Nhìn thấy Tiêu Vũ Lạc lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, Nhan Tuấn vô lực nói: “Đúng vậy, là mang thai.”

“Cái gì, đó là chuyện khi nào? Sao ta lại không biết? !”Tiêu Vũ Lạc không tin.

“Ngươi không biết? Buổi tối ngày mười lăm tháng chín, chúng ta cho ngươi ăn hỏa lân quả a, lúc Tuấn cho ngươi ăn không phải ngươi còn ngại khó ăn hay sao?”Lê Phi Kì cười dị thường gian trá.

“Hỏa lân quả? A! Chẳng lẽ chính là hồng quả nhỏ kia? ! Tuấn, không phải ngươi nói tiểu hồng quả kia giúp ta điều dưỡng thân thể sao?”Tiêu Vũ Lạc căm tức Nhan Tuấn.

“Ha hả, Vũ Lạc, đừng nóng giận, hỏa lân quả là thánh quả có thể khiến cho nam tử mang thai, đồng thời cũng là hảo dược bổ huyết an thai a.”Nhan Tuấn cười y hệt hồ ly.

“Vậy chẳng phải ta đã mang thai hơn một tháng rồi? !”Tiêu Vũ Lạc buồn bực, “Đó là hài tử của ai?”

“Không biết. “Lê Phi Kì lắc đầu, “Chờ ngươi sinh ra, đứa nào giống ai thì là của người đó!”

“Không chỉ một đứa? !”Tiêu Vũ Lạc líu lưỡi.

“Là song bào thai, “Nhan Tuấn cười đáp, “Vũ Lạc, hiện tại mau uống dược đi, nếu không sẽ lạnh a.”

“Không cần!”Tiêu Vũ Lạc quay đầu, hắn mới không cần uống thứ khó ngửi như vậy, hơn nữa bọn họ không cùng hắn thương lượng một tí nào thì đã làm hắn mang thai rồi, không thể tha thứ! (=_=b)

“Lạc Nhi, cái này không theo ý ngươi được nha!”Lê Phi Kì lấy chén thuốc trên tay Nhan Tuấn ,tự mình uống một hớp lớn rồi nhắm ngay miệng Tiêu Vũ Lạc mớm qua.

“Ngô, khụ khụ, khụ khụ khụ!”Tiêu Vũ Lạc bị mớm một ngụm dược lớn liền ho khan vài cái, “Đắng quá ! Phi Kì, ngươi thật đáng ghét!”

“Bây giờ gươi muốn tự uống hay là muốn ta ‘uy’ ngươi a?”Lê Phi Kì cười xấu xa.

“Ta tự uống!”Tiêu Vũ Lạc bưng chén thuốc lên, nín thở, ực mạnh một lần, “Hô ~~~ đắng muốn chết!”

“Nào, ăn khỏa đường nhuận nhuận miệng đi.”Nhan Tuấn thả một viên đường vào miệng hắn.

“Lạc Nhi, hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, nằm xuống ngủ tiếp một lát đi.”Lê Phi Kì giúp Tiêu Vũ Lạc nằm xuống, ém góc chăn cho hắn, “Bọn ta sẽ ở trong này với ngươi.”