Họ đã nói rất nhiều, cuối cùng Đổng Yến đã giải quyết vấn đề bằng một câu.

“Ngọc ca quả thật rất xuất sắc nhưng chúng ta chỉ là huynh muội mà thôi. Trong lòng huynh ấy đã có người rồi.”

Nói xong nàng ấy lặng lẽ liếc nhìn ta.

Chẳng lẽ nàng ấy biết ta.

Rõ ràng ta chỉ gặp nàng ấy một lần lúc ta nhìn trộm.

“Từ góc độ này xem ra Đổng Ngọc không phải là người tốt. Hắn đã nhận khăn uyên ương của muội, cần gì phải khinh nhục muội, treo muội.”

Các tiểu thư vừa mới trêu chọc nàng càng phẫn nộ hơn.

Đổng Yến chỉ cúi đầu, không cười nữa.

“Các tỷ muội không cần như thế. Huynh muội chúng ta không môn đăng hộ đối.”

Trông nàng như sắp khóc đến nơi.

“Huynh ấy có biết là huynh ấy đã nhận khăn uyên ương của muội không? Muội đừng ỷ rằng ở đây chỉ có các tỷ muội mà nói bậy.”

Biểu tỷ trợn trắng mắt liếc nhìn nàng.

Cả nhà họ Lâm đều biết Đổng Ngọc là người thương của ta.

Bởi vì khi ta không được ra ngoài, chàng sẽ trèo tường vào.

Chàng cũng không tránh người khác, mỗi lần đều trèo tường một cách công khai.

Theo ý chàng là chàng muốn tất cả mọi người đều biết chàng đến tìm ta.

Vì thế mẹ luôn trêu chọc ta mỗi bữa ăn.

“Tiểu tử Trấn Quốc Công kia lại trèo tường. Lần sau con nhắc hắn vào hẳn cửa chính, đừng trèo tường dễ dàng dọa sợ người khác.”

Từ khi ta truyền đạt, chàng ấy gần như coi Lâm gia là nhà của mình.

Chàng có thể đến 2, 3 lần một ngày.

Đổng Yến bị biểu tỷ của ta chế nhạo một trận, không ngờ tỷ ấy cứng rắn như vậy.

Các tiểu thư còn đang tức giận sửng sốt một chút rồi im lặng.

Cuối cùng một vị tiểu thư nào đó xấu hổ ra tiếng thay đổi đề tài.

Ta nhìn sang bên kia hồ, chợt nhớ tới Đổng Ngọc.

Biểu tỷ biết ta nghĩ gì nên bảo ta tìm lý do lặng lẽ rời đi.

Biểu tỷ của ta thật tốt bụng, lần sau ta sẽ không lén lút cho cá vàng của tỷ ấy ăn nữa.

Ta trước đây chưa từng cho cá vàng ăn, không biết rằng chúng không có cảm giác no.

Ta đổ hẳn một khay thức ăn cho cá xuống hồ nước nhà biểu tỷ.

Chưa đến nửa ngày, hồ nước trong sân nhà tỷ ấy đầy những con cá vàng nhỏ đã chết.

Con mèo gần đó vừa ăn vừa rưng rưng nước mắt.

Sau khi biểu tỷ nói với ta, ta xách váy rời đi.

Thấy ta đi ra, Đổng Ngọc cũng theo ta.

Chúng ta quay lại căn nhà nhỏ của ta, nơi này vẫn yên tĩnh nhất.

Vừa ngồi xuống ta lại nhớ tới lời nói của Đổng Yến.

Ta hắng giọng nói: “Rừng xuân tươi đẹp xứng mỹ nhân.”

Chàng lấy điểm tâm từ trong tay áo, không thèm nhìn ta.

“Bị khùng hả?”

“Khụ khụ, đây chính là muội muội tốt của người nào đó nói, đáng tiếc ta không có thiên phú văn chương như vậy.”

Thành thật mà nói, ta có chút ghen tị.

Đổng Ngọc chống cằm, có lệ mà cười ta.

“Cái gì? Nếu nàng không xé sách ăn, ta đảm bảo nàng còn văn vẻ hơn nàng ta, đầy bụng thơ văn.”

“Đúng đúng đúng, ta chính là con khỉ diễn xiếc trên đường.”

Miệng chàng ấy vẫn không hề thay đổi, trước đây ta đã nhìn nhầm rồi.

Ngược lại chàng nhìn khuôn mặt tức giận của ta cười.

Chàng duỗi tay nhéo ta: “Còn giận à, kinh thành có nhiều cô nương như thế, nhưng Đổng Ngọc lại chỉ thích Chu Thúy Hoa thì phải làm sao bây giờ?”

Một câu nói đã công phá ta, ta không thể kìm được nụ cười trên môi.

“Vậy thì cứ thích đi, ta không keo kiệt đến thế đâu.”

Ngày hôm đó ta mới biết được lời nói của một người nói chuyện khó nghe cũng có thể êm dịu đến thế.