Sau khi Hách Thuần rời khỏi, Helen nhìn cánh cửa thật lâu rồi mới chui vào mền.

Hách Thuần ra khỏi phòng rồi vẫn đang tự hỏi mỹ nhân ngư có thật sự tà ác như thế không? Hôm nay đột nhiên Helen lại muốn nói cho mình nghe những việc đó, cô muốn nói cho đám người Darklin nhưng cô đã hứa với Helen là sẽ không nói ra, vì thế Hách Thuần quyết định tạm thời không nói cho họ biết.

Hách Thuần tìm đến các nàng: “Bây giờ có thêm một người, chân Helen lại không tốt nên em nghĩ chúng ta phải đổi cách cưỡi Airavata.”

Hách Thuần bày ra một thùng đựng hàng chỉ nhỏ cỡ phòng khách của thùng hàng họ đang ở, còn thấp hơn rất nhiều, bên trong có một thứ giống như bàn nhưng lại cực kỳ thấp, xung quanh có trải thảm da ma thú và đệm.

Hách Thuần giải thích: “Em muốn để Airavata kéo cái hộp này đi.”

Giles cho ý kiến: “Vậy thì Airavata phải tốn nhiều sức, nhanh mệt, tốc độ cũng sẽ chậm hơn.”

Hách Thuần tiếp tục: “Em sẽ cải tạo lại nó.”

Nói rồi Hách Thuần cho mọi người xem dáng vẻ của chiếc thùng khi phần đáy đổi thành xe. Thật ra bên trong có động cơ và trang bị dùng để di chuyển, dù không có Airavata, tự thùng hàng này vẫn có thể chạy được nhưng tốc độ cũng chỉ nhanh hơn Airavata một chút mà thôi. Không có cách nào khác, thời gian gấp gáp nên Hách Thuần chỉ cho người máy tiến hành cải tạo đơn giản. Kỳ thật các bạn khác nhìn cái hộp kỳ quái đã được cải tạo này trong lòng vẫn chưa quen lắm. Orpheus nhìn người máy đến ngơ ngẩn, chẳng biết tại sao hắn ta lại mê mẩn người máy đến vậy.

Pu Nasen nói với Darklin: “Hách Thuần có nhiều thứ kỳ quái thật, không biết Hách Thuần còn có bao nhiêu thứ mà chúng ta không biết nữa!”

Darklin đáp lại: “Bí hiểm thật, đây mới là phong phạm của cao thủ. Hách Thuần không hổ là ngôi sao sáng chói trong những luyện kim thuật sĩ.”

“Đúng vậy, biết đâu chừng Hách Thuần là luyện kim thuật sĩ xuất sắc nhất đại lục Gilifi.” Giles nhìn Hách Thuần với ánh mắt sùng bái.

Ngày hôm sau, đám người Hách Thuần xuất phát. Hách Thuần làm một gian phòng nhỏ trong cái thùng hàng kia, vừa đủ chỗ đặt một chiếc giường cho Helen nằm trong đó. Gian ngoài là chỗ cho mọi người ngồi, trên bàn đặt đủ loại hoa quả, hai bên có cửa sổ để quan sát phong cảnh bên ngoài. din. dan. Le Quy Don

Pu Nasen cảm thấy như thế này thật tốt, tốt hơn hai người ngồi trên Aravata nhiều, không hề rung rắc, cực kỳ vững vàng, còn có đệm mềm như ghế sofa nữa chứ.

Hách Thuần ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ, đoạn đường này thường xuyên gặp một ít thương nhân, họ thấy hộp nhỏ của Hách Thuần đều nhao nhao ghé mắt nhìn. Họ cảm thấy ngồi như vậy thích hơn ngồi ma thú nhiều, không những có thể che gió che mưa còn có thể nằm ngủ trong đó. Hơn nữa, nhiều người ở chung một chỗ vui vẻ náo nhiệt không sợ cô đơn, vô cùng phù hợp với thương nhân du tẩu.

Hách Thuần nhìn ngoài cửa sổ thấy cảnh sắc nơi này có nhìn thế nào cũng không đủ.

Darklin, Giles và Pu Nasen đang đùa giỡn với nhau, Pu Nasen nói: “Giles à, sao dạo này không thấy cậu kêu ca không có mỹ nữ kề bên nữa? Hồi trước cứ hễ tới nơi nào hoang vắng là cậu ta lại than không thấy mỹ nữ, còn nói gì mà theo kẻ biến thái như tôi sẽ làm phí thanh xuân, đòi tổ đội với mỹ nữ.”

Hách Thuần chưa từng thấy Giles như vậy, cô tò mò nhìn Giles, anh ta thế mà lại đỏ mặt!

Pu Nasen thấy Giles có ý với Hách Thuần là cái chắc rồi! Nếu không sao đoạn đường này anh ta không ồn ào nữa chứ! Pu Nasen cười hehe, Darklin cũng hehe cười, Giles thấy hai nàng cười nham nhở thì nổi hết da gà, Orpheus nhìn các nàng nhưng chẳng nói gì cả. Hách Thuần cũng bị điệu cười của các nàng hù dọa cảm giác như mình rơi xuống vực sâu vậy.

Giles bất đắc dĩ nói: “Trên đường chúng ta gặp quá nhiều chuyện nên tôi quên oán hận thôi mà. Chưa kể Hách Thuần còn có cả tá thứ kỳ kỳ quái quái hấp dẫn tôi, tôi nào còn tâm tư nghĩ tới mỹ nữ chứ!”

Darklin buồn cười nói: “Là một người phụ nữ vĩ đại, loại nam nhân như cậu chị đây chướng mắt!”

Hách Thuần lại một lần nữa bị Darklin đả kích, người phụ nữ vĩ đại gì chứ!