Diệp Thiên Tuyết quay đầu lại, cười thành tiếng hỏi : "Chuyện gì vậy?"

Ngụy Vũ mới lấy được một chút can đảm bây giờ đã mất hết một nửa, cậu ngập ngừng nhìn Diệp Thiên Tuyết, ánh mắt của cô nhìn cậu mang theo ý cười khiến người nào thấy cũng động lòng.

"Chị Tiểu Tuyết, chị đã thấy đói chưa?" Nhìn thấy nụ cười của Diệp Thiên Tuyết , miệng bật thốt lên.

Vừa nói ra cậu liền hận không thể đem những lời đó nuốt trở về, nhưng trong lòng cũng thầm nghĩ cứ coi như đây là cái cớ để hai người khỏi lúng túng.

Diệp Thiên Tuyết tiếng cười giòn tan: "Tiểu Bàn, em như vậy mà vẫn thích ăn sao. Vậy chị sẽ đi ăn cùng em. Có món gì ngon không?"

Ngụy Vũ lấy lại tinh thần, hơi xấu hổ cười : "Bởi vì chuẩn bị mở cửa đón khách đến ở trong khoảng thời gian khác nhau nên đã mời rất nhiều đầu bếp. Chị Tiểu Tuyết muốn ăn cái gì? Vừa đúng lúc để cho họ trổ tài."

"Không cần phiền phức như vậy." Diệp Thiên Tuyết cười trả lời, "Vì chưa mở cửa nên chắc là chưa có khách. Hiện tại chỉ sợ trong phòng bếp chỉ có đồ ăn của nhân viên, cứ ăn theo họ là được rồi. Chủ yếu là Tiểu Bàn em muốn ăn cái gì thôi."

Ngụy Vũ ủ rũ cúi đầu: "Không cần, em cũng ăn giống chị Tiểu Tuyết là được. Em chỉ hơi đói thôi, để tối về thành phố ăn khuya rồi luôn."

"Được." Diệp Thiên Tuyết gật đầu, đưa tay về phía Ngụy Vũ: ", Tiểu Bàn, đi nào."

Ngụy Vũ thầm giật mình, nhìn chằm chằm bàn tay kia chỉ muốn nắm nó không buông, sau đó liền bước lại gần cầm tay Diệp Thiên Tuyết lôi kéo để chạy: "Đi thôi, chị cũng biết em đói muốn chết rồi đây này."

Diệp Thiên Tuyết không nghi ngờ gì, cười hì hì chạy theo hai ba bước rồi giảm tốc độ để kéo Ngụy Vũ đi chậm lại.

Vừa lúc Ngụy Vũ cũng muốn đi chậm lại nên liền làm bộ như không phát hiện ra cũng đi từ từ cũng với Diệp Thiên Tuyết, trong long thầm động viên mình nhất định phải mời Diệp Thiên Tuyết ra ngoài dạo chơi.

Hai người ăn một ít đồ ăn đơn giản, Ngụy Vũ cũng không quan tâm đến những nhân viên kia đang nghĩ gì về mình, lại gần Diệp Thiên Tuyết nở nụ cười nịnh: "Chị Tiểu Tuyết, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi?"

Diệp Thiên Tuyết trước khung cửa sổ thật to, lắc đầu: "Hiện tại chị không muốn đi đâu. . . . . . Ăn xong rồi chỉ muốn ngủ một giấc thôi."

Lúc này, nét mặt của cô hiện lên nét ngây ngô.

Ngụy Vũ hỏi thăm dò: "Vậy em đi bảo người chuẩn bị cho chị nghỉ tạm?"

Diệp Thiên Tuyết bật cười: "Thời tiết hôm nay tốt như vậy, nếu ở trong phòng để ngủ thì tiếc quá. Dù sao cũng không có ai, chúng ta ra ngoài kiếm gốc cây nào lớn để ngủ đi ?"

Ngụy Vũ đương nhiên là đồng ý, hai người liền đứng dậy đi ra ngoài.

Là người phụ trách toàn bộ công trình này, Ngụy Vũ tuy không thể nói là nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng đại khái vẫn có hiểu biết nhất định.Vì vậy ngay lập tức dẫn Diệp Thiên Tuyết đến nơi như cô mong muốn.

Khoảng nửa giờ sau, cậu ngồi ở nơi đó thật vừa lòng nheo mắt lim dim nhìn Diệp Thiên Tuyết đang nằm đối diện, nhịp tim không khống chế được mà đập thình.

Ham muốn đang kích động cậu tiến lại gần cô, nhưng đồng thời lý trí cũng đang nhắc nhở cậu phải giữ một khoảng cách.

Cậu cứ như vậy ngồi bất động, không biết mình nên làm gì.

Một lúc sau rốt cuộc cậu cũng cử động co thể, trong xương phát ra"Rắc" một tiếng.

Cậu lập tức ngừng lại, sợ tiếng động quá lớn khiến Diệp Thiên Tuyết tỉnh giấc, không thấy Diệp Thiên Tuyết có cử động gì, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, cơ thể đã cử động lại bình thường, cậu có thể đổi tư thế khác rồi.

Chỉ là đổi lại tư thế, chỉ trong một cái chớp mắt cậu đã tới gần Diệp Thiên Tuyết, nhìn cô ngủ.

Phát hiện tư thế của mình không đúng, nhất thời cơ thể cậu lại cứng đờ, chỉ chốc lát sau liền khôi phục lại.

Không sao, dù sao chị Tiểu Tuyết cũng không có tỉnh, cô sẽ không biết cậu làm vậy. Suy nghĩ này vừa hiện ra, Ngụy Vũ liền hận không thể cho mình cái tát. Rõ ràng đã nói phải lấy dũng cảm nói chuyện này với Tiểu Tuyết, vậy mà giờ lại xuất hiện suy nghĩ ủ rũ này.

Cậu nhìn Diệp Thiên Tuyết ngơ ngẩn, sau đó, như bị mê hoặc, cúi sát xuống đôi môi đỏ mọng của cô.

Lúc này dưới ánh mặt trời này, những làn gió nhẹ này, còn có bãi cỏ và bóng cây này, cách đó không xa là khu cánh đồng hoa oải hương trải dài.

Một thiếu niên cúi đầu hôn người thiếu nữ thích.

Tất cả đều rất đẹp, rất nên thơ.

Chỉ trừ Ngụy Vũ.

Cậu căn bản là không dám hôn.

Hơi thở của Diệp Thiên Tuyết phả lên mặt cậu, khiến cho cậu cả khuôn mặt như muốn bốc hơi , thân mình cũng như phát sốt.

Trong lòng thì nghĩ "Thời tiết dạo này thật là càng ngày càng nóng, chắc do đã đến mùa hè" , nhưng lại biết thừa đây chỉ là một cái lý do để cậu dựa vào.

Ngụy Vũ trong lòng tự nhủ, tiếp tục khuyến khích mình dũng cảm. Nhưng cho dù trong lòng có kêu gào cả trăm lần thì than thể cậu vẫn như cũ không thể nhúc nhích.

Cậu cứ bối rối suy nghĩ lung tung trong khi chỉ cách đôi môi của Diệp Thiên Tuyết không tới một cm.

Một lúc sau, cậu rốt cuộc cũng cử động, không phải là do lấy được can đảm để hành động mà là do giữ cơ thể ở một động tác trong thời gian quá lâu nên cậu không chống đỡ nổi nữa.

Trong lúc không cẩn thận, cậu đã hôn trúng cô.

Dù chỉ chạm nhẹ vào cũng khiến cho Ngụy Vũ tim đập liên hồi.

Từ trước đến giờ, cậu chỉ là một thiếu niên có thân hình mập mạp không có gì đặc biệt. Những thiếu niên khác dù không có gia thế như cậu cũng đều đã có bạn gái của mình, cũng có cử chỉ âu yếm nhau, thậm chí có người đã lên giường, nhưng chỉ riêng cậu là chưa từng yêu hay là người bạn gái nào.

Cho nên đây là lần đầu tiên cậu tiếp cận một người, thân mật như thế.

Cậu theo bản năng thè lưỡi ra liếm đôi môi của Diệp Thiên Tuyết, sau đó giống như bị sét đánh mà lùi lại.

Cậu che đôi môi của mình rồi nhìn cô, trong lòng lại rục rịch.

Hôn thêm lần nữa.

Đang lúc cậu định lại gần thì Diệp Thiên Tuyết từ từ mở mắt.

Cô có chút miễn cưỡng hỏi: "Tiểu Bàn, giờ là mấy giờ rồi?"

Ngụy Vũ vội vàng nhìn đồng hồ, nói cho cô biết, trong lòng lại âm thầm khiếp sợ, thì ra là đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ rồi sao? Cậu một chút cảm giác cũng không có.

Diệp Thiên Tuyết cười khẽ, ngồi dậy: "Quả nhiên là không còn sớm. Chị tỉnh dậy thật đúng lúc nhỉ." Nhìn Ngụy Vũ có vẻ bần thần, Diệp Thiên Tuyết vẻ mặt không hiểu hỏi: "Sao vậy, Tiểu Bàn? Mặt của em rất đỏ, là do thời tiết nóng quá hay sao?"

"Không, không phải." Ngụy Vũ vội vàng mà trả lời, tiếp tục mất hồn.

Ở thời điểm Diệp Thiên Tuyết muốn hỏi tiếp, cậu trong giây lát lấy lại tinh thần, nhào tới trước người Diệp Thiên Tuyết.

Bị cậu làm sợ hết hồn Diệp Thiên Tuyết lui về phía sau ngã xuống, hai tay chống đỡ , vừa lúc bị cậu ôm vào trong ngực.

"Tiểu Bàn, em. . . . . ."

"Chị Tiểu Tuyết, chị làm bạn gái của em đi!" Ngụy Vũ rốt cuộc nói ra, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, "Xin chị đồng ý làm bạn gái em."

Bị tỏ tình đột ngột khiến Diệp Thiên Tuyết hơi hoảng , bối rối trừng mắt nhìn: "Tiểu Bàn, em. . . . . ."

"Em rất nghiêm túc, Chị Tiểu Tuyết, em muốn làm bạn trai của chị!" Ngụy Vũ cắt đứt lời của cô..., thật nhanh nói.

Diệp Thiên Tuyết không trả lời, chỉ là mỉm cười nhìn hắn. Dưới cái nhìn chăm chú của cô, mặt cảu Ngụy Vũ dần dần đỏ. Nhưng cậu vẫn như cũ kiên quyết không lui lại, cũng không có lùi bước.

Cậu thật sự là nghiêm túc.

Diệp Thiên Tuyết khiếp sợ khi xác nhận được điểm này. Cô nhớ lại, kiếp trước không có chuyện như vậy.

Đây là hiệu ứng hồ điệp của kiếp này sao?

Cô mien mang suy nghĩ , trong lúc nhất thời quên mất trả lời.

Ngụy Vũ đợi hồi lâu, cũng không nghe được câu trả lời của cô, trong lòng dần lạnh xuống. Nhưng cậu vẫn như cũ không muốn cứ như vậy buông tha, cho nên cậu cũng không có lui ra, vẫn như cũ duy trì tư thế ôm cô mà nhìn.

Cho đến khi cánh tay bị tê, Diệp Thiên Tuyết mới lấy lại tinh thần, sau đó cảm thấy cánh tay bủn rủn vô lực, cơ hồ muốn ngã xuống.

Vốn là tư thế của cô tương đối kỳ cục, lại kiên trì thời gian dài như vậy, nên thân thể mệt mỏi là khó tránh khỏi. Sau một khắc, cô đã cảm thấy cánh tay mềm nhũn, cả người ngã ra sau.

Ngụy Vũ bị động tác của Diệp Thiên Tuyết làm cho sợ hết hồn, theo bản năng đưa tay đón, lại không nghĩ tới tư thế của mình bây giờ cũng không có điểm tựa nào để chống đỡ thân mình.

Vì vậy, hai người đồng thời ngã xuống trên đất, Ngụy Vũ đè lên người của Diệp Thiên Tuyết, khiến cô đau quá kêu lên thành tiếng.

Ngụy Vũ vội vàng thuận thế hướng bên cạnh lăn một vòng, cùng Diệp Thiên Tuyết vai kề vai mà nằm ở đấy.

"Chị Tiểu Tuyết, em có cái gì không tốt hay sao, tại sao chị không đồng ý?" Cậu hơi ủ rũ cúi đầu hỏi.

Diệp Thiên Tuyết nghe cậu hỏi như vậy, sự kinh ngạc vừa rồi cũng biến mất, bình tĩnh trả lời: "Tiểu Bàn, em tại sao lại có ý định đó?"

"Đột nhiên có một ngày, phát hiện mình có ý định như vậy thôi." Ngụy Vũ buồn buồn trả lời, "Nhưng mà Chị Tiểu Tuyết, chị không chấp nhận chân tình này của em khiến cho em rất buồn" Nói xong, cậu lật người, mặt hướng về phía cô: "Chị Tiểu Tuyết, không, không thể gọi chị nữa rồi. Tiểu Tuyết, em không có chút nào kích động, hay kinh ngạc, khiến cho anh có cảm giác rất thất vọng. . . . . ."

"Mình như vậy còn không kích động sao?" Diệp Thiên Tuyết cười cười, "Ngụy Vũ, mình cho tới nay, luôn coi cậu là bạn bè, là chị em, chưa từng có cân nhắc qua muốn cùng cậu nói chuyện yêu đương này. Lúc nãy cậu nói như vậy, thật sự là dọa mình sợ rồi."

"Vậy thì bắt đầu từ bây giờ em hãy cân nhắc đi, như thế nào?" Ngụy Vũ ánh mắt đột nhiên sáng lên, "Anh thật ra không có nhiều ưu điểm lắm, nhưng ít nhất đối với em tuyệt đối chân thành một lòng. Chỉ điểm này, tạm thời còn không có người có thể so sánh mà vượt qua anh được."

Nói xong, cậu quỷ dị dừng lại một lát, cắn răng nghiến lợi bổ sung một câu: "Đặc biệt là Triệu Lẫm."

Diệp Thiên Tuyết bật cười: "Cậu ghét anh ta như vậy sao."

"Bất cứ ai muốn giành em với anh, anh đều rất ghét." Ngụy Vũ không chút do dự trả lời, "Tiểu Tuyết, đồng ý anh, có được không." Cậu chợt đổi loại phương thức khác, dịu dàng nói, "Anh sẽ ngoan ngoãn làm một môt bạn trai tốt, tuyệt đối sẽ khiến cho em nở mặt nở mày khi đi ra ngoài."

Diệp Thiên Tuyết lắc đầu : "Nếu như có một ngày mình muốn tìm bạn trai, tuyệt đối không phải vì mặt mũi khi ra ngoài, mà bởi vì trong lòng ta có người đó. Lúc nào cũng nhớ tới người đó, nếu không thấy thì chỉ muốn ngay lập tức tìm đến để gặp, nếu anh ấy cùng những người khác nói chuyện mình sẽ ghen tỵ, muốn ôm hôn, vuốt ve anh ấy. . . . . . Tiểu Bàn, tình yêu không phải giống như cậu nghĩ đơn giản như vậy đâu."

Lời còn chưa dứt, Ngụy Vũ chợt liền lật người đè ép xuống, đặt cô ở dưới thân mình, ở phía trên đỉnh đầu cô cười một tiếng: "Làm sao em biết, anh không có cảm giác như thế?"