Nói đơn giản với Ngụy Vũ, Phó Hoài Minh nhìn Diệp Thiên Tuyết: "Tiểu Tuyết, em. . . . . . đi sao?"

Đối mặt với Phó Hoài Minh, tâm tư Diệp Thiên Tuyết trong một lúc rất phức tạp, im lặng một hồi lâu mới trả lời: "Đi." Cô khẽ mỉm cười: "Hai người đi theo phía sau là được rồi. Dù sao đây có lẽ là lúc tốt nhất bắt được Liễu Phỉ Phỉ."

Ngụy Vũ khẩn trương: "Không được, rất không an toàn, tớ không cho phép cậu đi."

Nhẹ nhàng liếc nhìn cậu, Diệp Thiên Tuyết không nói lời nào. Ngụy Vũ giữ chặt tay cô, nghiêm túc nói: "Liễu Phỉ Phỉ không có khả năng điều khiển toàn bộ quá trình, cô ta không thể nào biết cậu đi đến chỗ nào. Cậu chỉ cần tìm một người có thân hình tương tự cậu rồi làm theo lời của cô ta, bên này để người đi theo là được rồi."

Phó Hoài Minh không khỏi động lòng: "Tiểu Tuyết, thật ra đây cũng là một biện pháp. Liễu Phỉ Phỉ chỉ có một mình, khẳng định cô ta không có biện pháp nắm toàn cục trong tay, em. . . . . ."

Diệp Thiên Tuyết cúi đầu suy nghĩ.

Vừa rồi cô thật sự không nghĩ tới điểm này.

Liễu Phỉ Phỉ vốn không có biện pháp khống chế toàn cục, cô ta chỉ có một mình.

Người thay thế cho Diệp Thiên Tuyết là một nữ binh lính do Vương Kỳ Ngọc đưa tới. Sau khi mặc quần áo của Diệp Thiên Tuyết vào, nhìn xa xa thật giống Diệp Thiên Tuyết.

Một đám người lo lắng ngồi chờ tin tức ở trong nhà, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy hơi bực mình, cho dù nhiệt độ bên ngoài cao nhưng cô cũng đi ra ngoài.

Mẹ của Liên Trân Trân vội vàng đi theo, nước mắt rưng rưng nhìn cô: "Diệp tiểu thư, cám ơn cháu đã bằng lòng giúp đỡ."

Diệp Thiên Tuyết quay lại, hơi kinh ngạc khi nhìn thấy người phụ nữ đứng ở bên cạnh mình: "Không, không cần cám ơn, thật ra cháu không giúp được gì."

Mẹ Liên ra sức lắc đầu: "Diệp tiểu thư chịu đứng ra liên lạc bọn bắt cóc là đã giúp rất lớn. Nếu Diệp tiểu thư không đồng ý, chúng tôi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Trân Trân gặp chuyện không may. . . . . ." Bà lau nước mắt, bắt đầu nghẹn ngào, "Lại nói, chúng tôi chẳng thể giúp được việc gì, con mình chịu khổ, chúng tôi giống như con ruồi bay loạn khắp nơi."

Dáng vẻ như vậy khiến Diệp Thiên Tuyết mỉm cười, không nhịn được lên tiếng an ủi: "Cô yên tâm đi. Dù sao cô ta cũng chỉ có một mình, bên này nhiều người như vậy, luôn có biện pháp bắt được cô ta. Trân Trân nhất định bình an vô sự."

Mẹ Liên gật đầu, cảm ơn Diệp Thiên Tuyết lần nữa, sau đó đi vào trong.

Việc mà Diệp Thiên Tuyết cần phải làm là nghe điện thoại của Liễu Phỉ Phỉ, nghe theo lời dặn của cô ta, sau đó chỉ cho nữ binh lính kia di chuyển khắp nơi.

Không biết là Liễu Phỉ Phỉ do kiên nhẫn hay do muốn giày vò, lại vòng vo hơn nửa ngày, mới ra lệnh ra khỏi thành phố, đi về hướng ngoài thành.

Xe ở trên đường nhỏ đi thẳng về phía trước, cuối cùng Liễu Phỉ Phỉ lại ra lệnh bỏ lại xe, sau đó đi bộ về phía trước.

Bên kia đám người Phó Hoài Minh đã sớm thăm dò, đây là một khu công nghiệp bỏ hoang, chỗ nào cũng là nhà máy lụp xụp. Ban đầu bên phía quản lý thành phố có lòng xây dựng nó, cuối cùng tiền không đủ nên chỉ có thể trở thành một ý tưởng.

Nhìn tình huống như thế muốn biết Liễu Phỉ Phỉ ẩn núp ở đâu, dường như có chút khó khăn.

Diệp Thiên Tuyết bắt đầu ngồi ngẩn người ở trong phòng.

Tình hình bây giờ có chút ngoài dự đoán của cô. Liễu Phỉ Phỉ xảo quyệt hơn cô nghĩ nhiều, thậm chí cô có chút mê mang, từ đâu mà Liễu Phỉ Phỉ tìm được một chỗ như vậy, hạn chế rất lớn lực lượng của đối phương.

Có lẽ là đã sớm tìm được sao?

Nhưng cô ta gặp phải Liên Trân Trân tuyệt đối là tình cờ.

Diệp Thiên Tuyết có chút không nghĩ ra.

Bởi vì tâm tình của Phó Hoài Minh không được tốt lắm nên đi ra ngoài hút thuốc lá. Ngụy Vũ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm Diệp Thiên Tuyết, ánh mắt sáng rực khiến cô cảm thấy có chút đứng ngồi không yên: "Ngụy Vũ, có thể đừng nhìn như vậy nữa được không? Mình cảm thấy hơi lạ, thật xin lỗi."

Ngụy Vũ cười ha ha, chuyển tầm nhìn đi.

Trong phòng yên tĩnh, không có mấy người.

Cố Trường Khanh nói muốn tới nhưng bị Hiệp Thiên tuyết ngăn lại. Dù sao chuyện này cũng không cần tự mình làm, Cố Trường Khanh tới đây cũng không giúp được gì, khi đó hai tên nhóc kia lại ồn ào.

Diệp Hâm Thành đợi nửa ngày, nhưng bởi vì một cuộc điện thoại khẩn cấp, không thể không rời khỏi. Trước khi đi liên tục dặn dò Diệp Thiên Tuyết, vô luận như thế nào, mặc kệ người ta ra sao, trước hết phải bảo vệ mình cho tốt.

Diệp Thiên Tuyết mỉm cười đồng ý.

Đến buổi chiều, cuối cùng Liễu Phỉ Phỉ cũng nói một địa chỉ xác thực, ở giữa công viên bỏ hoang.

"Tôi biết có người đi theo bên cạnh cô, chẳng qua tôi không để ý, dù sao ít nhất tôi còn có Liên Trân Trân chôn cùng, cô nói đúng không?" Trong điện thoại Liên Trân Trân vừa cười hì hì vừa nói, giọng nói ung dung đắc ý, khiến Diệp Thiên Tuyết không nhịn được hơi nghi ngờ.

Để điện thoại xuống, cô khẽ nhíu mày.

Ngụy Vũ vội vàng hấp ta hấp tấp đi tới: "Sao rồi?"

Diệp Thiên Tuyết nhìn cậu, không biết vì sao không muốn nói chuyện phiền lòng này cho cậu nghe, vì vậy khẽ mỉm cười với cậu: "Không có gì."

Mặt của Ngụy Vũ lập tức xụ xuống: "Tiểu Tuyết không nên như vậy, mình thật lòng muốn phân tích giúp cậu."

Diệp Thiên Tuyết mỉm cười gật đầu, nhìn thời gian đã không còn sớm, nói với cậu: "Đến lúc ăn cơm rồi, cậu có muốn ở lại ăn cơm cùng không?"

Ngụy Vũ trả lời không chút do dự: "Đương nhiên là muốn."

"Vậy liền phiền cậu đi hỏi anh họ muốn ăn gì. Sau đó đi nói cho phòng bếp được không?"

Ngụy Vũ vui vẻ ừ một tiếng, sau đó đi khỏi.

Trước đó Diệp Thiên Tuyết mời cha Liên và mẹ Liên ăn cơm, mặc dù hai người không có tâm tư ăn cơm nhưng vẫn cảm ơn ý tốt của cô.

Diệp Thiên Tuyết ngồi xuống đối diện hai người, an ủi: "Cô chú không cần lo lắng, bên kia cử đi nhiều người như vậy, Trân Trân sẽ không có việc gì."

Cha Liên im lặng cúi thấp đầu không nói lời nào, mẹ Liên có chút lo lắng cười cười với cô.

Tâm tình như vậy Diệp Thiên Tuyết nhìn thấy hết, khiến trong lòng cô rất cảm động. Mặc kệ như thế nào, ít nhất Liên Trân Trân có cha mẹ thật lòng thương yêu. Nhớ tới Liên Trân Trân hình như không phải con gái một, sau đó cô hỏi một câu để thay đổi bầu không khí.

Mẹ Liên nói đến con trai của mình, quả nhiên vẻ mặt thoải mái rất nhiều. Chỉ là bây giờ hai đứa con trai đều không có ở đây, gặp phải chuyện như vậy cũng chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng mà thôi, trong khoảng thời gian ngắn lại không kịp về. Nói tới đây, vẻ mặt của mẹ Liên có chút buồn bã.

Diệp Thiên Tuyết an ủi một câu, điện thoại di động lại vang lên.

Lại là Liễu Phỉ Phỉ.

Cô có chút bất an, cầm lên nghe, vừa mới nói “alo” liền nghe điện thoại của cha Liên cũng vang lên. Ngẩng đầu nhìn một cái, Diệp Thiên Tuyết tập trung lực chú ý vào điện thoại di động của mình.

Sau đó, cô liền bị tập kích.

Người tập kích không phải ai khác chính là cha mẹ Liên.

Một đôi nam nữ trung niên dùng tốc độ nhanh hơn ngày thường, mỗi người một bên bắt lấy cánh tay Diệp Thiên Tuyết, dễ như trở bàn tay liền bẻ tay cô ra sau lưng.

Điện thoại di động rơi xuống đất, bên trong truyền ra tiếng cười đắc ý của Liễu Phỉ Phỉ.

Vừa lúc đi tới cửa đồ trong tay Ngụy Vũ rơi loảng xoảng xuống đất, nhìn bên này, vẻ mặt tức giận.

"Các người. . . . . ." Giọng nói của cậu có chút âm u, nghe hơi xa lạ.

Diệp Thiên Tuyết dùng tư thế đứng không được tự nhiên mới có thể bảo đảm cánh tay của mình sẽ không vì vậy mà bị vặn gảy. Cô chợt hiểu rõ, nhẹ giọng thở dài hỏi: "Liên Trân Trân vốn không phải hôm nay mới bị bắt cóc đúng không?" Mẹ Liên vừa chảy nước mắt, vừa nói xin lỗi: "Diệp tiểu thư, thật sự xin lỗi, bọn bắt cóc nói nếu không làm theo sắp xếp của cô ta, Trân Trân nhà chúng tôi đừng nghĩ sống."

"Chẳng lẽ các người cho rằng hiện tại các người có thể sống sao?" Tiếng nói tức giận của Phó Hoài Minh từ cửa truyền tới.

Mẹ Liên trả lời: "Ít nhất, Trân Trân có thể sống sót. Địa chỉ đó là giả, bọn bắt cóc vốn không ở đó. . . . . ."

Phó Hoài Minh cười lạnh: "Coi như hiện tại sống, tôi cũng có thể khiến cô ta chết. Các người đã dám gây chuyện, trước hết nên hỏi thăm nhà họ Diệp là hạng người gì. Thế nào, cho là nhà họ Diệp nhà nghèo cửa nhỏ, xảy ra chuyện cũng không có biện pháp bắt các người sao?"

Anh tiến lên từng bước một, dường như thân thể của anh khiến vợ chồng họ Liên cảm thấy áp lực vô cùng.

"Nếu Tiểu Tuyết xảy ra chuyện, tôi bảo đảm rằng con trai con gái của các người đều chết hết." Phó Hoài Minh lạnh lùng nói ra một câu như vậy.

Cha mẹ Liên không nhịn được lùi lại từng bước. Bị bọn họ bắt, Diệp Thiên Tuyết không nhịn được khó chịu theo sát lui từng bước, vẻ mặt có chút vặn vẹo.

Bên kia Vương Kỳ Ngọc cử người đi, rất nhanh đã có tin tức, quả nhiên Liễu Phỉ Phỉ không ở đó.

Tìm kiếm hơn nửa ngày, bên kia cũng hơi uể oải.

Phó Hoài Minh cho các cô kết thúc công việc, còn mình thì cho người đi lục soát nhà của Liên Trân Trân, quả nhiên thấy được vẻ mặt biến đổi của vợ chồng họ Liên.

Cha Liên không nhịn được lên tiếng nói: "Các người không sợ chúng tôi làm gì với cô ta sao?"

Phó Hoài Minh khinh thường nhìn lướt qua bọn họ, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng lười bố thí cho bọn họ. Nhưng không đợi vợ chồng họ Liên có hành động, bọn họ liền cứng nhắc tại chỗ.

Người đi phía sau lưng Phó Hoài Minh xuất hiện, họng súng đen ngòm liền hướng về bên này.

"Mặc dù chỉ là súng tôi tự chế, nhưng độ chính xác rất chuẩn." Người kia dùng giọng điệu bỡn cợt nói xong, vẻ mặt còn tươi cười, "Uy lực cũng được, nếu bắn trúng cái trán của các người, nhất định sẽ chết ngay lập tức. Các người có muốn thử một lần không?"

Vợ chồng họ Liên liền bắt đầu run rẩy dữ dội.

Đi vòng qua sau lưng Ngụy Vũ, một cước đá mẹ Liên sang một bên, sau đó tiến hành giành giật Diệp Thiên Tuyết với cha Liên.

Nhưng không đợi cha Liên có hành động, Phó Hoài Minh đã xông tới đá bay ông ta.

Diệp Thiên Tuyết lấy lại được tự do, xoa cánh tay, nhíu mày nhìn vợ chồng họ Liên nằm trên mặt đất không ngừng chảy nước mắt.

Ngụy Vũ quan tâm hỏi: "Có sao không?" Diệp Thiên Tuyết lắc đầu một cái.

Rất nhanh liền có người tới mang vợ chồng họ Liên đi, Phó Hoài Minh bước nhanh về phía trước, đang muốn nói gì đó, Diệp Thiên Tuyết chợt ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Nếu ngày hôm qua là ngày Liên Trân Trân xảy ra chuyện, vậy hôm nay Liễu Phỉ Phỉ vẫn còn ở đây là sao?"

Cơ thể của Phó Hoài Minh lập tức cứng đờ.

Tâm tình của ba người không được tốt ngồi ở trong phòng ăn, Diệp Thiên Tuyết ngơ ngác nói không ra lời.

Mặc dù không tính là hoàn toàn tốt bụng muốn giúp người, nhưng bây giờ nhận được kết quả như vậy quả thật khiến cô có chút khổ sở. Ngụy Vũ nhìn thấy, không nhịn được nói: "Tiểu Tuyết, không cần đau lòng vì người không liên quan."

Diệp Thiên Tuyết quay đầu liếc cậu, gật đầu một cái, vẻ mặt vẫn khó coi như cũ.

Phó Hoài Minh nhìn cô, lớn tiếng gọi người của phòng bếp dọn bữa tối lên, thản nhiên nói với Diệp Thiên Tuyết: "Ăn một ít đi, chờ lát nữa chúng ta lại nghĩ biện pháp."

Diệp Thiên Tuyết cũng không nói gì, cầm thìa lên khuấy nước canh trong chén ở trước mặt, ánh mắt chợt dừng lại trong canh.