Sáng hôm sau, sau khi Nhan Tuấn rửa mặt chải đầu xong liền đi Tín Ân khách ***. Tới Tín Ân khách *** rồi, Nhan Tuấn hỏi chưởng quầy: “Chưởng quầy, xin hỏi Tiêu Vũ Lạc ở phòng nào?”

” Yêu, đây không phải Nhan lão bản sao? Ngài tìm vị Tiêu công tử kia a. Hôm qua Tiêu công tử có dặn ta sáng nay sẽ có người tìm hắn, kêu ta chờ, không ngờ được chính là Nhan lão bản ngài a. Tiêu công tử ở phòng chữ thiên thứ nhất, ta nghĩ hiện tại có thể còn chưa dậy đâu, ta gọi A Phúc mang ngài lên.”

Chưởng quầy nói xong liền quay đầu quát tiểu nhị: “A Phúc , ngươi mang Nhan lão bản đến phòng chữ thiên thứ nhất.”

A Phúc vội vàng đáp lời: “Tới đây, Nhan lão bản, bên này thỉnh.”

“Nga, hảo, vậy phiền toái rồi.” Nhan Tuấn nói xong cùng A Phúc đi lên lầu.

Tới trước cửa phòng, A Phúc khom người, cung kính nói: “Nhan lão bản, chính là nơi này, xin ngài cứ tự nhiên đi, tiểu nhân cáo lui trước.”

Nhan Tuấn vừa muốn gõ cửa đi vào,đã bị Tiểu Quả từ một cầu thang khác gọi lại: “Nhan lão bản, ngài tìm Thiếu gia nhà ta a. Lúc này Thiếu gia nhà ta phỏng chừng còn đang ngủ, có muốn ta giúp ngài vào đánh thức Thiếu gia hay không?”

“Không sao, cho hắn ngủ đi. Ta vào chờ hắn được rồi, ngươi xuống trước đi.”

“Vậy cũng tốt, ta đi trước kêu tiểu nhị chuẩn bị một chút tảo thiện.”

Nhan Tuấn đẩy cửa vào, nhìn thấy Tiêu Vũ Lạc ôm chăn, mặt đang hướng vào trong ngủ say, một cái chân trắng nõn thon dài gác lên chăn. Tư thế ngủ rất không lịch sự, nhưng cũng rất đáng yêu, không biết có chảy nước miếng hay không. Nhan Tuấn nghĩ muốn trêu cợt Tiêu Vũ Lạc một chút. Vì thế y đi qua, ngồi ở đầu giường, đầu chậm rãi cúi xuống đôi môi anh đào đang hé mở của Tiêu Vũ Lạc, hôn lên. Đầu tiên nhẹ nhàng liếm đôi môi, sau đó mạnh mẽ hút. Ngay tại thời điểm y muốn vươn đầu lưỡi xâm nhập trong miệng Tiêu Vũ Lạc nhấm nháp thơm ngọt. Tiêu Vũ Lạc vì nụ hôn của y mà mất dưỡng khí, hơi hơi tỉnh lại, hai mắt đầy sương mù, sau đó nháy mắt trừng lớn, nhảy dựng lên ôm chặt chăn, run rẩy chỉ tay vào Nhan Tuấn: “Ngươi, ngươi, ngươi đang làm cái gì?”

Tiêu Vũ Lạc vì quá giật mình mà trở nên lắp bắp, nói chuyện cũng không mạch lạc. Bộ dáng kia rất giống hoàng hoa đại khuê nữ bị người đùa giỡn, thật thú vị.

“Không làm gì a, chính là nhìn lúc ngươi ngủ chảy nước miếng, hảo tâm giúp ngươi lau nước miếng thôi.” Nhan Tuấn nói rất hợp tình hợp lý, trên mặt viết thực rõ ràng “Ta là quân tử, không làm chuyện xấu”. (zoe : quân tử ?!)

Tiêu Vũ Lạc vừa nghe mình ngủ chảy nước miếng, mặt liền bị đốt cháy. Hắn rất ngại ngùng quay đầu không nhìn Nhan Tuấn, lắp bắp nói: “Vậy, vậy ngươi cũng không cần, không cần làm như vậy a.”

“Ân? Ta làm gì a?”

“Thì, thì, chính là dùng đầu lưỡi liếm miệng của ta, của ta a.” Tiêu Vũ Lạc nói xong mặt càng đỏ hơn, hận không thể tìm cái hố chui vào luôn.

“Nhưng thấy ngươi lúc ấy cũng chỉ nghĩ ra phương pháp đó, cho nên liền làm như vậy luôn.” Nhan Tuấn thấy mặt Tiêu Vũ Lạc đỏ giống như sắp xuất huyết đến nơi, hơn nữa ngẫm lại thời gian cũng không còn sớm, cũng không trêu hắn nữa, đứng lên, nói: “Ha ha ha, tốt lắm, Vũ Lạc, không đùa ngươi nữa, mau đứng lên ăn tảo thiện, ăn xong chúng ta đi.”

“A, đúng nga, hôm nay chúng ta phải ra ngoài du ngoạn. Ta lập tức đứng lên, ngươi chờ ta một chút.”

Chờ Tiêu Vũ Lạc mặc chỉnh tề, Tiểu Quả cũng vừa bưng chậu rửa mặt đến. Rửa mặt chải đầu một phen, xuống lầu ăn tảo thiện xong, hai người liền ra khỏi cửa. Hai người Tiêu Vũ Lạc cùng Nhan Tuấn một đường dạo phố, trên đường tiếng người ồn ào, náo nhiệt phi phàm, càng tô điểm thêm sự hưng thịnh phồn vinh Khuynh Nhật thành. Hai người thưởng thức du ngoạn từng chỗ một, bất diệc nhạc hồ.

“Vũ Lạc, thưởng thức vẻ đẹp vùng sông nước Giang Nam đương nhiên không thể bỏ qua Kính hồ của Khuynh Nhật thành. Ta đã bao một thuyền, không bằng cùng đi du hồ thưởng cảnh đi, cũng tiện nghỉ ngơi một chút.”

“Ân, tốt, ta cũng rất muốn đi thuyền ngoạn ngoạn đây.”