Từ lúc chào đời tới nay, Ngụy Vũ nghe được câu chuyện hoang đường nhất.

Ma quỷ trong bóng tối hấp dẫn lòng người, một khế ước dài đến ba trăm năm, một cơ hội làm lại.

Giống như đang nghe một câu chuyện hư cấu.

Cậu nhìn chằm chằm Diệp Thiên Tuyết, cảm giác mình giống như đang nằm mơ.

"Tiểu Tuyết," liếm liếm đôi môi khô khốc, cậu do dự hỏi, "Cậu nói, chẳng lẽ là thật?"

Vẻ mặt của Diệp Thiên Tuyết trống rỗng, lộ ra nụ cười mờ mịt: "Cậu cho rằng tớ đang nói dối sao? Nếu cậu cho là vậy thì coi là như thế đi."

Nói vậy khiến trong tiềm thức của Ngụy Vũ có cảm giác không ổn, không do dự cầm tay của Diệp Thiên Tuyết, mới coi như là kéo lại động tác hình như sắp đứng lên chuẩn bị đi khỏi phòng này.

"Không, tớ chỉ là cảm thấy. . . . . ."

Quá không chân thật.

Trên thế giới tại sao có thể có chuyện hoang đường như vậy.

Diệp Thiên Tuyết khẽ cười: "Ngụy Vũ, " cô đưa tay, đột nhiên bưng lấy mặt của cậu, "Có một số việc cậu không nhìn thấy, không có nghĩa là không tồn tại. Cậu nhìn thấy, cũng không phải là cả thế giới."

Tay của cô hơi lạnh, trong nháy mắt lại làm cho đầu óc của Ngụy Vũ vô cùng tỉnh táo.

"Cho nên, cậu chỉ có bốn mươi năm?"

"Đúng vậy." Diệp Thiên Tuyết trả lời không chút do dự, "Bây giờ dì nói muốn trả giá thay tớ, tớ có cảm giác không ổn."

Ngụy Vũ nhíu mày, "Khế ước như vậy cũng có thể trả thay sao?"

"Dĩ nhiên." Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Đây là một người khác hấp dẫn."

Cô không chịu nói nhiều hơn, vẻ mặt hoảng hốt. Trong lòng Ngụy Vũ lo lắng, đứng lên ôm cô vào trong ngực: "Tiểu Tuyết, cậu không nên có vẻ mặt như thế, tớ. . . . . ."

Cậu không biết mình nên nói gì, mới có thể làm cho tâm tình của Diệp Thiên Tuyết khá hơn một chút.

Nhưng cậu khẳng định, nghe được chuyện này, cũng không khiến cậu lùi bước một chút nào.

"Tiểu Tuyết, cậu không lo lắng, tớ cho là cậu điên rồi đó?" Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của người trong ngực, Ngụy Vũ cố gắng nói hết sức thoải mái.

"Không sao." Diệp Thiên Tuyết trả lời vô cùng nhẹ, nhẹ đến mức khiến cậu thiếu chút nữa nghe không được, "Cậu cho rằng tớ điên rồi sao, vậy có thể đi. Bên cạnh tớ, không cần có người nào đó tồn tại."

Lòng của Ngụy Vũ đột nhiên đau đớn dữ dội.

"Tại sao không cần? Là sợ sao? Sợ quá ấm áp, cho nên trong ba trăm năm sau này cảm thấy bên cạnh lạnh lẽo mà chống đỡ không được sao?" Ngụy Vũ nhẹ giọng hỏi, nhận ra thân thể ở trong ngực cứng đờ.

Nói trúng.

Ngay cả chính bản thân Ngụy Vũ cũng rất kinh ngạc, mình lại dễ dàng đoán trúng tâm tư của cô.

Nhưng một khi hiểu được tâm tư của cô, trong lòng cậu lập tức sinh ra đau xót thật nhiều.

Nếu không phải trải qua chuyện như vậy, sao cô lại không tin, những hồi ức ấm áp kia, đủ để chống đỡ người đang lạnh lẽo đi ra khỏi bóng tối, chào đón ánh nắng mặt trời rực rỡ.

Cô vốn cự tuyệt sự tin tưởng những hồi ức ấm áp kia tồn tại.

"Thử một lần, có được không?" Cậu gần như là khẩn cầu, "Cho tớ một cơ hội. . . . . . Nếu cậu sợ, như vậy, chờ tớ chết, tớ liền đi tìm cậu, tớ bồi cậu cùng đi quãng đường còn lại có được không."

Diệp Thiên Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt lóe lên.

"Tại sao?" Cô hỏi, "Vì sao nói như vậy? Tớ sẽ cho là thật."

"Tại sao không phải là thật chứ?" Ngụy Vũ nhìn thẳng vào mắt cô, bình tĩnh nói, "Tại sao không tin tớ thật sự sẽ làm như vậy chứ?"

Diệp Thiên Tuyết vô ý thức lùi lại một bước, kết quả bị Ngụy Vũ ôm chặt hơn.

"Tại sao có thể là thật chứ?" Ánh mắt của cô hơi mê mang, "Trên thế giới không có tình yêu mãi mãi."

"Cậu chưa từng thấy qua, không có nghĩa là không tồn tại." Ngụy Vũ nói, "Mấy phút trước, cậu mới vừa nói với tớ."

Diệp Thiên Tuyết nhìn Ngụy Vũ, trong chốc lát lại không dám tin, thiếu niên này trái ngược với thiếu niên bình thường dịu dàng với mình. Trái ngược lớn như vậy khiến cô trong lúc nhất thời có chút không thể nào chấp nhận được.

Ngụy Vũ hít sâu một hơi, hơi buông lỏng ra một chút: "Tiểu Tuyết, thử tin tưởng một lần, có được không?"

Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh nhìn hắn một lát, đột nhiên thoát khỏi vòng ôm của cậu, chạy ra ngoài.

Ngụy Vũ ở sau lưng cô duỗi tay ra, cuối cùng bất đắc dĩ buông xuống.

Quên đi, nếu cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. . . . . .

Mình luôn có cơ hội. Càng có cơ hội hơn người khác. Khóe miệng của Ngụy Vũ lộ ra tươi cười, dù sao, ngay cả bí mật của bản thân cô cũng tự nói với mình.

Đã qua 2 tuần từ ngày gặp Cố Trường Chân, Diệp Thiên Tuyết cũng không gặp ai cả.

Cô toàn tâm toàn ý ở trong nhà chuẩn bị đồ đi học, dường như hoàn toàn đặt ý định vào đại học sắp tới.

Sau đó, trường học bắt đầu báo danh ngày thứ nhất, cô nhận được một tin.

Cố Trường Chân chết.

Chết do tai nạn máy bay.

Kể từ ngày đó, trong thời gian này Cố Trường Chân thấy mình đang ở nhà còn có tất cả bạn bè.

Cùng với người nhà.

Nhưng đối với Cố Trường Khanh hoặc Diệp Hâm Thành mà nói, bản thân Cố Trường Chân mang lại cảm động, thậm chí không bằng tình cảm sâu sắc của bà.

Xa cách quá lâu, tình cảm vô luận như thế nào đều sẽ phai nhạt dần.

Cuối cùng, Cố Trường Chân thấy Phó Đại Thành.

Người đàn ông này đã từng là người mà bà áy náy nhất, nhưng bây giờ lại không có.

"Ông cố ý." Bà nói, ánh mắt vẫn khinh thường như trước đây. Phó Đại Thành cười ha ha, "Bà đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu."

"Cố ý, nuôi Hoài Minh thành như bây giờ, khiến con trai cuối cùng, trừ Hòa Tô ra, cái gì cũng không còn."

Cố Trường Chân hỏi: "Không phải ông muốn biểu đạt sự bất mãn với tôi sao?"

Nụ cười trên mặt Phó Đại Thành biến mất.

Cố Trường Chân cũng không tức giận, thậm chí bà chỉ là bình thản chỉ ra việc này, điều này làm cho Phó Đại Thành cảm thấy lo lắng.

Ông cho là bà sẽ khó chịu, sẽ chỉ hỏi mình tại sao, nhưng bà không có.

Bà chẳng qua là chỉ ra sự thật này, sau đó, chuyển đề tài.

"Tại sao bà không tức giận?" Phó Đại Thành hỏi, nhưng trong lòng kháng cự nghe câu khẳng định không phải là câu trả lời mà ông suy nghĩ kia.

"Tôi không tức giận." Cố Trường Chân trả lời, "Hoài Minh với tôi mà nói. . . . . . Thật ra cũng không có tình cảm sâu đậm như vậy. Con trai ở trong lòng tôi, thậm chí còn kém hơn cha tôi."

"Tôi hận cha. Nhưng bây giờ, tôi không hận."

Vẻ mặt của Phó Đại Thành rốt cuộc thay đổi.

Ông rốt cuộc hiểu rõ ý từ trong lời nói của Cố Trường Chân.

Bà không quan tâm Phó Hoài Minh, một chút cũng không quan tâm.

"Bởi vì là con của tôi sao?" Ông khó khăn hỏi vấn đề này.

Cố Trường Chân tàn nhẫn gật đầu: "Đúng vậy. Không chỉ bởi vì Hoài Minh là con của ông, cũng bởi vì Hoài Minh vốn không nằm trong sự mong đợi của tôi mà đi đến thế giới này."

Phó Đại Thành nhìn Cố Trường Chân, bà vẫn xinh đẹp như trước, thời gian giống như không có lưu lại bao nhiêu dấu vết ở trên người bà.

Cũng giống như lòng dạ ác độc trước đây.

"Ngay cả con trai của mình bà cũng không quan tâm." Ông cúi đầu nói nhỏ, cũng không biết là nói cho mình nghe, hay là nói cho ai nghe.

Cố Trường Chân nghe được, "Có lẽ đã từng quan tâm." Bà trả lời vô cùng nghiêm túc, "Nhưng về sau, tôi không kịp quan tâm con trai nữa."

Tia sáng cuối cùng trong mắt Phó Đại Thành cũng dập tắt.

Lúc tin Cố Trường Chân chết, trong việc này, chỉ có Phó Hoài Minh kinh hãi khó mà tự kiềm chế bản thân được. Với những người khác mà nói, dường như là một khuôn mặt mơ hồ rốt cuộc biến mất.

Chỉ là lúc tỉnh giấc vào nửa đêm, vẫn có ba người lặng lẽ rơi nước mắt vì bà.

Phó Đại Thành, Cố Trường Khanh và Diệp Thiên Tuyết.

Không nói có phải Cố Trường Khanh rốt cuộc nghĩ tới tình cảm chị em đã lâu kia không, với Diệp Thiên Tuyết mà nói, cô rốt cuộc hiểu rõ ý tứ câu nói kia của Cố Trường Chân, ý tứ bà trả giá thay Diệp Thiên Tuyết.

Khi cô gái làm giao dịch với cô xuất hiện, Diệp Thiên Tuyết gần như là theo bản năng thức tỉnh.

Cô gái nhỏ yếu mặc áo đen không tiếng động xuất hiện ở trong phòng, cô cũng không cảm thấy kinh ngạc.

"Cô. . . . . ."

"Có người giao linh hồn của mình cho tôi." Giọng nói của cô gái áo đen nhẹ nhàng giống như vừa ra khỏi miệng sẽ phiêu tán (biến mất theo gió), "Cho nên, cô tự do."

Diệp Thiên Tuyết kinh hãi trong chốc lát, cố gắng phủ nhận nhưng không thể gặp được bà nữa rồi.

"Là ai. . . . . ."

"Cô đoán được."

"Nhưng tại sao dì ấy phải làm như vậy, tại sao. . . . . ."

Nghe Diệp Thiên Tuyết kêu gào, trong mắt của cô gái áo đen lộ ra thương hại không rõ ràng: "Như vậy, không phải các người mới có thể nhớ bà ta mãi mãi sao? Được người mình muốn lưu lại trong trí nhớ, như vậy với bà ta mà nói, vậy là đủ rồi."

Diệp Thiên Tuyết ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô gái, dường như hoàn toàn không hiểu cô gái đang nói cái gì.

Cô gái áo đen không muốn ở lại nữa, đưa tay ấn lên cái trán của cô: "Như vậy, chúng ta không còn khế ước. Cô đạt được tự do, không hạn chế sinh mạng, cũng không cần làm việc cho tôi ba trăm năm."

Quỳ trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Diệp Thiên Tuyết, khóe môi của cô gái áo đen nở nụ cười nhỏ nhẹ dường như ngay sau đó liền biến mất: "Vậy gặp lại sau. Hi vọng sau này chúng ta mãi mãi không có ngày gặp lại."

Diệp Thiên Tuyết vô ý thức đưa tay ra bắt, lại chỉ là công dã tràng.

Cô ngơ ngác nhìn căn phòng trống trơn, không nhịn được lệ rơi đầy mặt.

Sáng sớm ngày thứ hai, cô dọn dẹp đồ đạc, đi trường học báo danh. Diệp Hâm Thành lặng lẽ theo sau, Diệp Thiên Tuyết do dự một hồi lâu, cuối cùng không cự tuyệt ý tốt của ông.

Trên thực tế, lúc ngồi lên xe của Diệp Hâm Thành, cô đột nhiên thở dài một tiếng: "Cha, có một số việc, con không có cách nào tha thứ, nhưng có lẽ, thời gian sẽ làm phai nhạt tất cả."

Diệp Hâm Thành nghiêng đầu nhìn con gái vẫn còn mạnh miệng, trong lòng vui sướng, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đồng ý một tiếng.

Không sao, dù sao vẫn còn thời gian, để cho mình và con gái lại hòa hợp lần nữa.

Ngụy Vũ đã sớm chờ ở trong trường học rồi, đồng thời cũng hỏi thăm làm sao làm thủ tục dễ dàng nhất.

Diệp Thiên Tuyết cũng không từ chối sự ân cần của cậu. Diệp Hâm Thành ở bên cạnh nhìn, bên môi vẫn luôn mang theo ý cười.

Đợi đến khi giúp làm thủ tục xong, Ngụy Vũ cầm chìa khóa ký túc xá của Diệp Thiên Tuyết đưa cô đến ký túc xá.

Ngụy Vũ kéo tay Diệp Thiên Tuyết đi về phía trước, thuận miệng nói: "Tiểu Tuyết, trên cổ tay của cậu hình như từng có một nốt ruồi màu đen, bây giờ hình như không thấy nữa?"

Diệp Thiên Tuyết cúi đầu liếc mắt nhìn cổ tay đã từng có nhiều đóa hoa nhỏ màu đen, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, sau đó nói, "Có người làm tiêu tan giúp tớ."

Ngụy Vũ không để ý, chỉ vừa cười vừa lải nhải: "Kỹ thuật của người đó nhìn qua thật giống thật, không để lại một chút dấu vết nào."

Diệp Thiên Tuyết khẽ cười, bước chân nhẹ nhàng theo sát cậu đi về phía trước.

"Đến." Vòng vo một hồi, Ngụy Vũ chợt cười, chỉ vào nhà lầu không mới lắm ở trước mặt. Sau khi đi tới cửa, cậu giao chìa khóa cho Diệp Thiên Tuyết, "Bác gái giữ cửa chắc chắn sẽ không để tớ đi lên, trước đó tớ đã đi qua."

Bác gái giữ cửa vừa vặn nghe thấy, cười ha hả: "Hôm nay là ngày tựu trường, nếu cậu là bạn bè thân thích, cũng có thể đi vào."

Diệp Thiên Tuyết nhoẻn miệng cười: "Vậy hôm nay cho cậu một cơ hội, để cậu vào xem một chút."

"Cô gái nhỏ vẫn đau lòng bạn trai, ha ha ha. . . . . ." Bác gái giữ cửa cười ha ha, nhìn hai người cùng nhau đi vào.

Ngụy Vũ kích động vì câu bạn trai kia, nhìn Diệp Thiên Tuyết, có ý muốn nói gì đó, cuối cùng ấp úng nói: "Cậu không phản bác sao?"

Diệp Thiên Tuyết miễn cưỡng quay đầu lại: "Cậu nói cái gì?"

"Việc bạn trai đó?"

Diệp Thiên Tuyết làm như không có chuyện gì xảy ra, quay mặt đi: "Ừ, việc đó, không sao, tớ nguyện ý để cho cậu thử một lần."

Ngụy Vũ giống như đột nhiên bị sét đánh trúng cứng đờ đứng ở đó.