Diệp Thiên Tuyết lau nước mắt nhìn về phía hai người Vương Kỳ Ngọc và Ngụy Vũ cười cười nói: “Cám ơn” Vương Kỳ Ngọc đau lòng mà thở dài: “Giữa chúng ta còn nói cám ơn cái gì. Cậu không thích cô ta, còn chưa tính cậu tùy tiện nói vài câu, cần gì lao lực như vậy, chỉ sợ có người còn không thèm cám ơn”

Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: “Không có việc gì, tớ làm tốt là được rồi. Chỉ là, sợ Liễu Phỉ Phỉ không vui nổi”

Vương Kỳ Ngọc kinh thường bĩu môi, “Cô ta vui hay không có quan hệ gì với bọn mình, tớ chỉ muốn cậu vui là được rồi”

Ngụy Vũ đang định nói gì đó, thì bị bóng người chen vào trước mặt. Đúng lúc ngăn cản anh cực kỳ chặt chẽ. Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu, đối diện người vừa mới tới, ánh mắt Triệu Lẫm có chút nghiêm túc: “Nếu không muốn cười, thì đừng cười nữa”. Nói xong, đưa ra một chiếc khăn tay, “Vẻ mặt thế này, nhìn là thấy đau lòng rồi”

Ngụy Vũ không vui từ sau lưng Triệu Lâm di chuyển ra ngoài, chụp cánh tay anh ta: “Anh thật là nói mà không biết suy nghĩ, nếu Tiểu Tuyết không cười, chỉ sợ có người lại nói này nọ. Rõ ràng cuộc sống của Tiểu Tuyết cũng không dễ chịu”

Triệu Lẫm nhíu mày: “Sống không dễ dàng”

Biết lỡ miệng nói ra Ngụy Vũ lập tức nhìn xung quanh, không quan tâm tới anh ta nữa.

Triệu Lẫm đang muốn hỏi, nhìn sắc mặt của Tiểu Tuyết, lại đem nhưng lời đó kềm chế xuống, nói hết sức dịu dàng: “Về sau có chuyện gì, đừng có chịu đựng một mình, nói cho anh biết,…….cho bọn anh biết”

Cuối cùng, anh không tình nguyện nói thêm câu “cho bọn anh biết” vào. Bên cạnh chợt vang lên tiếng cười.

Diệp Thiên Tuyết ngạc nhiên nhìn sang, thấy Phó Hoài Minh và Tô Nhược đang sánh vai đứng cách mình không xa, giống như một đôi kim đồng ngọc nữ, vô cùng xứng đôi.

Tiếng cười kìa, là do Phó Hoài Minh phát ra.

Cô nhìn phía Phó Hoài Minh khẽ cười: “Thầy giáo, thầy cũng ở đây à” Tô Nhược đi lên phía trước, không hài lòng nhìn Triệu Lẫm, kéo tay Tiểu Tuyết: “mâc dù em họ chị nói hơi khó nghe, có điều cũng nói đúng mà. Tiểu Tuyết về sau có chuyện gì, không cần giấu trong lòng, nói ra, biết đâu mọi người giúp đỡ được.”

Bởi vì cô thường hay gặp Phó Hoài Minh. Diệp Thiên Tuyết và Tô Nhược cũng được tính là khá quen thuộc, chỉ là không biết, Tô Nhược là chị họ của Triệu Lẫm, nghe vậy có chút ngạc nhiên, ngoan ngoãn trả lời: “Em biết rồi, cám ơn chị”

Triệu Lẫm đang muốn nói gì đó, Tô Nhược lại kéo tay anh ta, dịu dàng nói: “Tới đây gặp anh rể tương lai của em một chút, em về nhà lâu như vậy, mà hai anh em chưa có dịp gặp nhau”

Phó Hoài Mình ơ bên cạnh nhíu mày: “Nói cũng phải, không biết có phải hay không mà khéo vậy, đúng là hai anh em chưa gặp nhau.” Nói xong, anh nhìn Diệp Thiên Tuyết chớp mắt vài cái, ngược lại có mấy phần dí dỏm.

Diệp Thiên Tuyết bật cười, thừa dịp Triệu Lẫm bị Tô Nhược và Phó Hoài Minh kéo đi, vội vàng xoay người rời đi.

Đợi đến khi cô đi rồi, Triệu Lẫm mới mất hứng nói ra: “Được rồi, mọi người không cần kéo nữa, em đi là được chứ gì”

Tô Nhược ngay lập tức thả tay, nhìn anh ta thở dài: “Cái tên tiểu từ này, càng lớn càng không đáng yêu. Còn nữa rõ ràng người ta không muốn nói chuyện với mình, cần gì sáp đến làm gì. Thật là mất mặt nhà họ Triệu”

Triệu Lẫn giận dỗi nói: “Chị không phải người nhà họ Triệu, quản nhiều như vậy làm gì” Tô Nhược nhíu mày rất nguy hiểm nhìn anh ta, anh vội vã giơ ta đầu hàng: “Rồi, em biết em sai rồi” Ngừng một chút anh nói nhỏ: “Em biết cô ấy không thích em, nhưng mà, em chính là không bỏ được cô ấy”

Tô Nhược nghe vậy, khẽ than. Phó Hoài Minh nói: “Không bỏ được? Ý của em là, em muốn theo đuổi Tiểu Tuyết”

Triệu Lẫm không biết vì sao mình vừa nói, ngược lại Phó Hoài Minh lại bất mãn như vậy, lập tức gật đầu: “Dạ, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, em đã cảm thấy cô ấy chính là người em cần”

Phó Hoài Minh cười càng sâu: “Còn vừa thấy đã yêu. Nghe thật lãng mạn. Chỉ là, em hiểu cô ấy bao nhiêu, em nói cô ấy là người em muốn, vậy em có biết cô ấy là người như thế nào? Chớ vì dáng vẻ bên ngoài, đến cuối cùng lại trách cứ đối phương sao không như mình nghĩ”

Triệu Lẫm há miệng, ngạc nhiên nhìn Tô Nhược, hoàn toàn không hiểu vì sao Phó Hoài Minh lại không vui.

Tô Nhược không có giải thích, chỉ là mỉn cười kéo tay Phó Hoài Minh: “Tốt lắm, về sau còn nhiều cơ hội dạy dỗ tiểu tư này. Hôm này cũng không cần phải mất hứng như vậy”

Phó Hoài Minh đột nhiên thở dài: “Thật xin lỗi, Tiểu Nhược, hôm nay anh thật sự thất thố rồi”

Nhìn Phó Hoài Minh và Tô Nhược nắm tay rơi đi. Triệu Lẫm sững sờ tại chỗ, cảm thấy có cái gì đó mình không biết, loại cảm giác này khiến anh ta cảm thấy rất gay gò.

Lập tức lấy điện thoại ra gọi, hỏi qua một lần về chuyện của Tô Nhược và Phó Hoài Minh.

Đối phương lập tức nở nụ cười: “Cái này không tra ta cũng biết. Phó Hoài Minh là con trai của vợ trước. Lúc đó vợ trước bỏ nhà bỏ con ra đi mọi người ai cũng biết”

Diệp Thiên Tuyết ngồi ở trong góc, nhìn Diệp Hân Thành mang theo Liễu Đan Văn đi mời rượi mọi người, cảm thấy trong lòng thật là mệt mỏi.

Có lúc, cô thật sự muốn đem sự tình của Liễu Đan Văn tiết lộ ra ngoài, rồi lại sợ Diệp Hân Thành lạnh nhạt với mình. Cô không có quên, Diệp Hân Thành từ đầu tới cuối lựa chọn bao che.

Quan trong nhất là đứa bé của dì nhỏ. Cuối cùng cô không dám xuống tay, sợ bởi vì mình mà bé con không có cơ hội tới thế giới này.

Nghĩ đến dì nhỏ, cô chợt tỉnh táo, cầm điện thoại gọi cho dì nhỏ

Bắt điện thoại là cô giúp việc của dì Phỉ Dung, nói là dì nhỏ đi bệnh viện kiểm tra, chuẩn bị sắp đến tháng sinh rồi: “Phu nhân nói sắp sinh rồi, nghe điện thoại không tốt, sợ có phóng xạ”

Diệp Thiên Tuyết hỏi Phỉ Dung: “Dượng đâu cô?”

“Ông chủ và Phu nhân cùng đi bệnh viện rồi” Diệp Thiên Tuyết lại nói đôi câu, mới cúp điện thoại.

Trước khi hôn lễ kết thúc, Diệp Hân Thành nảy ra ý tưởng, muốn bốn người một nhà cùng nhau lên sân khấu cám ơn mọi người.

Liễu Đan Văn vừa nói xong, Liễu Phỉ Phỉ liền cướp lời mở miệng: “Mẹ nói dúng, chúng ta phải sớm quen thân phận mới của mình. Cho nên, ba, con nên sớm gọi người là ba, người có ngại không?”

Diệp Hân Thành mặt mày tươi cười, theo bản năng nhớ tới cuộc sống trước đây của mẹ con Liễu Đan VĂn, trong lòng không khỏi chua xót, nhưng trên mặt lại lô ra khuôn mặt tươi cười: “Dĩ nhiên không ngại. Sau này, con cũng là con gái ta”

Đồng thời sắc mắt của hai mẹ con Liễu Đan Văn rất là hả hê.

“Chị thì sao” Liễu Phỉ Phỉ chuyển sang Diệp Thiên Tuyết: “Cũng nên, Hiện tại nên gọi một tiếng ba mẹ”

Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn cô ta, bên môi hơi cười mang theo chút kinh thường, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo như băng.

Ở chỗ này kêu người đàn bà kia là mẹ, đón nhận cô ta, sau này thì Liễu Đan Văn có lý mà danh chính ngôn thuận nhúng tay vào chuyện của mình, càng không cần phải nói, mình căn bản không muốn gọi.

Hướng về phía Liễu Phỉ Phỉ, lộ ra khuông mặt tươi cười, Diệp Thiên Tuyết từ từ nói: “Xin lỗi, Tôi không giống cô”

Không cho Liễu Phỉ Phỉ có cơ hội nói, cô nhẹ nhàng nói: “có lẽ con và dì Liễu còn không có thân quen, có lẽ cần chút thời gian., con……” Dừng một chút, đôi mắt cô liền ửng đỏ, đột nhiên rơi lệ: “ba con không cố ý, chỉ là, thật sự là……….”

Diệp Hân Thành thấy cô khóc, đau lòng, công thêm ông cũng không có tính toán bắt Diêp Thiên Tuyết phải gọi Liễu Đan Văn là mẹ, lập tức nói: “Không sao, không phải là chuyện gì lớn lắm”

Sắc mặt Liễu Đan Văn nhất thời liền trở nên rất là khó coi.

Liễu Phỉ Phỉ bị Diệp Hân Thành ngăn lại như vậy, trong lòng cực kỳ không vui, nhìn nét mặt Diệp Thiên Tuyết không có chút thiện cảm gì. Chỉ là, Diệp Hân Thành hình như phát hiện ra điều gì, căn bản cũng không cho cô mở miệng ra nói. Nhanh chóng kết thúc buổi lễ, khách cũng bắt đầu ra về.

Từ trên sân khấu đi xuống, Liễu Phỉ Phỉ nói với Diệp Thiên Tuyết: “Chị, chị không thích em và mẹ sao? Tại sao lại bài xích em như vậy?”

Diệp Thiên Tuyết nhàn nhạt nhìn qua cô ta, nhìn Diệp Hân Thành, bình tĩnh nói: “Ba, ba biết. Mẹ mới mất có một thời gian, con không cách nào quên mẹ, đi gọi người phụ nữ khác là mẹ”

Sau đó, cô khinh thường nhìn Liễu Phỉ Phỉ: “Về phần cô, đừng quên cách đây không lâu, cô vừa mới cướp bạn trai của tôi, cho nên, đừng gọi tôi là chị, tôi không muốn người khác nghĩ đến việc chung một chồng”

Nói xong, cô xoay người rời đi, bỏ lại Diệp Hân Thành đang kinh ngạc, đi tới hỏi cô chuyện cướp bạn trai là sao.

Buổi tối khoảng mười giờ Diệp Hân Thành gọi Tiểu Tuyết đến thư phòng của mình. Vốn cho rằng ông sẽ ngủ sớm cùng Liễu Đan Văn, khiến Tiểu Tuyết có chút kinh ngạc.

Nhìn con gái mình đẩy cửa đi vào, ông dịu dàng nói: “17 tháng 2 là sinh nhật con, con muốn ba tổ chức gì cho con không?”

Diệp Thiên Tuyết lập tức cự tuyệt: “Cũng không phải là quan trọng gì, không cần phiền phức như vậy. Con đi chơi cùng các bạn là được à ba”

Diệp Hân Thành nghe vậy, chần chừ trong chốc lát rồi gật đầu: “Cũng tốt, ba vốn nghĩ tới muốn mượn cơ hội này, để Phỉ Phỉ và các bạn con gặp nhau một chút, có được không? ”

Diệp Thiên Tuyết nghe vậy vừa đau lòng vừa tức giận, chợt nói to lên: “Bạn con là bạn của con, nó muốn kết bạn là chuyện của nó, biết bạn con làm gì”

Lời vừa nói xong, kiến Diệp Hân Thành kinh ngạc nhìn cô.

Diệp Thiên Tuyết lúc này mới phát hiện mình nói sai, nhẹ cúi đầu nói: “Con xin lỗi, con có chút cực đoan. Nhưng mà, Phỉ Phỉ ngày thường trong trường cũng có rất nhiều bạn học, ba không phải lo lắng là nó sẽ cô đơn đâu”

Diệp Hân Thành có chút lúng túng gật đẩu một cái. Lại nói mấy câu, Diệp Hân Thành làm như lơ đãng hỏi chuyện “giành bạn trai” là như thế nào?

Diệp Thiên Tuyết khẽ cười nói: “Không có gì ạ, con chỉ thuận miệng nói vậy thôi, con không có bạn trai nào đâu ba”

Diệp Hân Thành không có tin dễ dàng như vậy, lại hỏi mấy câu nữa, nhưng Diệp Thiên Tuyết chỉ lắc đầu, Diệp Hân Thành bất đắc dĩ phải phất tay, cho cô về phòng.

Vừa ra đến cửa, ông lại nói: “Con xem khi nào tiện hỏi dì nhỏ con một chút, hỏi dì xem có biết tin tức của dì hai không” Ngừng một chút, ông nói: “Hôn nay, ba gặp con trai của dì hai”

(Trong bản gốc đề là 大姨 nghĩa là dì cả, nhưng do mình sống ở miền nam quen cách gọi của người nam, trong đó mọi người gọi người anh/ chị lớn nhất trong nhà là anh hai hoặc chị hai, nên ở đây mình ghi là dì hai nha. )