ta gặp được người thật ở Ám Lam!