Đi làm vào lúc chiều, vừa bước vào văn phòng thì chị Lý đã kéo tôi một cách thần thần bí bí. Chị Lý chính là trợ lý thật sự của tổng giám đốc, năm nay hai mươi tám tuổi, nhưng dáng vẻ lại là một người phụ nữ mạnh mẽ, nếu như không nói thì người khác chắc chắn không ai nghĩ chị ấy chỉ là trợ lý.
Tuy nhiên, người trợ lý như chị ấy quả thật cũng không hề đơn giản, phụ trách hỗ trợ giám đốc giải quyết nhiều hạng mục lớn, thậm chí còn tham gia sửa đổi kế hoạch hàng năm. Tổng giám đốc rất xem trọng chị ấy, đôi lúc đi công tác thì giao phó toàn bộ việc của công ty cho chị ấy, mà chị ấy cũng không hề hấn gì, chớp mắt đã giải quyết mọi việc rất nhanh chóng. Chị ấy hiểu rõ về quản lý, hoạt động đầu tư, bán hàng và thị trường. Khi có thời gian rảnh thì đi đến từng bộ phận để hướng dẫn kỹ thuật. Tôi luôn cảm thấy chị ấy chính là con giun trong bụng của công ty, có dùng thuốc tẩy giun cũng chẳng tiêu diệt được. Chị ấy biết rõ mọi thứ trong lòng bàn tay, chuyện gì cũng có thể làm ổn thoả, quả thật là một người phụ nữ toàn năng thế hệ mới. Mà ở công ty thì chị ấy cũng có một vị trí rất rõ ràng, chỉ nghe sự chỉ định của một mình tổng giám đốc, được quyền điều động tất cả những nhân viên dưới tổng giám đốc. Ngay cả quản lý chi nhánh cũng không để vào trong mắt, có thể nói là dưới một người trên vạn người. Và tất cả mọi người không phục cũng không được, dù sao thì chị ấy thật sự có khả năng đó. So với chị ấy thì người trợ lý như tôi chỉ đơn giản là một người dâng trà, bưng nước, quét dọn vệ sinh. Lúc đầu, nguyên nhân tuyển người là vì chị Lý phàn nàn là công việc quá nhiều, để chị ấy làm những công việc vụn vặt kia chính là sỉ nhục trí thông minh của chị ấy. Để không làm bẽ mặt của chị ấy, những việc cơ bản này đều giao cho thư ký, mà sau này thì thư ký cũng chẳng muốn làm nữa, dù sao cô ta cũng là thư ký của tổng giám đốc, sao có thể dọn dẹp như nhân viên vệ sinh ở tầng dưới được chứ. Thư ký họ Vương, cô ta tên là Vương Tiểu Bí, tuy cùng tuổi với chị Lý nhưng lại là một thiếu nữ ngọt ngào, dễ thương luôn nũng nịu với tổng giám đốc, cường độ làm việc lớn quá không hợp với cô ta. Vì vậy, để công việc có năng suất hơn nên đã tuyển tôi. Nhiệm vụ của tôi rất đơn giản: chăm sóc công việc hàng ngày của tổng giám đốc, tên mĩ miều là trợ lý riêng. Mà tỉnh hình thực tế là lịch trình công việc và cuộc sống của tổng giám đốc đều là do chị Lý sắp xếp, còn Vương Tiểu Bí thì chấp hành nhiệm vụ, mà tôi thì chính là người tuỳ tùng đi theo hầu hạ anh ta, cộng thêm làm những công việc mệt nhọc của công nhân vệ sinh. Đều là trợ lý nhưng tôi và chị Lý hoàn toàn không cùng cấp bậc, điều này thể hiện trực tiếp qua thái độ của tổng giám đốc đối với hai chúng tôi và gián tiếp phản ánh qua số tiền lương hàng tháng. Nhưng đừng chỉ nghĩ chị ấy hoạt động năng suất và trách nhiệm như thế, mỗi khi rảnh rỗi chị ấy quả thật chính là ba của Đường Phỉ, lải nhải đến nỗi không chịu được. Tin đồn lớn của làng giải trí, nữ diễn viên nào lại ly hôn, nam diễn viên nào lại có “xe chấn”, ảnh phóng khoáng của ai bị lộ, nhân viên nào mới đến công ty, ai nhìn ai nhiều hơn một chút, ai ngồi ăn trưa với ai, ai hay tan sở cùng ai… Nói tóm lại, đây là một bà tám chính hiệu. “Diệp Tử, để chị nói cho em biết sáng nay có một tin tức cực kỳ bùng nổ.” Ánh mắt tinh anh của chị ấy sáng lên: “Sáng nay Sở tổng vừa đến công ty thì đã đi thẳng đến phòng kinh doanh rồi, sau đó cùng ra ngoài với Hàn Khanh. Có người nhìn thấy Hàn Khanh lên xe của anh ấy. Vậy mà cô ấy có thể ngồi vào xe của anh ấy, chiếc xe đó ngoại trừ hai chúng ta sao có thể tuỳ tiện cho người khác ngồi lên!” Tôi không nghĩ vậy, nghĩ thầm rằng tối qua người ta đã lên cả giường rồi, chỉ lên xe thì có gì mà ngạc nhiên chứ. “Lúc sắp tan làm thì hai người lại cùng nhau quay về. Điều kỳ lạ hơn nữa là Hàn Khanh được thăng chức! Một nhân viên bán hàng nhỏ bé như cô ấy thế mà lại được thăng chức!” Chị Lý giống như được tiếp thêm sức mạnh: “Khẳng định có điều gì đó mờ ám. Diệp Tử, em và Hàn Khanh là bạn tốt của nhau, mau nói xem có phải cô ấy và Sở tổng có quan hệ gì không?” Tôi nghĩ thầm rằng loại chuyện này tốt nhất vẫn không nên nói thật. Cái miệng này của chị Lý có lẽ lát nữa chị ấy sẽ chạy một vòng khắp các phòng ban thì cả công ty đều biết Hàn Khanh đã thành công. Cô ấy sẽ gánh chịu không biết bao nhiêu ánh mắt đố kỵ và lời nói công kích của các cô gái khác. “Em không biết.” Tôi ra vẻ như không biết chuyện gì. “Vậy em chờ có cơ hội thì hỏi thử một chút đi.” Chị Lý hơi thất vọng nhưng lập tức trở nên phấn khích: “Gần đây, giới giải trí lại có một sự kiện lớn. Bùi Na thật sự đã đính hôn với stylist của cô ấy. Nhắc mới nhớ, Cá Voi cũng đẹp trai thật đấy, mẹ nó, dáng vẻ thật chẳng giống người bình thường! Công ty giải trí Thần Ngu đưa tin nói rằng, hôn lễ của bọn họ đã được ấn định vào Tết Trung Thu năm nay.” Tim tôi như đau thắt lại, tai tôi theo bản năng không muốn nghe lời chị ấy nói. Nhưng chị ấy cũng không buông tha: “Em nói xem sao bọn họ lại kết hôn gấp gáp như thế. Có phải là ăn cơm trước kẻng rồi không, sợ để lâu thì người khác sẽ thấy bụng của Bùi Na to ra? Nhưng bây giờ làm gì có người nổi tiếng nào mà không to bụng rồi mới mặc áo cưới?” “Sở tổng sắp đến rồi, chúng ta nhanh chóng làm việc thôi.” Đột nhiên tôi không thể khống chế được lửa giận: “Sáng nay em không đi làm mà chị cũng không hỏi, vừa đến đã kéo em nói chuyện phiếm của giới giải trí, em không quan tâm con Cá Voi chết tiệt kia đính hôn với ai!” Sự tức giận của tôi đã khiến chị Lý bị sốc, chính tôi cũng bị doạ đến toát mồ hôi lạnh cả người. Người trong công ty này ai dám vô lễ với chị Lý chứ, ngay cả tổng giám đốc cũng lịch sự với chị ấy ba phần, tôi chỉ là một trợ lý nhỏ vừa vào công ty ba tháng sao lại dám làm càn như thế? Mà bình thường chị ấy đối xử với tôi cũng không tệ, tôi không biết rất nhiều thứ, đều là chị ấy cầm tay chỉ việc. Có khi Sở Mộ Phàm bắt nạt tôi, chị ấy cũng ra tay cứu giúp. Sắc mặt của chị Lý có chút khó xử, tôi nhanh chóng xin lỗi: “Chị Lý, chị đừng nóng giận, hôm nay “dì cả” của em đến, tính tình có phần nóng nảy, thật xin lỗi chị…” Vẻ mặt của Chị Lý nhanh chóng dịu đi, chị ấy cúi đầu lấy ra một gói chườm nóng từ trong ngăn kéo, lật tay ném cho tôi, nói: “Thế nên chị mới nói sao mặt em lại trông khó chịu, khổ sở như thế, vẻ mặt như bị táo bón nửa tháng vậy. Vậy ra sáng nay em không đi làm là vì chuyện này à? Cũng không biết xin nghỉ phép nữa, lát nữa Sở Tổng lại mượn cớ để trách mắng.” Tôi thấy chị ấy cũng không tức giận, nên trong lòng mới dịu lại, luôn miệng nói cảm ơn chị ấy. “Ôi, phụ nữ chúng ta đều phải chịu rắc rối này. Nếu như nó đến đúng ngày thì mỗi tháng đều phải chịu đau đớn và nóng nảy. Nếu như nó không đến thì còn sợ hơn…” Chị ấy thở dài, ngước mắt lên nhìn bóng người ngoài cửa sổ, lập tức khôi phục lại trạng thái làm việc: “Tổng giám đốc đến rồi, chị đi làm việc đây!” Nói xong, chị ấy nhanh chóng bước đi trên đôi cao gót rồi đi mất dạng. Tôi xoa xoa huyệt thái dương rồi từ từ ngồi xuống ghế. Lấy điện thoại di động ra, tôi ấn đầu ngón tay lên trên màn hình nhìn ngơ ngác vào bức ảnh chụp chung của Cá Voi và tôi. Trong ảnh là tôi với vẻ mặt hồn nhiên, cười như một đứa trẻ, còn Cá Voi thì chỉ khẽ mỉm cười, nghiêng đầu hôn lên má tôi. Trong đôi mắt ấy hiện lên sự ấm áp và yêu thương tràn đầy. Ảnh này được chụp trong một chuyến du lịch đến Lệ Giang vào năm ngoái. Hai chúng tôi đã đi rong chơi ở đó suốt một tuần. Chúng tôi vô cùng ấn tượng về vẻ đẹp của thành phố Lệ Giang cổ kính, còn nói rằng ba mươi năm sau chúng tôi sẽ đến đây mở một quán trà nhỏ rồi sau đó cùng nhau chậm rãi già đi. Gương mặt Cá Voi trên màn hình dần trở nên mờ mịt trong tầm mắt tôi, nỗi buồn trong lòng tôi càng ngày càng dữ dội. Sao có thể chia tay, sao lại cưới người khác, sao lại giống như một giấc mơ khó có thể tin được? Ngón tay tôi nhanh chóng mở xem tin tức, tôi cần xác nhận lại chuyện này là thật hay giả một lần nữa. “Ngây ngốc cái gì thế?” Sau lưng đột nhiên vang lên một câu nói khiến tôi giật mình. Tôi vội vàng quay người lại mới phát Sở tổng đang đứng phía sau, mồ hôi trong nháy mắt lại biến mất. Hơn nữa, tổng giám đốc à, anh có thể đừng xuất hiện bất ngờ thế không? Thân hình cao thẳng đang dựa vào bàn, anh ta cúi đầu yên lặng nhìn vào mặt tôi. Khoảng cách gần như thế, tôi co người về phía sau theo bản năng, khí chất quá mạnh mẽ này khiến tôi không thở nổi. “Cô khóc à?” Anh ta hỏi. Tôi nhanh chóng sờ mặt của mình, cúi đầu hoảng sợ nói: “Vừa rồi tôi đang đọc tiểu thuyết, nữ chính thì chết, nam chính đang vô cùng đau lòng, ôi, số kiếp luân hồi, ba đời ba kiếp đau thương quá nhiều…” “Có thời gian âu sầu vì đọc tiểu thuyết nhưng không có thời gian làm việc? Cô không biết bây giờ là giờ làm việc sao?” Anh ta ngắt lời tôi, giọng nói vô cùng sắc bén. Tôi lại bắt đầu cúi đầu khom lưng nhận sai. Mặc dù tôi hiểu rõ anh ta chỉ là cấp trên, tôi không chịu được thì có thể từ chức nghỉ làm. dù sao cũng không chết đói, không cần phải khúm núm như thế này. Nhưng mà trời sinh anh ta nghiêm nghị chính trực một cách đáng kinh ngạc, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng và ánh mắt sắc bén, hừng hực khí thế, chỉ cần anh ta liếc mắt một cái thì tôi lại sợ hãi theo bản năng. Chỉ là khí chất của anh ta quá mạnh thôi. “Đưa những tài liệu này cho bộ phận hành chính, sau đó mang cho tôi một ly cà phê.” Vừa nói anh ta vừa đưa một xấp tài liệu trên tay cho tôi, tôi nhanh chóng đưa hai tay ra nhận lấy, đồng thời hỏi: “À, cà phê thêm đường hay thêm sữa?” “Không cần.” Anh ta bất lực lắc đầu, dường như đã bó tay với tôi: “Chỉ cần là cà phê là được.” Tôi chợt cảm thấy mình quá vô dụng, đến vị cà phê mà sếp thích uống cũng không nhớ nổi. Ôi, không quan trọng lắm, dù sao lớn đến tầm này, từ lâu tôi đã không tin tưởng vào giá trị của bản thân mình rồi, tôi hầu như không có giá trị gì cả! “Sở tổng, hôm qua anh có làm rơi vật gì hay không?” Tôi đột nhiên nghĩ đến chiếc nhẫn, vội vàng lấy ra từ trong túi xách đưa cho anh ta xem: “Ví dụ như cái này.” Tối qua chính anh ta đã đưa tôi về, chiếc nhẫn này rất có thể là của anh ta. Về chuyện sao nó lại nằm trên tay tôi thì cũng không khó giải thích, chắc là do say rượu nên tôi vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn của anh ta và cảm thấy nó rất đẹp nên đã lén tháo ra rồi đeo vào tay mình. Xét về tính cách không đáng tin cậy của tôi và tình hình thực tế lúc đó tôi đang say xỉn thì suy đoán này rất có cơ sở khoa học. Anh ta nheo mắt nhìn chiếc nhẫn, rồi lại nhìn tôi, trong mắt hiện lên một tia kỳ lạ. Tôi linh cảm rằng suy đoán của tôi có thể là sự thật, đang muốn cúi đầu nhận sai thì chỉ nghe anh ta chậm rãi nói: “Không phải của tôi.” “Anh chắc chứ?” Tôi mở to mắt. Anh ta cười nhạt một tiếng, nụ cười kia ẩn ý không rõ ràng nhưng lại rất đẹp. Tôi thầm nói trong lòng rằng quả nhiên là đàn ông lạnh lùng điển trai không thích cười, chỉ tuỳ tiện cười một cái cũng khiến người ta rung động. Khi tôi tỉnh táo lại thì anh ta đã biến mất ở cửa ra vào. Tôi sững sờ một lúc, nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, chiếc nhẫn bạch kim với những viên kim cương sáng và những đường nét tinh xảo trên chiếc nhẫn. Trông đơn giản nhưng không mất đi vẻ lộng lẫy, lại còn có cảm giác trang nhã của châu Âu, tóm lại là tôi thích phong cách này. Ấy? Tôi nhìn về phía bên trong của chiếc nhẫn, thế mà còn khắc một chữ “S”. Có ý gì? Tôi nhíu mày, chiếc nhẫn này rõ ràng là hàng đặt riêng, nhìn qua cũng biết là rất đắt tiền, thứ quý giá như vậy sao lại ở trên tay tôi chứ? Chẳng lẽ là Cá Voi? Anh ta đã đến lúc tôi đang uống rượu và trao cho tôi chiếc nhẫn. Hay là tôi giật nó từ anh ta? Nhưng nếu như là anh ta, cho dù là dùng họ của tôi thì chữ cái kia chắc hẳn phải là chữ Y chứ. Có điều ngay cả khi thứ này thật sự là của anh ta thì anh ta đã đính hôn với Bùi Na rồi, tôi cướp chiếc nhẫn của anh ta thì sao chứ, tôi không cướp người đã là nể mặt lắm rồi. Nghĩ đến đây, tôi tức giận đập bàn một cái. Rồi nỗi đau đã nhắc nhở tôi rằng đã đến lúc phải đi làm. Tôi cất chiếc nhẫn lại vào trong túi xách và đứng dậy một cách bơ phờ, làm việc mới là điều quan trọng nhất lúc này.