Thi thoảng tôi thấy rất nhớ cậu, nhớ cái cách vụng về cậu gọi tên tôi mỗi khi có việc gì đó, nhớ cách cậu nhắn nhủ nhờ tôi xin nghỉ mỗi lần không đến lớp đi chơi game, nhớ cái bóng dáng lom khom của cậu khi dắt xe vào bãi đỗ, những lần chúng mình cùng nhau làm bài, văng vẳng bên tai tiếng sách vở của cậu...

Nhớ mỗi khi thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt cậu. Nhớ những ngày ngồi đợi cậu đến lớp và cả những ngày cậu không đến. Nhớ cái giọng nói rất riêng không lẫn được đi đâu. Nhớ chòm râu, nhớ nốt ruồi, nhớ đôi bàn tay gầy gò trơ xương của cậu...

Nhớ cậu, nhớ cả những ngày chúng ta không nói chuyện nữa...:)

Hồi ức đôi khi thật quá tàn nhẫn, nó cứ như mũi dao bén nhọn đâm thẳng vào ngực trái, khiến tôi không thể nào mà thở được.

Rõ ràng là rất nhớ, rất nhớ cậu. Nhưng vẫn cứ vờ như không sao cả...:)

***

Hà Nội, 26.06.2017...

Nhớ cậu của năm đó...

Còn cậu, cậu sẽ quên tôi trong bao lâu nữa?:)