Hạ Lan không hiểu ra sao, nhưng lệnh cấp trên khó cãi nên vâng dạ liên tục rồi nhanh chóng điều khiển xe huyền phù quay về tổng bộ liên minh.

Lúc về tới nơi, toàn bộ y bác sĩ chạy ra ngoài chào đón làm cô sợ hãi không thôi, đây là có chuyện gì vậy?

"Hạ Lan, mấy lá bùa đâu rồi?"

Thấy mọi người nhiệt tình như vậy, Hạ Lan lúc nãy đã cố ý giấu đi một lá bùa lại hơi chột dạ.

Cố hết sức để giữ cho khuôn mặt điềm tĩnh lại, cô luống cuống mở túi ra.

"Dạ, đều ở đây hết ạ, mấy hôm trước em định bỏ đi nhưng quên mất, hôm nay nữa, em còn chưa kịp vứt thì bác sĩ Thương gọi."

"Không vứt là tốt, không vứt là tốt." Bác sĩ Thương Thạch tuy không tin tưởng vào thứ này, nhưng mà gã không dám chống đối Trịnh Thành Bắc.

May quá hộ sĩ Hạ này vừa cứu gã một mạng.

Cả người run lẩy bẩy, mang nắm bùa nhăn nhúm vào trong sau đó dâng lên cho Trịnh Thành Bắc bằng hai tay, anh hơi nhíu mày khi nhìn đống giấy nát này, hất hàm cho Tiến Phương đứng đằng sau.

Cậu ta hiểu ý nhanh chóng xông đến giật lấy, trước khi quay đi còn lườm Thương Thạch.

"Để em mang đi đốt rồi cho các anh chị ấy uống."

Tiến Phương nhìn số đội viên nhiều hơn hôm đầu, cỡ tầm hơn hai chục người, cậu dứt khoát cầm bốn lá bùa bỏ vào một cái bát, một đội viên dị năng hệ hoả vội vàng ra khống chế năng lượng phát ra một tia lửa đốt cháy cả bốn.

Tờ bùa cong lên theo ánh lửa, từng tia sáng xanh lốm đốm bay lên rồi tiêu tán trong không khí.

Tro bụi rơi xuống, Tiến Phương cẩn thận đổ chúng vào một cái cốc, hứng lấy nước tinh khiết trộn cùng cho đầy, rồi cầm lấy hỗn hợp xám đen xấu xí chia thành hai mươi phần rồi đổ cho mỗi đồng đội của mình.

Tiến Phương không dám quan sát kỹ càng, chỗ bùa còn lại coi như bảo bối, dùng hai tay dâng lên cho Trịnh Thành Bắc.

Anh nhìn Tiến Phương, cậu cũng gương mắt nhìn lại, trong đó là chấp nhất không thể bỏ qua.

Lại nhìn xuống mấy tờ giấy nát trên tay cậu ta, tuy hơi ghét bỏ nhưng cuối cùng anh vẫn miễn cưỡng cầm lấy bỏ vào túi áo ngực.

Sau đó là quá trình chờ đợi.

Trịnh Thành Bắc từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên cái mặt than khoanh tay ngồi trước cửa phòng bệnh như ôn thần giữ cửa.

Tất cả các bác sĩ, y tá lẫn đội viên của Tuyệt Sát đều đứng đằng sau, không khí căng thẳng đến mức khó thở.

Tiến Phương biết đại ca nhà mình tâm tình đang kém.

Bằng này anh em ngồi đây, ai mà có mệnh hệ gì anh đều sẽ khó chịu.

"Anh Bắc, các anh em khác sẽ không sao đâu."

Trịnh Thành Bắc ngước lên, lúc này mới nhớ ra cậu ta cũng là người vừa từ quỷ môn quan trở về, anh hơi cau mày.

"Cậu dẫn anh em về nghỉ ngơi cho tốt đi, nửa tháng nữa tập hợp.

Tôi cho nợ hình phạt đánh nhau hôm nay đến lúc đó rồi tính."

Tiến Phương nghe thấy hình phạt, da đầu run lên, thế nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu:

"Không."

Trịnh Thành Bắc nhíu mày càng sâu: "Không cái gì?"

Tiến Phương biết rõ anh Bắc muốn tốt cho mình nhưng mà đồng đội chưa tỉnh lại cậu nào có tâm trạng để nghỉ ngơi, bèn hạ giọng.

"Anh cho em đợi ở đây, khi nào bọn họ tỉnh thì em về."

Trịnh Thành Bắc suy nghĩ một lát, không đồng ý cũng chẳng phản đối, chỉ hỏi.

"Đám Trương Hàng đâu rồi?"

"Anh Hàng và số đội viên còn lại tạm thời bị điều sang canh gác bên kia rồi.

Anh không có ở đây, là Thất Huyền trực tiếp điều người..."

"Tôi biết rồi." Trịnh Thành Bắc không kiên nhẫn nói.

"Vậy thì..."

Đương lúc này bên trong vang lên tiếng kinh hô.

Trịnh Thành Bắc và Tiến Phương cùng bật dậy, thêm cả mấy đồng đội, cả bọn chạy vội vào phòng bệnh.

Một bác sĩ nhìn chằm chằm vào máy đo điện não, hắn bịt miệng để tránh gây ra âm thanh quá lớn.

Vốn dĩ lúc nãy tần số Alpha vốn chỉ yếu ớt từ 3 – 6 Hz, nhất là hoạt động Theta có biên độ trung bình lên đến 80 microvolt.

Điều này cực kỳ bất bình thường.

Nhưng hật thần kỳ, thứ nước này vừa ngấm vào người chưa được một tiếng, điện não đồ đã dần dần ổn định, đồng hồ đo trị số não bộ bắt đầu tăng lên gần với chỉ số một người bình thường.

Nhìn thấy Trịnh Thành Bắc, hắn kích động kêu lên.

"Đội trưởng Trịnh.

Thật thần kỳ, não bắt đầu hoạt động bình thường rồi."

Khoa học cũng không thể lý giải được trường hợp này, chẳng lẽ thứ bùa kia thần thánh như vậy sao? Lần đầu tiên Trịnh Thành Bắc hoài nghi về hiểu biết của mình.

Đại sư Vô Tranh kia lại có tài đến thế sao?

Tiến Phương đứng đằng sau túm lấy tay anh, "Anh Bắc, em đã bảo mà, bùa của lão đại ca nhất định sẽ có tác dụng." Nói xong còn dương dương đắc ý nhìn về phía Thương Thạch.

Sắc mặt Thương Thạch lúc này đã tái mét, gã ta cúi thấp đầu nhằm giảm thiểu sự tồn tại của mình, mong rằng Trịnh Thành Bắc không truy cứu.

Trịnh Thành Bắc cùng Tiến Phương đợi thêm một tiếng nữa, lúc này tình trạng của tất cả các đội viên đều đã ổn định trở lại.

Tảng đá đè nặng trong lòng anh cũng hạ xuống.

Đến giờ này thì tất cả mọi người đều phải thừa nhận là mấy thứ bùa kỳ quái của đại sư Vô Tranh kia thực sự có tác dụng.

Chỉ có thể giải thích là thứ họ nhiễm phải đến khoa học kỹ thuật cũng chưa thể lý giải.

Trịnh Thành Bắc dùng ánh mắt sâu xa nhìn Thương Thạch, sau đó thản nhiên nói:

"Từ bây giờ chuyện của đội viên Tuyệt Sát chúng tôi sẽ tự có trách nhiệm.

Mong từ nay về sau các anh đừng can thiệp quá sâu vào nữa.

Hãy nhớ rằng cương vị của bác sĩ nơi này là chữa trị và phục hồi cho chúng tôi, anh không có quyền sai bảo bất cứ đội viên nào hết." Nói xong anh không đợi bác sĩ và y tá có ý kiến, quay sang nói với Tiến Phương.

"Tiến Phương nghe lệnh."

"Có em, thưa đội trưởng!" Tiến Phương thẳng lưng, giơ tay theo đúng quy chuẩn quân đội sau đó đợi lệnh.

Trịnh Thành Bắc nói: "Cậu canh ở đây, khi nào Trương Hàng quay trở lại sẽ thay ca, sau đó về nghỉ đi.

Mười lăm ngày sau có mặt ở căn cứ."

"Dạ rõ, thưa đội trưởng." Tiến Phương hô lớn, sau đó nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh, cậu đi tới cái ghế vừa nãy Trịnh Thành Bắc ngồi, cũng học anh nhìn chằm chằm vào phòng bệnh.

Y tá và bác sĩ đứng đó nghe Trịnh Thành Bắc nói xong đều cảm thấy vũ nhục.

Thế nhưng không còn cách nào khác, cấp bậc người ta lớn hơn, bọn họ cũng chưa dám đứng trước mặt anh mà giễu võ dương oai, đành phải lui lại mà chẳng thể rời khỏi chỗ này.

Trịnh Thành Bắc quay lại nhìn đám đội viên còn lại, ra lệnh cho mọi người về nghỉ ngơi, sau đó quay người bước đi.

Thương Thạch không dám chậm trễ, vội vàng chạy theo.

"Đội trưởng Trịnh, đội trưởng Trịnh! Anh hãy nghe tôi nói."

Chân không dừng lại, nơi Trịnh Thành Bắc hướng tới chính là bộ chỉ huy, Thương Thạch càng cuống hơn dứt khoát chạy vượt lên rồi chắn đường.

"Anh Bắc.

Anh bỏ qua cho tôi lần này, đừng báo lên Thất Huyền."

Nhưng Trịnh Thành Bắc đâu thèm để ý, lười cho gã ta một ánh mắt, cứ thế đi tiếp.

Thương Thạch sợ hãi nhanh chóng quỳ xuống bám lấy gấu quần của anh, gã không thể mất công việc ở đây được, đã phấn đấu biết bao năm vì cái chức viện trưởng, không thể thất bại ở giờ phút này được.

"Anh Bắc, Trịnh Thành Bắc, anh làm ơn tha cho tôi lần này.

Tôi thực sự không biết..."

Trịnh Thành Bắc cau mày hất cánh tay kia ra, quay lại nhìn gã sau đó lạnh nhạt mở miệng:

"Anh yên tâm.

Tôi chỉ báo cáo đúng tình hình.

Dù sao sự việc lần này cũng có điểm quỷ dị.

Nếu là người bình thường chưa chắc đã tin nổi."

Nói xong anh dứt khoát đi thẳng.

Thương Thạch nhổ viên thuốc cầm máu trong miệng ra, sờ vào chỗ thiếu hai cái răng, chửi thầm một câu rồi tập tễnh quay trở lại, trong mắt là hung quang không thể che giấu..