Tần Nguyên lấy một miếng táo nhỏ đưa lên miệng cho Lâm Thành, nháy mắt nói:

“Nói "A" đi nào!”

“A cái gì? Ta là hài tử chắc?”

“Lão bản a, lần đầu tiên chúng ta mới có dịp đi chơi thế này, để ta có cơ hội thể hiện sự biết ơn với lão bản đi chứ.”

“Biết ơn cái rắm! Ngươi còn không nhìn xem chúng ta đang ở đâu. Đừng có ở trước mặt người khác mà trêu chọc ta.”

“Ta không trêu chọc. Ta là thật lòng.”

“...”

Lâm Thành bắt đầu cảm thấy Tần Nguyên hôm nay đầu óc hơi có vấn đề. Từ lúc y kéo hắn vào trong này đến giờ, lúc thì bưng trà trót nước, lúc thì dâng thức ăn tận miệng. Thái độ xoay chuyển 180 độ so với hồi đầu lúc hai người họ đến đây, còn so với ngày thường thì biểu hiện của y lúc này còn vô sỉ và lưu manh hơn. Lâm Thành ngượng chín mặt. Ngày thường y muốn trêu chọc hắn như vậy cũng không sao, nhưng Yên Yên vẫn còn ngồi ở kia, y làm kiểu này là có ý gì?

Yên Yên đã cất đàn ngồi xem bọn họ từ nãy. Nàng không ngốc để không nhận ra Tần Nguyên đối với vị mang mặt nạ đen bí ẩn kia có mối quan hệ không bình thường. Tuy nàng có luyến tiếc thật nhưng ngồi xem cẩu lương thế này cũng không tệ.

Lúc Lâm Thành nhìn sang nàng tỏ vẻ áy náy, Yên Yên còn tươi cười, xua tay.:

“Không sao. Hai vị cứ tiếp tục. Không cần để ý đến nô gia.”

“Cô ngồi lù lù ở đó, làm sao mà không để ý được! Ta có mù đâu.” Lâm Thành than trời. Bên cạnh hắn, Tần Nguyên vẫn đang tiếp tục hỏi hắn có muốn ăn cái này cái kia để gọi thêm. Hắn đã muốn nổi cáu, muốn đánh người.

“Nếu khách quan cảm thấy không được tự nhiên, nô gia sẽ ra ngoài.”

“Ấy, làm vậy sao được. Đây là phòng của nàng mà. Nếu đi thì cũng phải là bọn ta đi mới đúng.” Lâm Thành quay qua nói với Tần Nguyên..“Không muốn chơi nữa thì về!”

Nói xong Lâm Thành đùng đùng đạp cửa bỏ đi. Tần Nguyên vội vàng đuổi theo. Trước khi đi móc từ trong ngực một thỏi bạc đặt lên bàn.

Yên Yên cầm thỏi bạc cất cẩn thận vào hộp gỗ mà nàng giấu kín dưới gầm giường. Bên trong là số tiền mà nàng tích cóp được trong rất nhiều năm, và chỉ còn chút ít nữa thôi là đủ tiền để nàng chuộc thân rời khỏi đây.

***

Lâm Thành bước đi rất nhanh, Tần Nguyên í ới gọi theo nhưng hắn không quay lại. Tần Nguyên liền tăng tốc chạy lên chắn trước mặt Lâm Thành, năn nỉ:

“Ta xin lỗi! Ta biết lỗi rồi mà. A Thành, đừng giận nữa!”

“Ngươi dám chơi ta! Ngươi rõ ràng ngay từ đầu không hề muốn đến đó với ta thì đi cùng ta làm gì?! Ngươi ở chung phòng với đệ nhất mỹ nhân còn kéo ta vào, lại còn trêu chọc ta, cố tình làm xấu mặt ta trước mặt nàng ấy. Ngươi đúng là tên xấu xa mà!”

Lâm Thành quay đầu muốn đi hướng khác thì tay bị giữ chặt. Hắn quay ngoắt lại định mắng tiếp một trận thì bị người kia làm cho giật mình. Mặt Tần Nguyên lúc này đã tối đen. Y siết chặt cổ tay Lâm Thành kéo về phía mình.

“Ngươi để ý đến Yên Yên cô nương như vậy sao? Ngươi thích nàng ấy à?”

Lâm Thành nổi giận. Bỗng nhiên hắn bị hỏi một câu kì cục. Người dắt tay Yên Yên vào phòng là y, giờ làm ra vẻ giận dữ hỏi hắn kiểu đó là thế nào?

“Đúng là ta thích nàng ấy đấy. Mỹ nhân đẹp như thế ai mà không thích chứ.”

Tần Nguyên đứng sững nhìn hắn, nhìn rất lâu đến mức hắn không đủ dũng khí để tiếp tục đối mặt với y. Đột ngột tay hắn bị Tần Nguyên lôi đi một cách thô bạo, hướng thẳng về phía Yên Hồng Các.

“Ngươi làm gì vậy? Định kéo ta đi đâu?”

“Không phải ngươi sợ cô nương Yên Yên hiểu nhầm ngươi sao? Ta đưa ngươi quay lại gặp nàng ấy, giải thích cho người ta hiểu chúng ta chỉ là đùa giỡn.”

“Nhưng... Bây giờ dễ gì gặp được Yên Yên chứ?! Chắc hẳn nàng đã tiếp một vị khách khác rồi.”

“Không sao. Chúng ta đưa nhiều tiền hơn là được.”

“Nhưng ta không có nhiều tiền.”

“Ta đưa tiền cho ngươi.”

Lâm Thành kinh ngạc. Tên này làm thật đấy à? Hắn chỉ nói vậy thôi, đâu có ý quay lại đó. Hắn cố vùng tay ra.

“Ngươi thôi đi! Ta có nói là ta muốn quay lại đâu. Bỏ tay!”

Tần Nguyên đứng lại, nhíu mày nhìn hắn. “Là ngươi nói ta làm xấu mặt ngươi trước Yên Yên sao? Ta đưa ngươi đi giải thích, ngươi còn muốn gì nữa?”

“Ai cần ngươi giải thích chứ? Chuyện của ta tự ta sẽ giải quyết, không cần ngươi lo chuyện bao đồng!”

Thấy Lâm Thành có vẻ giận thật sự, Tần Nguyên dịu giọng dỗ dành:

“A Thành, ý ta không phải thế...”

“Tránh xa ta ra! Giờ ta không muốn gặp ngươi!”

Lâm Thành nói xong giận dỗi bỏ đi. Tần Nguyên đứng chết trân giữa phố xá đông người qua lại. Nắm tay hắn siết chặt, móng tay cắm vào da hắn muốn bật máu. Tần Nguyên nhìn theo Lâm Thành mà giận bản thân mình. Rốt cuộc hắn đã biến lần đi chơi đầu tiên của hai người thành ra gì thế này?

***

Lâm Thành vừa về đến nhà là lao ngay vào phòng, đóng mạnh cửa cái rầm khiến đám thuộc hạ ai cũng hết hồn. Tần Nguyên trông còn kì lạ hơn. Y thất thểu bước vào cửa, mặt đen sì, xung quanh người như toát ra luồng khí lạnh tưởng như ai bước đến gần liền bị đóng băng. Nhìn dáng vẻ của hai người đó, ai nấy đều dễ dàng đoán ra là hai người lại cãi nhau rồi, nhưng lần cãi nhau này có vẻ rất dữ.

***

Lâm Thành ở trong bếp nấu ăn đã một lúc lâu Thói quen của hắn từ kiếp trước cho đến giờ vẫn là dùng công việc nấu nướng để thả lỏng tinh thần mỗi khi bực tức chuyện gì đó mà không tìm được chỗ phát tiết. Lâm Thành hì hục một hồi lâu cũng làm xong một bàn đầy ắp thức ăn. Làm xong rồi hắn mới thấy kì lạ. Đa phần những món ăn hắn vừa nấu ra đều là những món mà Tần Nguyên thích ăn.

“Rốt cuộc vẫn theo thói quen mà nấu cho cả hắn.” Lâm Thành thở dài lắc đầu.

Tâm tình của hắn đã được giải toả đôi chút. Ngẫm lại chuyện đã xảy ra, hắn thấy bản thân cũng có một phần lỗi. Tần Nguyên lúc kéo tay hắn dường như muốn nói điều gì đó nhưng hắn vì tức giận mà không muốn nghe y nói. Lỡ như hắn hiểu nhầm gì đó, lỡ như Tần Nguyên đúng là không cố ý làm xấu mặt hắn vậy thì có phải hắn đã trách oan y không? Nhưng thái độ của Tần Nguyên hôm nay cũng rất kì lạ. Tâm tình thay đổi xoành xoach, lúc lạnh băng lúc vui đùa, khiến hắn không biết thế nào mà lần.

“Quả nhiên ngươi ở đây.”

Lâm Thành nhìn ra cửa sổ thì thấy Nhậm Vũ đang đứng thập thò bên ngoài.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ta đến xem đồ ăn nấu cho chủ tử đã xong chưa. Nhìn có vẻ như xong rồi, ta giúp ngươi mang đến cho chủ tử của ta nhé!”

“Ai bảo ta nấu ăn cho hắn chứ? Bảo với hắn hôm nay không có đâu.”

“Vậy sao?” Nhậm Vũ nhìn một bàn đồ ăn, ánh mắt tràn đầy ý cười.

Lâm Thành nóng mặt, mắng hắn: “Ngươi còn ở đó làm gì? Mau đi đi! Ta đã bảo hôm nay không có!.”

“Ta biết rồi. Hôm nay lão bản A Thành nổi hứng ăn một mình hết ba phần ăn này. Chỉ tội cho chủ tử nhà ta đứng đợi ở cửa phòng ngươi cả canh giờ. Xem ra đêm nay chủ tử nhịn đói mà ngủ rồi.”

“Ngươi nói cái gì?” Lâm Thành nghe mà hoảng hốt. “A Nguyên đứng chờ ta ngoài cửa? Còn chờ cả canh giờ?”

“Đúng a. Ai khuyên cũng không được. Chủ tử rõ ràng là đến xin lỗi ngươi, nhưng lại không cho phép bọn ta nói với ngươi.”

Thời gian này vào ban đêm rất lạnh, vậy mà Tần Nguyên còn đứng ở bên ngoài cả canh giờ thì chẳng phải sẽ ốm mất sao? Hắn sợ hãi chạy vội đi xem thế nào. Và khi đến nơi, cảnh tượng trước mắt làm hắn sững sờ.

Trước cửa phòng hắn, Tần Nguyên khoanh tay đứng tựa người vào bức tường, mắt nhắm lại như đang dưỡng thần. Trêи người chỉ vận hắc y và khoác một áo lụa màu lam mỏng manh. Bóng y hắt xuống mặt sân, lạnh lùng mà cô độc. Gương mặt tuấn mỹ dưới ánh trăng sáng bóng như ngọc, vừa có nét mềm mại, vừa có nét thâm tình. Sống mũi ưng cao mà thẳng, môi bạc mỏng đầy dụ hoặc.

Tim hắn bỗng nhiên đánh thịch một cái. Mặt không biết từ lúc nào đã nóng lên. Lâm Thành xấu hổ che mặt. Hắn thế mà lại rung động trước cảnh một mỹ nam đứng dưới trăng. Đến cả lúc nhìn Yên Yên cô nương từ trêи cao bay xuống hắn cũng không rung động đến thế. Lâm Thành giật mình nhận ra, không lẽ hắn chỉ rung động với mỹ nam thôi sao?

“Ngươi về rồi?” Nhìn thấy Lâm Thành, Tần Nguyên nở nụ cười dịu dàng.

“À, ừm.” Lâm Thành ho nhẹ lấy lại bình tĩnh, bước lại gần. “Sao lại đứng ở đây mà không vào trong?”

“Ngươi không có trong phòng làm sao ta có thể vào?”

“Không phải bình thường ngươi vẫn tự ý đi vào, có bao giờ xin phép của ta đâu, tự nhiên bây giờ tỏ ra lịch sự thế?” Lâm Thành khinh bỉ.

“Thôi vào trong đi không bị lạnh đấy.”

Lâm Thành kéo tay Tần Nguyên vào phòng, ấn ngồi xuống ghế, rồi rót cho y một chén trà ấm. Đột nhiên y nắm lấy tay hắn, ánh mắt đầy vẻ ủy khuất, đáng thương mà nài nỉ:

“A Thành, đừng giận ta nữa, được không? Đừng làm lơ không chú ý đến ta!”

Mí mắt Lâm Thành giật giật. Từ bao giờ mà tên này học được bộ dáng đáng thương cún con này vậy?