Đáng thương thay tiểu bằng hữu Lê Phi Dật vận khí không tốt, không suy nghĩ đã đâm đầu vào họng súng, vì thế vinh quang hy sinh, trở thành bia đỡ đạn. Kỳ thật nếu y biết trước đó một đại hoàng huynh cũng bị coi là địch nhân giả tưởng (bất quá MS Tiểu Dật không chỉ là địch nhân giả tưởng), y tuyệt đối sẽ không ngu ngốc chọn thời điểm này đi khiêu khích hoàng huynh đáng sợ của y, phải biết rằng mới trước đây y cũng nếm không ít đau khổ. (MS??? MS là cái giề??? Zoe phải nói rằng, ngôn ngữ tung của rất nhiều từ lóng và viết tắt mà mình ko hiểu và gúc gồ đại ca cũng bó tay TT^TT may ra thì mình còn hiều được TMD, chứ còn từ này thì…) (Ly : ai đó giúp tỷ muội ta với~~~~)

“A ~~~ không cần, hoàng huynh, nể tình đệ vừa trở về, lần này tạm tha ta đi, lần sau ta tuyệt đối không dám nữa. Phê hai giỏ tấu chương sẽ chết người đó ~~~ huống chi huynh biết rõ đệ sợ nhất việc xem tấu chương phiền toái này.” Lê Phi Dật không ngừng rên rỉ, hòng tranh thủ sự đồng tình của Lê Phi Kì, nhưng rõ ràng hiệu quả không tốt.

Lê Phi Kì bất vi sở động, cười lạnh nói: “Ân? Còn có lần sau? Đệ ngại hai giỏ quá ít phải không?”

“A! Không phải, không phải, đệ đã biết, lập tức quay về phê, hoàng huynh đừng cho thêm nữa.” Lê Phi Dật vội vàng đầu hàng, đáng thương hề hề nhìn Lê Phi Kì nói: “Nhiều tấu chương phải phê như vậy, đệ không muốn về vương phủ, huynh cho đệ một chỗ để ngủ.”

“Trục Nhật Các của đệ vẫn được giữ nguyên, đệ cứ tới đó ở đi. Hừ, huynh cảnh cáo đệ a, đừng có ý nghĩ bậy bạ gì với Lạc Nhi!”

“Có hoàng huynh đáng sợ như vậy, đệ nào dám a?! Đệ đi đây ~~~” Lê Phi Dật cúi đầu vừa muốn ra khỏi Ngự thư phòng, Lê Phi Kì đã kêu y lại, nói: “Nói vậy đệ đã biết phụ hoàng tìm được Nhị hoàng huynh thất lạc nhiều năm, hiện tại đã là Thanh Viễn Vương Lê Phi Tuấn, bất quá y vẫn tự xưng Nhan Tuấn, hiện tại đệ đã quay về, theo lễ nghĩa thì phải đi Thanh Viễn Vương phủ bái kiến Nhị hoàng huynh.”

“Ân, đệ biết, đệ sẽ bớt thời gian đi bái kiến Nhị hoàng huynh. Bất quá, ha hả, sao đệ nghe nói Nhị hoàng huynh và hoàng huynh hình như là tình địch, ha hả, mị lực của hoàng tẩu quả nhiên không ai có thể kháng cự a!” Lê Phi Dật ngã một lần cũng không khôn hơn, lại không biết sống chết chọc vào nỗi đau của Lê Phi Kì, đây cũng chính là nguyên nhân y mới bị Lê Phi Kì chỉnh. (zoe : cho đáng!!!)

Quả nhiên Lê Phi Kì nghiến răng nghiến lợi: “Ân? Vừa rồi đệ nói cái gì? Hình như huynh không có nghe rõ a!”

“A? A! Không có gì, không có gì, hoàng huynh, đệ đi trước!” Lê Phi Dật đột nhiên ý thức được mình đã nói điều không nên nói, vội vàng chạy trốn, một hơi chạy được ba nghìn dặm, thở hồng hộc chạy vào Trục Nhật Các của mình rồi đặt mông ngồi xuống liên tục uống nước, một đám cung nữ thái giám nhìn thấy Thanh Vân Vương cứ như có thích khách đuổi giết y vậy. (1 dặm = 1.61 km => 3000 dặm = 4830 km) (zoe: =O= anh Dật là siu nhơn a)

Lê Phi Kì nhìn theo Lê Phi Dật chạy trốn, tâm tình bắt đầu tốt hơn tiếp tục nhìn tấu chương buổi sáng y chưa xem xong, nhìn nhìn, nhíu mày, gọi Tề Hiên tới nói: “Tề Hiên, ngươi tăng cường nhân thủ, gia tăng số ám vệ trong yến hội sinh thần của Trẫm, nhất định phải bảo đảm an toàn của cả yến hội! Trẫm muốn xem hoàng huynh sẽ có hành động gì.”

“Vâng, thần minh bạch.”

“Hảo, lui xuống đi.” Lê Phi Kì vẫy lui Tề Hiên xong, đứng dậy đến Thiên thính nghỉ ngơi.