Trong tù không thấy mặt trời, ta hoàn toàn không biết hôm nay là hôm nào.

Tuy vậy ngày này qua đi cũng không tồi.

Mệt quá thì ngủ, tỉnh thì xem thoại bản mà Đổng Ngọc mang tới cho ta.

Đồ ăn trong tù khó nuốt, ta liền ăn điểm tâm mà Đổng Ngọc mua cho.

Mỗi ngày Đổng Ngọc đều tới thăm ta, mang đến cho ta món thịt quay mà ta ngủ mơ cũng thèm.

Cuộc sống trong tù cũng không đến mức quá khổ sở.

Ít nhất ta cảm thấy ta tăng 2 cân.

Cho đến khi cai ngục bê thịt cá đến, mắt ta sáng lên và sẵn sàng để ăn.

Sau đó hắn nói đây là cơm chặt đầu.

Sao có thể không biết nói chuyện như vậy?

Không đợi ăn xong rồi nói à? Hiện tại ta còn có tâm trạng ăn sao?.

Thật xấu xa!!!

Ta tức giận đến mức ném đũa xuống và nhìn chằm chằm vào cai ngục.

Có lẽ đã chứng kiến quá nhiều sự chia ly thế này, hắn ta không thèm để ý đến.

Hắn chỉ dặn chúng ta ăn nhanh lên, đừng để trở thành ma đói.

Mặc dù không còn cảm giác thèm ăn nhưng ta nghĩ hắn nói đúng.

Ta cầm đũa ăn hai bát cơm.

Nếu không phải lúc này đang buồn, ta còn có thể ăn hai bát nữa.

Phu nhân nhìn ta ăn ngấu nghiến, sợ ta bị nghẹn.

Bà đặt một chén nước vào tay ta.

Cuối cùng ta uống hết sạch.

Không biết Đổng Ngọc có biết về cái chết của ta không, hôm nay chàng không hề tới.

Có lẽ chàng đang trốn ở một góc nào đó lặng lẽ khóc, sợ ta nhìn thấy.

Thật keo kiệt!

Những lúc ấy, phu nhân ngồi ở bên cạnh vuốt lưng ta một cách trìu mến.

Ta nhớ khi còn nhỏ, ta luôn hỏi người cha nghiện rượu của mình tại sao hắn không có vợ.

Hại ta không có mẹ yêu thương.

Người cha say rượu mỉm cười nhéo mũi ta.

“Mày không phải con ruột của tao, còn mong tao tìm mẹ cho mày ư.”

Lần nào ta cũng hờn dỗi vì lời nói của hắn rồi phớt lờ hắn rất lâu.

Hắn sẽ đi chợ mua cho ta một cây kẹo hồ lô, trở về dụ ta và gọi ta là heo con.

Ta rất nhớ dáng vẻ không đứng đắn của hắn khi còn sống.

Có lẽ ta vẫn luôn khao khát tình thân.

“Lên pháp trường!”

Có tiếng mở cửa nhà lao truyền đến và chúng ta bị đuổi ra.

Ta đã nghĩ đến việc mình sẽ chết như thế nào.

Có thể là trong lúc giết heo vô tình đâm trúng mình, hoặc là bị ác bá xông vào nhà cướp của giết người.

Thêm một chút phi lý vào cuộc sống kỳ lạ mà bình thường của ta.

Suy nghĩ rất nhiều, ta chưa bao giờ tưởng tượng được mình sẽ chết một cách nghiêm trọng như vậy.

Phu nhân nắm tay ta, kéo lại những suy nghĩ lang thang của ta.

“Đời này chưa nuôi nấng con, lại liên lụy khiến con phải chết. Mẹ thật là một người mẹ thất bại.”

Bà nhìn ta bằng đôi mắt rưng rưng nhưng vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi.

Phu nhân chắc chắn là người mẹ mà ta yêu thích.

Ta nắm chặt tay bà: “Vậy mẹ ơi, kiếp sau lại sinh ra con nữa nhé.”

“Được.”

Hai hàng nước mắt trong suốt lăn dài trên má bà.

Bà ngừng nhìn ta, chỉ nắm tay ta đi về phía pháp trường.

Đây không phải là lần đầu tiên ta đến nơi này nhưng lần đầu tiên ta quỳ trên đó.

Ngồi trên ghế chính xa xa là một người đàn ông mặc trang phục màu vàng sáng, có vẻ như là Hoàng Đế.

Xem ra khi quân đúng là tội lớn, Hoàng Thượng cũng đến xem hành quyết.

Ôi, lần đầu tiên ta gặp nhiều quan như vậy.