Đối với Diệp Thiên Tuyết, Phó Hoài Minh chiếm một vị trí rất đặc biệt trong cuộc sống sau khi cô sống lại.

Cô thay đổi bản thân, khi bắt đầu có một giáo viên nghiêm khắc như Phó Hoài Minh, về sau biết anh là anh họ mình, anh cho cô biết nội tình trong cái chết của mẹ. Sự cảm kích trước đây giờ trở nên hết sức phức tạp

Tình cảm đó khó có thể biểu đạt, dù vậy cô vẫn đi gặp mặt Phó Hoài Minh.

Nơi gặp mặt là nhà của Phó Hoài Minh. Trong nhà không có ai, chỉ có một mình Phó Hoài Minh ở đây. Ba của Phó Hoài Minh là Phó Đại Thành, cùng em trai Giao Giao và mẹ kế Lâm Viện ba người một nhà cùng nhau đi du lịch.

Đối với việc như vậy, trong lòng Diệp Thiên Tuyết cảm thấy rất buồn: “Anh, tại sao anh không đi cùng?”

Phó Hoài Mình đưa ly nước trước mặt cô, khẽ cười nói: “anh với bọn họ luôn luôn không thân thiết, cho nên, cũng không muốn làm người khác ghét thêm. Uống nước đi, thời gian còn nhiều, có một số việc chúng ta từ từ nói”.

Diệp Thiên Tuyết im lặng gật đầu, nhìn quanh căn phòng.

Khu biệt thư này năm ở vùng ngoại ô, có ba tầng, nội thất bên trong hết sức xa hoa. Nhìn sang bên, các loại đồ trang trí toả ánh sáng lấp lánh, khiếm Diệp Thiên Tuyết cảm thấy thật chói mắt.

Thấy nét mặt của Diệp Thiên Tuyết, Phó Hoài Mình cười nói: “Đây là sở thích của ba anh, ông chịu khổ từ nhỏ, cho nên sau này lớn lên rất thích rất thích các loại trang sức như thế này”

Khóe miệng Diệp Thiên Tuyết hơi giật một chút, Phó Hoài Mình thấy thế càng cười lớn hơn

“chuyện của mẹ…….” Diệp Thiên Tuyết bắt đầu rồi lại ngừng lại,cô không biết chuyện này phải nói như thế nào. Phó Hoài Mình thấy cô đang khó sử, lập tức nói: “Chuyện của dì ba, anh có biết một chút. Em chờ một chút” Nói xong anh đứng dậy, đi vào phòng của mình lấy một sấp tài liệu cùng một máy latop: “Đây là một số tài liệu anh thu thập đước với lời nói làm chứng của thầy thuốc”

Ngừng một chút, anh nói: “Bệnh trước đây của dì ba quả thật rất nghiêm trọng, nhưng mà, không đủ khiến cho dì nhanh như vậy phải đi rồi” Anh lấy ra một máy cd, nói nhỏ: “anh nhờ chút quan hệ lấy được đoạn video, có lẽ trên tòa không đủ điều kiện làm bằng chứng, có điều anh biết em cũng không cần căn cứ chính xác như bằng chứng”

Diệp Thiên Tuyết cắn môi, sắc mắt tái nhợt gật đầu: “Vâng”

Phó Hoài Minh đem máy cd bỏ vào trong máy tính, hình ảnh mở ra.

Sắc mặt Diệp Thiên Tuyết càng ngày càng tài nhợt, đôi mắt ngày càng sang. Cô hết sức chăm chú nghe, những thứ kia trong đoạn ghi âm có vẻ có chút mơ hồ, nghe thấy bên trong giọng thấy thuốc nói: “Vốn là có thể sống thêm từ ba đến năm năm nữa, kết quả ba tháng cũng không qua khỏi, lại nhìn bóng người đi tới, đi lui, rốt cuộc đã được như ý muốn tìm được bong dáng của người mình hận thấu xương ”

Nước mắt lập tức rơi xuống.

“anh, những thứ này, anh từ đâu mà có được” Cô nhắm mắt lại, song lại mở ra.

Phó Hoài Minh đem video dừng lại, lấy máy cd ra, sau đó mới nói: “anh đi bệnh viện tìm người, sau tìm được. May mà anh đi sớm, nêu không cũng chưa chắc biết” Anh ân cần nhìn Diệp Thiên Tuyết: “Nhưng thứ này ở chỗ anh cũng nhiều năm rồi, nhưng mà những thứ này không thể trực tiếp chứng minh cho điều gì, anh không thể đưa thủ đoạn của bọn họ ra ánh sáng được, cho nên….”

Anh buông tay cười khổ: “Anh cái gì cũng không làm được”

Diệp Thiên Tuyết chậm rãi lắc đầu: “Không dĩ nhiên là có thể” Khóe môi cô chợt hiện ra nụ cười kỳ dị: “Nếu pháp luật không có cách nào biểu dương chính nghĩa, vậy thì yên lặng để duy trì chính nghĩa, không cần làm phiền pháp luật”

Phó Hoài Minh hoảng sợ, kéo tay Diệp Thiên Tuyết: “Tiểu Tuyết, em chuẩn bị làm gì vậy? Em không thể làm chuyện điên rồ! thù có thể từ từ báo, đem người mình chuẩn bị đưa vào không hẳn là không cớ lợi”

Diệp Thiên Tuyết quay sang nhìn anh ta.

Cô cười, nhưng khóe mắt lại toát ra sự đau đớn sâu sắc: “Yên tâm đi anh, em sẽ không ngu như vậy. Coi như giết họ thì sao, họ chỉ biết số mình không tốt, vĩnh viên không sám hối. Em muốn cho họ hối hận vì những hành động họ làm”

Phó Hoài Minh nói không ra lời, chỉ có thể nghe cô nói tiếp: “nếu như không hối hận, vậy để cho họ nếm thử, hạt giống mình gieo xuống, sẽ mọc ra dạng trái cây gì”

Nghe lời nói này xong Phó Hoài Minh cực kỳ lo lắng, nhưng mà bây giờ Diệp Thiên Tuyết đảm bảo mình không có làm việc gì ngu ngốc, anh cũng hơi yên tâm. Theo thói quen lại nở nụ cười.

“A, đúng rồi, anh nghĩ có một số việc nên nói cho em biết” Nói đến đây, nụ cười của anh càng tỏa sang lấp lánh, khiến Diệp Thiên Tuyết rất là tò mò.

“Em còn nhớ, em muốn anh tìm cho cô em kế một gia sư không?”

Diệp Thiên Tuyết gật đầu một cái: “Tất nhiên là nhớ, cô ta không tìm tới em tham phiền, chắc hẳn có người rồi”

Phó Hoài Minh gật đầu, nụ cưới cực kỳ rực rỡ: “Đó là tất nhiên, hơn nữa, anh nghĩ, cô ta nhất định rất hài lòng”

Lát sau, Diệp Thiên Tuyết nhìn ánh mắt của anh, lặp lại một lần nữa: “Cực kỳ hài lòng”

Diệp Thiên Tuyết có chút không hiểu, khẽ nghiêng đầu, lộ rõ sự tò mò

Nhìn cô ngây thơ như vậy khiến Phó Hoài Mình thật mềm long, vươn tay sơ đầu cô một cái: “Có một số việc, bé con như em không cần hiểu”

Bất mãn hất tay anh ra, Diệp Thiên Tuyết nhìn chằm chằm.

Nói chuyện chỉ nói một nữa, thật là đáng ghét, nét mặt của cô rõ rang không có hài long. Phó Hoài Minh nhìn thấy như vậy cười haha, cho thấy tâm trạng cực kỳ vui vẻ: “chuyện nam nữ, em đừng hỏi nữa”

Khóe miệng Diệp Thiên Tuyết hơi co rút, tự hiểu được.

Chỉ là chuyện này, cô có chút tò mò: “Liễu Phỉ Phỉ không dễ dàng bị mê hoặc đâu, cô ta làm sao…….”

Phó Hoài Minh thấy cô hỏi, cũng không giấu, thản nhiên nói: “A, ai bảo anh trăn trở tìm được người bạn học kia, quần áo bảnh bảo, biết ăn nói,……công phu không tồi đâu” nhìn cô nháy mắt: “Anh ta lợi dụng khả năng thiên phú của mình kiếm người yêu, với những chuyện này anh ta lấy rất là vinh dự đấy”

Diệp Thiên Tuyết nghe vậy càng thêm co giật khóe miệng, thế nào mà hai ba ngày này hay gặp phải loại đàn ông lợi dụng vẻ đẹp toàn bản thâm mà kiếm tiền.

Chẳng qua là còn chưa có khép miệng lại, vẻ mặt của cô hoàn toàn cứng đơ

“Anh, sinh viên trường đại học A làm chuyện như vậy, lại là sinh viên sắp tốt nghiệp, anh biết, chỉ có một người như vậy thôi?”

Phó Hoài Minh nghe giọng của cô lúc to lúc nhỏ, có vẻ rất kinh ngạc: “Uh, anh biết người này chỉ có một, thực sự chỉ có một người thôi” anh ta nhìn Diệp Thiên Tuyết: “Em cũng biết, chuyện như vậy…..”

Cô cảm thấy sợ, nếu như mình không nhầm, người bạn trai của Tần Phượng Miên, chỉ sợ….

“Người đó, tên gì?”

Phó Hoài Minh có chút ngạc nhiên khi cô hỏi, nhưng vẫn trả lời: “Đồng Bình Thiên, tên nghe rất bá đạo phải không?”

Phó Hoài Minh còn chưa nói hết nhìn thấy em gái mình lấy điện thoại ra, nhanh chóng soạn tin nhắn, sau đó khẩn trương nhìn điện thoại chờ trả lời, Anh không khỏi nổi tính tò mò: “Sao vậy, chẳng lẽ em biết người này”

Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: “không, em không biết, nhưng có thể em biết”

Âm báo tin nhắn tới, tâm trạng Diệp Thiên Tuyết có chút kích động, cô mở tin nhắn ra đọc, rồi lẵng lẽ bỏ xuống.

Phó Hoài Minh nhíu mày, hỏi: “Kết quả như thế nào?”

“Chính là anh ta” Diệp Thiên Tuyết nói xong, nhìn đến thất thần

“Chuyện này ảnh hưởng lớn đến em vậy sao?” Phó Hoài Minh có chút không hiểu, Diệp Thiên Tuyết kể lại sự việc cho anh nghe: “Gần đây, ba em có một người tình, tên là Tần Phượng Miên”

Phó Hoài Minh gật đầu: “anh biết, là trợ lý của chú. Thì ra đúng là hai người có quan hệ mờ ám”

“Tần Phượng Miên đã từ chức, bởi vì cô ấy nói đã tìm được tình yêu đích thực” Diệp Thiên Tuyết mặt mày ỉu xì nói tiếp: “Người tình đích thức của cô ấy tên là Đồng Bình Thiên”

Phó Hoài Mình mới đầu nghe còn ko hiểu, sau một phút cơ hồ anh há to miệng như muốn rớt xuống đất.

“Em nói là…..” Diệp Thiên Tuyết nhìn anh gật đầu

“Xin lỗi, nhưng anh muốn hỏi một chút”Anh nhìn Diệp Thiên Tuyết: “người tình của ba em, người tình của em em, hai người kia là người yêu của nhau”

Diệp Thiên Tuyết mệt mỏi gật đầu.

Phó Hoài Minh nhịn không được cười thật to, kích động vỗ vai cô: “Dù sao em cũng không ưa mấy người này, không sao”

Gật đầu một cái, Diệp Thiên Tuyết nghe theo lời khuyên của anh, tạm thời đem sự việc này gác lại: “Anh, tại sao anh lại quan tâm đến chuyện nhà họ Diệp vậy?”

Chuyển đề tài nói chuyện, Phó Hoài Minh lien nghiêm túc trở lại.

“Anh không biết dì có nói cho em biết không? Năm đó, lúc mẹ anh ra khỏi nhà, ông Ngoại rất tức giận, nói là xóa tên mẹ anh khỏi nhà họ cố, sau này cũng đừng nghĩ đến tài sản nhà họ Cố”

Diệp Thiên Tuyết nói: “Anh vì dì hai nên không lien lạc với em và dì út”

Nét mắt Phó Hoài Minh có chút xấu hổ: “Ngay từ đầu dì út đã biết rồi, không hẳn là vì chuyện đó, ước muốn biết nhiều hơn cuộc sống trước đây của mẹ, người xung quanh mẹ như thế nào. Em cũng biết” Anh nhún vai, “Lúc anh còn nhỏ, mẹ anh bỏ anh lại đi ra nước người, cho nên đối với những điều về mẹ anh, anh có chút tò mò”

“Không, anh đừng nghĩ là em có thù hằn gì?” Diệp Thiên Tuyết vội nói, Phó Hoài Minh chợt cười to lên: “Trên thực tế, anh biết mẹ rất yêu anh, so với người khác còn nhiều hơn, chỉ là bà ấy yêu bản than hơn, mẹ anh không chịu nổi cái nhà này, nên lựa chọn ra đi thôi”

Nghe anh nói vậy, Diệp Thiên Tuyết ngạc nhiên nhìn anh.

Phó Hoài Mình cười buồn, đưa tay xoa tóc cô: “Hằng năm mẹ đều đến thăm anh, dù bị người nhà họ Phó mắng nhiếc rất khó nghe cũng không từ bỏ, về sau thái độ của người nhà họ Phó cũng đỡ hơn, để cho anh gặp mẹ. Lúc đó, anh mới biết mẹ của anh là một người rất tài giỏi”

Hai người nói chuyện một lúc, Từ Diệp Thiên Tuyết, Phó Hoài Minh biết được Liễu Phỉ Phỉ là con gái riêng của Diệp Hân Thành, cũng hiểu vì sao có đôi khi Diệp Hân Thành lại thiên vị hai mẹ con họ Liễu như vậy.

“Nhưng mà, chuyện này đối với ông ấy cũng không tính là việc đả kích chí mạng” Phó Hoài Minh nhắc nhở cô: “Ông ấy có sự nghiệp của mình, cũng không phải dựa hoàn toàn vào nhà họ Cố”

“Em hiểu” Diệp Thiên Tuyết gật đầu, “Cho nên, tới bây giờ em cũng chưa muốn làm gì, chỉ là, muốn lúc mấu chốt thì đưa ra, có lẽ có một chút tác dụng”

Phó Hoài Minh lúc này mới hiểu rõ: “Tốt lắm, sau này em có kế hoạch gì không?”

Chuyện Diệp Thiên Tuyết và Phó Hoài Minh gặp nhau cũng không có ai biết, nhưng mà Ngũy Vụ lại cảm thấy có gì đó, anh thấy tâm trạng Diệp Thiên Tuyết nhẹ nhõm hơn, nhưng những điều khác lại u ám, nặng nề hơn rất nhiều, rất là tò mò muốn biết vì sao, cuối cùng Ngũy Vụ cũng ra ngoài thăm dò.

Lúc này là ngày đến trường ghi tên, trong đám đông ồn ào, nhốn nháo Diệp Thiên Tuyết được Ngụy Vũ bảo vệ rất tốt, không để cho cô bị va chạm gì với đám đông đó.

Nghe thấy Ngụy Vũ hỏi, Diệp Thiên Tuyết trả lời: “Ừ, làm được một số việc, tất nhiên vui rồi”

Hình như Ngụy Vũ lại cao hơn một chút, bởi vì tập luyện giảm câm, tập luyện điều độ nên cơ thể cũng rất cân đối, lúc đứng ở bên cạnh Diệp Thiên Tuyết, làm cho người khác cảm thấy rất có ý tứ, rất xứng đôi

Nghe thấy Diệp Thiên Tuyết không có ý trả lời, vẻ mặt Ngụy Vũ dần dẩn có chút bất mãn: “Tiểu Tuyết à, thiệt là có chuyện gì không nói cho tớ biết được sao?”

Đối mắt với ánh mắt của Ngụy Vũ, tâm trạng của Diệp Thiên Tuyết cũng dần buông lỏng, nhẹ nhàng cười, sau đó cô lại cười híp mắt khoác tay Ngụy Vũ, ngửa đầu nhìn anh: “Về sau không thể gọi cậu là nhóc mập nữa rồi, Tiểu Mập đã trở thành thanh niên anh tuấn rồi”

Mặt Ngụy Vũ chợt đỏ lên.