Lạp Tháp hòa thượng trố mắt nhìn chàng hỏi :
- Thật ra là chuyện gì vậy?
Cát Tập Bách bèn kể lại mọi sự, vì sợ trách mắng, chàng bổ sung :
- Đệ tử đã điểm vào huyệt Hôn Ma của lão ta...
Lạp Tháp hòa thượng “hừ” một tiếng ngắt lời, quát :
- Ngươi tưởng ai cũng như ngươi, bị điểm huyệt Hôn Ma là chắc chắn hôn mê hay sao?
Cát Tập Bách bất giác tức giận thầm nhủ :
- Thật không ngờ lão ngư phu lại dám giở trò với tiểu gia, tiểu gia có lòng tốt cứu lão, lão lại phong bế huyệt đạo trước, giả vờ bất tỉnh rồi thừa cơ đào tẩu, lần sau quyết sẽ...
Chàng vừa nghĩ đến đó, Giang Uyển Dao ở trong lòng đã hồi tỉnh, trộm mắt nhìn Cát Tập Bách, bất giác đỏ mặt, nhưng không vùng vẫy kêu la, vẫn nhắm mắt giả vờ chưa tỉnh, lòng cảm thấy vô vàn ấm áp thoải mái.
Lạp Tháp hòa thượng thấy Cát Tập Bách đứng thừ ra, đã đoán biết chàng đang nghĩ gì, bèn trầm giọng nói :
- Đừng chậm trễ nữa, theo ta ra phía trước mau!
Lạp Tháp hòa thượng vừa dứt lời, bỗng nghe tiếng cười hăng hắc vang lên từ phía sau.
Hai người liền tức thì quay phắt lại, thì ra chính là lão ngư phu, chỉ thấy lão đứng yên trên mái nhà, thần khí sung mãn, hai mắt không chớp, hiển nhiên thương thế đã phục nguyên.
Cát Tập Bách vốn đã tức giận, vừa thấy lão ngư phu hiện thân đã cười hăng hắc quái dị và thần sắc như có vẻ khinh miệt mình, chàng sao có thể chịu nổi, liền đặt Giang Uyển Dao xuống, lớn tiếng nói :
- Sư thúc, chính là lão ngư phu này đây! Mau bắt lấy lão ta, đừng để lão ta tẩu thoát!
Đoạn vừa định tung mình lao tới, nhưng Lạp Tháp hòa thượng đã đưa tay trái ra cản lại, nhìn lão ngu phu buông tiếng cười vang.
Lão ngư phu có lẽ đã trông thấy Lạp Tháp hòa thượng đang tay xách tôn nhi mình, mặt liền lộ vẻ kinh hãi, tức giận quát :
- Giặc trọc kia, ngươi lại đầu thân Ma giáo, tiếp tay cho kẻ ác!
Cát Tập Bách nghe đối phương mở miệng đã mắng chửi sư thúc, lòng càng thêm tức giận, vừa định lao tới xuất thủ, nhưng thấy đối phương trong tay không có binh khí, và sư thúc lại cười, như là bạn quen, chàng bèn chững lại.
Lạp Tháp hòa thượng lúc này càng cười vang hơn, chẳng màng đến Cát Tập Bách đang tức giận, ném Lao Anh Tài ra và nói :
- Lão ma men, xem ra lão đã thèm rượu đến mức phát điên lên rồi, lại đến Thái Sử Đệ này đòi rượu uống phải không?
Cát Tập Bách giờ mới nghĩ đến những lời mắng nhiếc của lão ngư phu, bảo là sư thúc đầu thân Ma giáo tiếp tay cho kẻ ác, vậy có lẽ lão ngư phu đã đến đây tìm bọn ma đầu rồi.
Lão ngư phu thấy Lạp Tháp hòa thượng ném trả tôn nhi cho mình, vội đưa tay đón lấy, thấy không hề tổn thương, biết là đã được hòa thượng cứu giúp, thầm nhủ :
- Chính mình cũng đã được chàng thiếu niên đứng sau hòa thượng cứu giúp, không chừng Lạp Tháp hòa thượng này chính là đến đây cứu ông cháu mình cũng nên! Sao mình lại lỗ mãng chửi mắng bạn cũ thế này?
Bất giác hết sức hối hận, vừa định cất tiếng cảm tạ, đã thấy Lạp Tháp hòa thượng đi đến gần, không ngớt cười ha hả.
Lúc này Giang Uyển Dao ngồi dựa vào nóc nhà, hé mở mắt nhìn trộm, thấy Lạp Tháp hòa thượng ném kẻ địch đã bắt được cho lão ngư phu, và lại còn cười với đối phương, hết sức tức giận thầm nhủ :
- Hòa thượng này sao lại thế nhỉ? Lại đi làm quen với kẻ địch thế này?
Nhưng vì còn đang giả vờ hôn mê, sao lại có thể lên tiếng hỏi? Đành để bụng thắc mắc.
Chỉ nghe Lạp Tháp hòa thượng cười nói :
- Lão thật là hồ đồ, mấy người hôm nay kéo đến Thái Sử Đệ này thật ra để làm gì? Ngay cả hòa thượng này cũng bị lão làm cho hồ đồ mất!
Vừa nói vừa tiến tới, lấy ra hai viên dược hoàn, nhét vào miệng Lao Anh Tài, rồi giải huyệt cho y.
Lão ngư phu mắt nhìn Lạp Tháp hòa thượng, lòng cũng hết sức thắc mắc, nghe hòa thượng hỏi vậy, không sao trả lời được.
Ngay khi ấy, bỗng nghe tiếng thét thảm thiết của nữ nhân từ tiền trang vọng đến, Cát Tập Bách hối hả nói :
- Sư thúc, đến tiền trang cứu người mau!
Thần Đoạt Thủ Lao Anh Tài được Lạp Tháp hòa thượng giải huyệt và cho uống thuốc, giờ đã hồi tỉnh, vừa đứng bật dậy, thấy Lạp Tháp hòa thượng đứng bên cạnh và có cả gia gia, y chẳng rõ đã bị ai điểm huyệt, nhưng khẳng định là Lạp Tháp hòa thượng đã cứu mình, liền quỳ xuống vái lạy nói :
- Đa tạ đại sư đã cứu mạng!
Lạp Tháp hòa thượng lách người sang bên, niệm câu “A Di Đà Phật”, nhẹ phất tay áo, đỡ Lao Anh Tài dậy và quát :
- Lạy gì chứ? Nếu không nhờ y đến kịp lúc, e ngươi đã thọ thương dưới tay hòa thượng này rồi!
Trong lúc nói, đưa tay chỉ Cát Tập Bách.
Lao Anh Tài đưa mắt nhìn theo hướng chỉ, thấy đó chính là thiếu niên đã quát dọa mình và phía sau chàng còn có vị cô nương đã động thủ với mình.
Sao hòa thượng lại nói là may nhờ chàng đến kịp lúc, đã giải nguy cho mình thế nhỉ?
Trong lòng thắc mắc, nhưng lại chẳng tiện hỏi, chỉ trố mắt nhìn Cát Tập Bách và Giang Uyển Dao.
Lão ngư phu cũng rất ngạc nhiên, vừa định hỏi rõ, nhưng nghĩ đến cuộc chiến ở tiền trang, chẳng rõ đồng bọn thắng bại ra sao, nghe tiếng thét thảm thiết vừa rồi, rất giống của Nam Hải song mỹ, nghĩ cứu người cần thiết hơn, bèn kéo tay áo Lạp Tháp hòa thượng nói :
- Đi nào! Để xem hòa thượng thật sự đã giở trò trống gì?
Đoạn liền phóng đi về phía tiền viện.
Lạp Tháp hòa thượng gật đầu :
- Được, lão hãy tự đi mà xem!
Rồi nắm lấy tay Lao Anh Tài, theo sau lão ngư phu phóng đi.
Cát Tập Bách vội bồng Giang Uyển Dao lên, thấy mọi người bỏ đi chẳng màng đến mình, nhất thời không biết có nên đi theo hay không, đứng ngây ra tại chỗ.
Sau cùng, chàng dẫu sao cũng lo cho sư thúc, vừa định tung mình đuổi theo, nào ngờ Giang Uyển Dao bỗng vùng mạnh, đã tự đứng lên.
Thì ra Giang Uyển Dao vừa nghe Lạp Tháp hòa thượng đã bỏ đi, liền hé mắt nhìn quanh, thấy trên mái nhà đã không còn người, mình để cho vị hôn phu bồng trên tay thế này, thật cảm thấy hết sức thoải mái.
Nhưng nàng tính trẻ con chưa dứt, lòng tinh nghịch lại nổi lên, chờ cho Cát Tập Bách chân vừa động, liền tức thì vùng mạnh, đứng chân xuống đất, vờ giận dỗi quát :
- Rõ ngốc! Có gan hãy đi theo bổn cô nương!
Rồi thì tung mình, phóng đi về phía hậu viện, bóng người nhấp nhoáng, chớp mắt đã mất dạng.
Cát Tập Bách sau một thoáng ngẩn người, vội la lên :
- Không được vậy!
Đồng thời cung mình đuổi theo. Giang Uyển Dao thấy mưu kế thành công, khoái trá cười thầm, cố ý chân bước xiêu vẹo, phóng qua phóng lại trên mái nhà.
Cát Tập Bách ngỡ là chân nàng thọ thương, lòng càng thêm lo lắng, mấy lần định cất tiếng quát ngăn, nhưng khổ nổi lại không biết xưng hô thế nào, đành bối rối đuổi theo.
Mắt thấy đã sắp đuổi kịp, hai tay vươn ra định tóm lấy nàng, nhưng chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, nàng đã lạng người sang bên, không để cho Cát Tập Bách bắt được.
Cát Tập Bách vừa đuổi theo vừa la to :
- Không được vậy! Không được vậy!
Giang Uyển Dao càng thêm trêu cợt chàng, không ngớt rên la :
- Ôi da! Ôi da!
Cát Tập Bách bực tức, đứng lại không đuổi theo nữa. Giang Uyển Dao cũng dừng lại, dừng lại trên nóc nhà ngang bên phải, tay bụm hai cổ chân rên rỉ :
- Ôi da! Đau quá... mình đau thế này mà chẳng ai màng đến, lại còn hiếp đáp mình nữa, mình phải mách với gia gia mới được!
Cát Tập Bách thấy nàng làm bộ làm tịch như vậy, biết là đã bị mắc lừa, lại chẳng thể bỏ mặc, nhưng lại sợ nàng nổi tính bướng làm dữ, không dám đến quá gần, định dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo, lại chẳng biết nói sao, sợ không khéo lại khiến nàng nổi hung tính, càng khó thu xếp, đành thầm thở dài.
Nhưng thấy dáng vẻ tội nghiệp của nàng, tuy biết là nàng giả vờ mà cũng không khỏi sinh lòng thương hại.
Sau cùng, chàng đành nhường bước khuất phục, nhỏ nhẹ cất tiếng gọi :
- Dao muội!
Từng bước tiến đến gần, cười nói :
- Kể như lỗi ở ngu ca, cho xin lỗi được không?
Giang Uyển Dao đã bị một tiếng “Dao muội” cùa chàng khuất phục, thích thú bật cười khúc khích, nhưng lại phụng phịu :
- Ai bảo hiếp đáp người ta, không chịu đâu!
Cát Tập Bách đã đi đến trước mặt nàng, đứng lại cách chừng ba thước, mặt đỏ bừng ấp úng nói :
- Vậy... ngu ca... biết phải làm sao đây?
Chàng quả thật sợ Giang Uyển Dao không bằng lòng, chẳng dám tiến tới thêm nữa, kẻo khiến nàng la hét lên thì càng khốn.
Giang Uyển Dao ngẩng lên liếc mắt nhìn, thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Cát Tập Bách, bất giác hai tay che mặt, khúc khích cười trộm, hai chân chỏi lên mặt ngói lộp cộp, lại khẽ cất tiếng rên rỉ.
Giang Uyển Dao làm vậy hiển nhiên là tạo cơ hội cho Cát Tập Bách đến gần, rồi tìm cách thu phục chàng.
Cát Tập Bách dĩ nhiên không biết mưu mẹo của nàng, vội đi nhanh đến, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, thương xót hỏi :
- Chân của Dao muội sao rồi?
Đoạn đưa tay nâng chân Giang Uyển Dao lên.
Giang Uyển Dao có lẽ đã thử ra tình cảm chân thành của vị hôn phu dành cho mình, đắc ý luôn miệng xuýt xoa, để cho chàng tha hồ âu yếm.
Cát Tập Bách ngỡ là cổ chân nàng thọ thương không đi được nữa, bèn sốt sắng kề tai nàng nói :
- Hay là để ngu ca bồng Dao muội đi, khi đến tiền viện...
Nói đến đó bỗng cảm thấy ngượng liền ngưng lời.
Giang Uyển Dao giờ mới nghĩ đến hai người ở trên mái nhà quá lâu, cuộc chiến ở tiền viện chẳng rõ đã ra sao, lòng lo cho sự an nguy của công công và mẫu thân, lại nghe Cát Tập Bách đòi bồng mình đi, tiền viện có quá nhiều người, mắc cỡ chết còn gì?
Nên chẳng chờ Cát Tập Bách dứt lời, nàng đã đứng phắt dậy, tung mình và quát :
- Đi mau!
Dứt tiếng, người đã lướt đi xa hơn hai trượng.
Cát Tập Bách ngẩn người, thấy nàng phóng đi như bay, nào có đau cổ chân gì đâu, rõ ràng là trêu cợt mình, bất giác thở phào, liền cũng tung mình theo sau.
Luận về khinh công, hai người suýt soát nhau, thoáng chốc đã lần lượt đến trên hiên nhà tiền viện, đưa mắt nhìn xuống, sân vườn hoàn toàn tĩnh lặng, không một bóng người, không hẹn cùng bật lên một tiếng kinh ngạc, ngơ ngẩn nhìn nhau.
Chỉ thấy trong sảnh đường bên trái đèn đóm sáng choang, bóng người thấp thoáng và tiếng cười ha hả từ trong vọng ra.
Cát Tập Bách định hỏi Giang Uyển Dao, thấy nàng cũng lộ vẻ kinh ngạc, khẽ lẩm bẩm :
- Thật là chuyện lạ!
Cát Tập Bách vội hỏi :
- Thế nào? Nơi đó là...
Giang Uyển Dao mắt chằm chặp nhìn về phía ấy, trầm giọng nói :
- Đó là nơi thiết yến đãi khách của bọn ma đầu, chả lẽ...
Cát Tập Bách nghe vậy, lo lắng thầm nhủ :
- Chả lẽ bọn ma đầu đã mời cao thủ Ma giáo đến đây, giết hết người của phe mình, đang ăn mừng chiến công trong sảnh đường ấy hay sao?
Chàng vừa nghĩ đến đó, Giang Uyển Dao đã không dằn nổi, ngoắc tay với chàng, rồi tung mình lao về phía sảnh đường ấy.
Cát Tập Bách sợ nàng hấp tấp, vội đưa tay cản lại, trầm giọng nói :
- Không được vậy!
Giang Uyển Dao bị chàng ngăn cản, chững người lại, quắt mắt toan mắng, nhưng chợt nghĩ đến, có thể là chàng sợ mình đau chân thật, không cho mình mạo hiểm phóng xuống, tổn thương đến gân cốt, bất giác nghe lòng ngọt lịm, nuốt trở xuống những lời định mắng, nhoẽn miệng cười nói :
- Sao vậy? Ai đau chân thật kia chứ?
Cát Tập Bách cười thầm nhủ :
- Ta sớm đã biết nàng giả vờ rồi, nhưng có điều vì sợ nàng nóng nảy bộp chộp, xông vào trong sảnh bị hãm thân, nên mới ngăn cản đó thôi!
Nhưng chàng không nói ra, chỉ cười cười, khẽ nói :
- Để ngu ca thăm dò trước, Dao muội sau hẵng đến!
Rồi chẳng chờ nàng trả lời, liền tức thì tung mình, nhẹ nhàng hạ xuống tiền viện.
Nhưng chàng chân vừa chạm đất, phía sau đã có người lao đến, vội lạng người sang bên bảy tám thước, ngoảnh lại nhìn, ra là Giang Uyển Dao, thầm nhủ :
- Nha đầu này cứ là hiếu thắng, để xem ngươi hiếu thắng đến mức nào cho biết!
Nhưng miệng không nói ra, đành để cho nàng đi theo, nhón nhén tiến về phía gian sảnh đường có ánh đèn.
Hai người một trước một sau đi đến trước sảnh đường ấy, bỗng nghe tiếng Lạp Tháp hòa thượng cười vang, tiếp theo là tiếng lão ngư phu cười nói :
- Lão gia đừng cười nữa, Lao Bằng này cũng là một người đàn ông huyết tính, lẽ nào không biết con người của lão gia? Chỉ trách Lao mỗ nhất thời lỗ mãng, chưa báo trước đã...
Chỉ nghe Giang Nghiêu Thần cười ha hả tiếp lời :
- Lão đệ, hai chúng ta giao tình thế nào? Chỉ hận Tam ma quá độc ác, Giang mỗ lại không muốn gây họa cho đời sau mới mai danh ẩn tánh, nhẫn nhục giả làm nô bộc, may nhờ Lạp Tháp đại sư đến đây, khiến bọn ma đầu...
Lạp Tháp hòa thượng tiếp lời :
- A Di Đà Phật! Hòa thượng này cũng là ngẫu nhiên gặp thôi. Nói ra thì hòa thượng này đến đây tìm Tam ma tính nợ, sao không báo cho hòa thượng này biết, hẳn là khinh thường hòa thượng này chứ gì? Hay là sợ hòa thượng này quấy rầy Lao đương gia một chung rượu?
Mọi người trong sảnh nghe vậy cùng cười ầm lên.
Chờ mọi người cười xong, lão ngư phu Lao Bằng mới đáp :
- Đại sư lại còn nói nữa, đại sư chuyên gây nghiệt trong hồng trần, hành tung vô định, bảo Lao mỗ biết tìm đâu kia chứ?
Tiếng một thiếu niên tiếp lời :
- Và cũng vì thời gian quá cấp bách, hai hôm trước, vãn bối mới dò biết Vân Lĩnh tam ma sắp dời sào huyệt, sợ họ đi khỏi, phụ thù gia hận không biết ngày nào mới báo phục được, nên chẳng thể không hành sự vội vàng.
Giang Uyển Dao nhận ra đó chính là tiếng nói của thiếu niên áo đen đã động thủ với mình và mình suýt thọ thương dưới tay y, lòng đã cực kỳ căm hận, và lại nghe lời nói của y hoàn toàn là ngụy biện, vừa định xông vào, bỗng nghe Giang lão quát hỏi :
- Ai đó?
Tiếp theo là Lạp Tháp hòa thượng nói :
- Còn ai ngoài đôi tiểu oan gia ấy nữa? Ở trên mái nhà làm điệu làm bộ cho đã, giờ lại đến đây quấy rối!
Giang Uyển Dao vốn đã thù ghét Lạp Tháp hòa thượng vì đã cứu thiếu niên áo đen kia, giờ lại bị ông vạch trần chuyện riêng tư, càng thêm xấu hổ và tức giận, song chưởng đẩy ra, “ầm” một tiếng, cửa sổ bật mở, đồng thời người cũng vọt qua, vào trong sảnh đường.
Cát Tập Bách chẳng ngờ có vậy, ngăn cản đã không kịp, buột miệng la lên :
- Không được vậy!
Đồng thời đã tung mình theo sau.
Giang Uyển Dao vừa vào đến bên trong sảnh, thấy một đám người cùng lúc từ bên bàn đứng lên, nhưng không thấy mẫu thân và Từ Ngọc Nhi, đồng thời phát hiện đối thủ đang đứng ở chiếc ghế thứ ba phía dưới bên trái Lạp Tháp hòa thượng, hai tay buông thõng cung kính.
Nàng lúc này hệt như một con hổ cái, chân vừa chạm đất đã đưa tay trỏ vào Lao Anh Tài quát :
- Tiểu tử, ngươi thật khéo ngụy biện, nói gì hành sự vội vàng, bọn ác đồ các ngươi rõ ràng là có dự mưu, phái người phóng hỏa trước...
Mọi người trong sảnh nghe nàng quát mắng, thảy đều hết sức kinh ngạc.
Cát Tập Bách cũng vừa đứng vững chân, đã nghe Giang Uyển Dao lớn tiếng quát mắng, mặc dù lời lẽ gay gắt, nhưng nghĩ mắng cũng có lý, nên để mặc cho nàng phát tiết lửa giận trong lòng, không lên tiếng cản ngăn.
Nhưng nàng mắng chưa dứt lời, Giang lão đã đỏ bừng mặt, bóng người nhấp nhoáng, đã đến trước mặt Giang Uyển Dao, quát to :
- Dao nhi, không được nói bậy!
Rồi thì kéo nàng vào lòng, nắm chặt hai vai không cho nàng phát tác.
Lạp Tháp hòa thượng cũng vội đứng lên, hướng về nhóm Lao Bằng, chắp tay thi lễ nói :
- A Di Đà Phật! Trẻ con nói năng bừa bãi, xin các vị thí chủ chớ trách!
Đoạn quay sang quắc mắt nhìn Cát Tập Bách quát :
- Nghiệt chướng, còn chưa mau đến đây xin lỗi các vị bá bá thúc thúc, cô tỷ trưởng huynh hả?
Cát Tập Bách thật hết sức không bằng lòng, nhưng sư thúc đã bảo, chàng sao dám trái lời, đành tiến tới một bước, ôm quyền thi lễ một vòng.
Lạp Tháp hòa thượng cười nói :
- Đây là tệ sư điệt Cát Tập Bách, đệ tử duy nhất của gia sư huynh Tri Giác thiền sư, từ nay mong các vị thí chủ trông nom nhiều cho!
Đoạn cầm lấy ấm rượu lên, đích thân rót cho mọi người.
Lạp Tháp hòa thượng đột nhiên tung ra đòn này, di chuyển mục tiêu của mọi người, quả nhiên có công hiệu.
Phải biết Lao Bằng phen này đến đây tính nợ với Vân Lĩnh tam ma, đã quyết giành được thắng lợi, trợ thủ mời đến tuy chưa kể được là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng thảy đều là nhân vật lừng danh trong giới hào hiệp lục lâm Tam Giang, đâu thể để cho một tiểu nha đầu trỏ tay chửi mắng thế này.
Đang khi mọi người kinh ngạc lẫn tức giận, Lạp Tháp hòa thượng đã khéo léo di chuyển mục tiêu, chẳng những đưa ánh mắt mọi mọi người tập trung vào Cát Tập Bách, mà còn nhờ vào cái vòng tay thi lễ của Cát Tập Bách xua tan lửa giận trong lòng mọi người, khiến quần hào lục lâm vội vòng tay đáp lễ với Cát Tập Bách. Đột biến căng thẳng ấy đã bị một câu nói của Lạp Tháp hòa thượng hóa giải thành vô hình.
Lao Anh Tài tiến tới một bước, hướng về Cát Tập Bách vòng tay xá dài, khẳng khái nói :
- Đa tạ huynh đài đã nương tay cứu mạng tiểu đệ.
Cái xá của y hiển nhiên có ý thử công lực của Cát Tập Bách, nên đã dùng đến chín thành công lực xô ra.
Cát Tập Bách lẽ nào không hiểu, sớm đã đề phòng đối phương trả mối hận quát dọa phát ám khí trên mái nhà khi nãy. Khi thấy Lao Anh Tài tiến tới một bước, chàng đã vận tụ Tiên Thiên Nhất Khí công vào hai tay, chẳng chờ chân lực đối phương xô ra, chàng cũng mượn vào lúc vòng tay đáp lễ đẩy khí công ra, mỉm cười nói :
- Huynh đài quá nặng lời rồi!
Tiên Thiên Nhất Khí công của Cát Tập Bách đã có hơn mười năm hỏa hầu, lại là nội kình đồng thân chân dương, chân lực ngoại kình của Lao Anh Tài sao có thể chống lại nổi? Còn may là Cát Tập Bách chỉ dùng có ba bốn thành công lực, đã khiến y hơi thở gấp rút, trán toát mồ hôi, suýt bật lùi ra sau.
Lạp Tháp hòa thượng và Lao Bằng thấy vậy, biết Lao Anh Tài quyết không phải là đối thủ của Cát Tập Bách, không hẹn cùng đưa tay hướng vào giữa hai người nâng nhẹ, hóa giải kình lực của họ và cười ha hả.
Cát Tập Bách sợ sư thúc quở trách, vội khiêm tốn nói :
- Đa tạ huynh đài đã chỉ giáo!
Rồi lui về bên cạnh Giang Uyển Dao.
Thật ra Lạp Tháp hòa thượng lẽ nào lại không biết câu nói khiêm tốn của Cát Tập Bách chẳng những thừa thải, trái lại còn gây ra sự hiểu lầm cho đối phương.
Lao Anh Tài bị gia gia vận kình nâng một cái, thoáng cảm thấy cổ tay ê ẩm, lại nghe Cát Tập Bách nói là đã chỉ giáo, càng cảm thấy nóng mặt, đành cúi đầu lui ra.
Nam Hải song mỹ đứng phía sau Lao Anh Tài cách chừng mấy thước, hai chị em đều đem lòng yêu Lao Anh Tài, có ý cùng thờ một chồng, phen này tấn công Thái Sử Đệ cũng là muốn trổ tài với Lao Anh Tài, nên đã không mời tự đến và tranh trước xông vào sảnh đường.
Nào ngờ đã gặp phải Lạt Thủ Quan Âm Lý Hàn Mai, với một ngọn tre xanh đã hoàn toàn áp đảo hai nàng, đào tẩu ra đến tiền viện, binh khí còn bị Liên Hoàn sách của Từ Ngọc Nhi đánh văng mất, nếu không nhờ Lý Hàn Mai quát ngăn, e đã thọ thương dưới tay Từ Ngọc Nhi rồi, nên hai nàng lòng hết sức không vui.
Lúc này thấy ý trung nhân bị Cát Tập Bách một cái vòng tay đã khiến cho đỏ mặt tía tai, lòng càng thêm tức tối, vừa định xuất thủ báo phục, bỗng thấy một người từ ngang bên bước ra, buông tiếng ha hả cười vang.
Hai nàng liền đứng lại nhìn, chỉ thấy đó là một lão nhân mặt vàng, người gầy quắt queo.
Lão nhân mặt vàng này chính là Thiết Quyền Hồng Hổ, thủ lĩnh giới lục lâm Bắc Giang, công lực nội gia đã có tám chín thành hỏa hầu. Lúc liên thủ giáp công Trích Vân Thủ Giang Nghiêu Thần ở tiền viện, trong bốn người chỉ một mình ông là chưa bị Giang lão trực tiếp đánh trúng, tính rất cao ngạo, cho rằng bốn đấu một chẳng những không thủ thắng nổi mà còn bị bại, lòng hết sức không cam.
Ông cũng nghĩ là Cát Tập Bách cố ý khoe tài thị uy với nhóm người của ông, hạ bại Lao Anh Tài, thật là mất mặt, nên định thừa dịp với già hiếp trẻ, giành lại chút thể diện.
Đồng thời cũng để phát tiết nỗi bực tức về chuyện Giang Uyển Dao trỏ tay mắng nhiếc khi nãy, bèn cất bước tiến ra, trước tiên vận chân lực nội gia buông tiếng cười cuồng ngạo, chấn động đến mái ngói kêu lạch cạch.
Ông đứng lại trước Cát Tập Bách cách chừng ba thước, đôi mày thưa thớt nhướng lên, trầm giọng nói :
- Vị tiểu huynh đệ này nội công quả là trác tuyệt, lão phu hết sức bội phục, chẳng hay có bằng lòng tiếp Hùng Hổ này vài chiêu được không?
Lời lẽ tuy khách sáo, nhưng giọng điệu đầy ngạo mạn và khiêu khích, khiến Cát Tập Bách giận đến trừng mắt nhướng mày.
Thiết Tưởng (mái dầm) Ông Lao Bằng thật hết sức khó xử, muốn ngăn cản lại sợ đắc tội đôi bên, còn không ngăn cản thì càng sợ phật lòng Lạp Tháp hòa thượng, bối rối đến mức uống hết chung rượu này đến chung rượu khác.
Lạp Tháp hòa thượng lẽ nào không nhận thấy, nhưng ông không cho đó là thái độ bất kính, cũng cười ha hả nói :
- Hồng đương gia thật là hào khí đáng phục, thí chủ xem trọng tệ sư điệt, chẳng tiếc chỉ giáo cho hậu bối thế này thật là quý hóa, bần tăng hết sức cảm kích, thế thì cứ xuất thủ vậy! Lão ma men, thôi đừng uống trộm rượu nữa có được không?
Rồi thì nắm lấy tay Thiết Tưởng Ông Lao Bằng, kéo ông đi ra.
Lao Bằng càng thêm ngượng ngùng, nhưng thấy Lạp Tháp hòa thượng khẳng khái như vậy, biết sư điệt của người ta công lực thâm hậu, hăn có sở cậy mới dám thay mặt nhận lời thách đấu.
Ông biết Thiết Quyền Hồng Hổ tuy công lực cũng khá thâm hậu, nhưng tính rất nóng nảy, khó có hy vọng thủ thắng, vạn nhất thọ thương dưới tay người ta thì thật là bẽ mặt.
Thiết Quyền Hồng Hổ lúc này đã ra chiều nóng lòng, sẵn sàng xuất thủ.
Chỉ nghe Lạp Tháp hòa thượng cười nói :
- Lao thí chủ, phiền thí chủ làm nhân chứng cho, xin Hồng đương gia nhẹ tay một chút, Cát sư điệt tối đa chỉ có thể tiếp nổi Hồng đương gia ba chiêu, thí chủ thấy sao?
Lao Bằng vẫn không muốn sinh sự, liếc mắt nhìn Hùng Hổ, thấy ông ta hết sức hăm hở, bèn không khuyên ngăn nữa, bấm bụng nói :
- Hùng huynh, xin hãy tay không giao thủ hai chiêu, chạm đến thì ngưng, để mọi người mở rộng tầm mắt, bái thức nội công tuyệt kỹ của Hồng đà chủ, được chăng?
Dứt lời, ông nháy mắt với Hùng Hổ, bởi biết Hùng Hổ sở trường về nội lực, kém cỏi về binh khí, nên khéo léo nhắc nhở Hùng Hổ chỉ tỉ thí nội lực, vậy còn mong có thể giữ được thể diện.
Hùng Hổ nghe Lao Bằng nhắc nhở, liền hiểu ý nói :
- Có lý! Thì cứ thế vậy!
Giang Nghiêu Thần kéo Giang Uyển Dao chưa nguôi giận sang bên, đang khổ sở bởi không biết nên xử lý thế nào mới có thể giữ được thể diện, nếu quở trách Giang Uyển Dao, chỉ sợ nàng nổi tính bướng bỉnh càng khó thu xếp, còn như không quở trách nàng thì lại sợ đối phương không bằng lòng.
May nhờ Lạp Tháp hòa thượng kịp lúc đứng ra, khéo léo khỏa lấp chuyện không vui giữa đôi bên, mới thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng Thiết Quyền Hồng Hổ tiến ra đòi tỉ đấu với tôn tế mình, lòng hết sức không vui, vừa định lên tiếng, thấy Lạp Tháp hòa thượng đã thay mặt nhận lời, mặc dù biết Lạp Tháp hòa thượng hiểu rõ công lực của sư điệt hơn mình, nhưng dẫu sao Cát Tập Bách cũng chỉ là một thiếu niên tuổi mới mười tám, mười chín, sao có thể tỉ đấu nội lực với một lão nhân tuổi đã ngoài sáu mươi, nên lòng không khỏi lo lắng.
Giang Uyển Dao cho đến giờ vẫn chưa rõ về công lực của vị hôn phu, vốn định nhân cơ hội này xem thử, nhưng lại lo sợ chàng nhất thời xuất thủ, định ra thay thế chàng, lại sợ vị hôn phu mất mặt, bèn kề tai gia gia khẽ hỏi :
- Gia gia, thấy Bách ca có thể thủ thắng không?
Giang Nghiêu Thần đương nhiên hiểu tâm ý tôn nữ mình, nhưng lại chẳng tiện nói rõ, đành gật đầu thay cho câu trả lời.
Lạp Tháp hòa thượng thì lòng vui như mở hội, nghĩ Hùng Hổ này cậy vào môn thiết quyền thành danh, định mang cái trò chỉ có thể hù dọa giới mại võ giang hồ ấy ra tỉ thí với nội công thiền tông của bổn môn, thật không tự lượng sức mình, hòa thượng này mà không cho lão bẽ mặt một phen này, lão thật không biết trời cao đất dày, ngoài người còn có người cao minh hơn.
Ông đang nghĩ, Lao Bằng đã đi đến gần bên, kề tai ông khẽ nói :
- Đại sư đừng giở trò quái quỷ, tiểu tôn đã đắc tội với hai sư thúc điệt, nhưng không được nhằm vào bằng hữu Lao mỗ phát tiết, hãy mau nói với lệnh sư điệt, nể mặt Lao mỗ nương tay một chút!
Lạp Tháp hòa thượng có tính quái lạ là thích bỡn cợt kẻ khác, ông giả vờ không nghe, đi đến trước mặt Hùng Hổ, chắp tay nói :
- Hùng đương gia, tệ sư điệt là tôn tế của Giang lão, cũng kể được là nửa phần nhỏ chủ nhân của Thái Sử Đệ này, dĩ nhiên chẳng tiện xuất thủ trước, Hùng đương gia lại là tiền bối, càng nên do thí chủ nêu ý kiến, xin cứ đưa ra cách tỉ thí, được chăng?
Hùng Hổ tính rất tự đại, căm ghét kẻ khác không kính lão già, nghe vậy rất đắc ý, liền nói :
- Không dám! Không dám! Vậy thì Hùng mỗ xin mạn phép đưa ra một cách đấu, ai thua hồi thứ nhất, sẽ có quyền đưa ra cách đấu hồi thứ nhì, còn hồi thứ ba, bất kỳ ai thắng ai thua, đều do lệnh sư điệt quyết định, đại sư thấy sao?
Lạp Tháp hòa thượng nghe vậy cười thầm nghĩ :
- Lão già này cũng thật quá xem thường hậu sinh tiểu bối, tự tin chắc chắn chiêu nào cũng thắng hay sao? Phen này phải cho lão mất mặt triệt để mới được!
Đồng thời cười to nói :
- Hùng đương gia quả nhiên là bậc trưởng giả trung hậu, thật đáng bội phục! Vậy thì xin hãy đưa ra đề tài, để cho hòa thượng này bảo tệ sư điệt lĩnh giáo.
Lạp Tháp hòa thượng vừa dứt lời, mọi người đồng thanh nói :
- Tốt lắm!
Hùng Hổ nghênh ngang đi đến bên bàn, tiện tay cầm lấy tám chung rượu nhỏ và bốn chiếc đũa tre, chia ra cầm trong hai tay. Sau đó trao bốn chung rượu và hai chiếc đũa bên tay phải cho Cát Tập Bách và nói :
- Tiểu huynh đệ, lão phu muốn khảo thử nội lực của tiểu huynh đệ, hãy cầm lấy, nghe lão phu bảo một tiếng “xuất thủ”, tiểu huynh đệ lập tức ném hai chung rượu lên trước, xem lão phu dùng đũa tre ghim chúng lên trần nhà. Đồng thời tiểu huynh đệ cũng phải chú ý, lão phu ném ra hai chung rượu, tiểu huynh đệ cũng phải dùng đũa tre ghim lấy chúng. Tiểu huynh đệ thấy như vậy được không?
Cách tỉ thí này thật hết sức độc đáo, chẳng những so nội lực và xảo kình, mà còn đòi hỏi nhãn lực và thủ pháp phải chuẩn xác.
Nếu công phu không đủ hỏa hầu, đừng nói bốn chiếc chung trong tay chỉ ném lên hai chiếc, đã chẳng dễ dàng làm được, đồng thời còn phải phóng trúng hai chiếc chung do đối phương ném lên, và lại cùng lúc xuất thủ, chỉ cần mảy may sơ suất là thất bại ngay.
Giang Uyển Dao nghe Hùng Hổ đưa ra cách tỉ thí khó khăn như vậy, nếu là mình đương nhiên hết sức dễ dàng, nhưng đối với vị hôn phu thì không khỏi lo lắng, bèn đưa mắt nhìn gia gia, thấy ông cũng chau chặt mày, nàng càng lo lắng hơn.
Lại liếc mắt trộm nhìn Cát Tập Bách, thấy chàng hết sức bình tĩnh ung dung, nhìn mình mỉm cười, thật vừa yêu lại vừa ghét, yêu chàng đã không quên mình, biết mình quan tâm cho chàng, ghét chàng quá ư cuồng ngạo và cũng sợ chàng thất thủ.
Cát Tập Bách giả vờ ra chiều lo sợ, với ánh mắt khẩn cầu nhìn Lạp Tháp hòa thượng, ra ý nhờ ông trợ giúp.
Quả nhiên, chàng đã khiến mọi người chú ý, nhất là Nam Hải song mỹ thấy vậy hết sức đắc ý, chỉ Giang Uyển Dao với Giang lão là hồi hộp lo lắng.
Lạp Tháp hòa thượng biết rõ là sư điệt giả vờ, cũng vờ quắc mắt giận dữ quát :
- Giờ thì ngươi đã biết núi này cao còn có núi khác cao hơn rồi chứ gì? Đáng kiếp, ai bảo ngươi quá kiêu căng tự đại? Nếu ngươi tự thấy mình kém cỏi thì cứ quay mặt đi đừng nhìn, vậy là xong chứ gì?
Giang Uyển Dao nghe vậy bất giác khẽ run lên, hận thấu xương Lạp Tháp hòa thượng và nàng thầm nhủ :
- Hòa thượng quái quỷ này chuyên bỡn cợt kẻ khác, đã nhận lời tỉ thí với người ta, không tự ra tay mà lại đưa ra ý kiến quái quỷ gây khó khăn cho kẻ khác, sư điệt mình bẽ mặt với mọi người thì ích lợi gì cho hòa thượng chứ?
Chỉ thấy Cát Tập Bách chẳng chút bận tâm, vẫn điềm nhiên tươi cười, đưa mắt nhìn ra sau, rồi lại quét mắt nhìn Giang Uyển Dao, khiến nàng càng lo lắng hơn.
Thiết Quyền Hồng Hổ như đã nhận ra hai sư điệt Lạp Tháp hòa thượng đang đóng kịch, nghĩ Cát Tập Bách hẳn có sở cậy, cũng không dám quá khinh suất, thầm quyết định dùng kế khiến chàng thua bại cho hả niềm căm hận trong lòng.
Thế là, lão bỗng quát :
- Xuất thủ!
Cát Tập Bách giả vờ giật mình, người quay phắt lại, lưng hướng về phía đối phương, đối mặt với vách tường, cũng chẳng thấy chàng xuất thủ thế nào, hai chiếc chung chồng vào nhau đã bay dính lên trần nhà, ngay trên đỉnh đầu Hùng Hổ.
Hùng Hổ giật mình kinh hãi, chẳng ngờ đối phương tinh ranh như vậy, liền tức thì xuất thủ, chung và đũa cùng lúc ném ra, chỉ nghe “bộp keng” hai tiếng, hai chiếc chung do Hùng Hổ ném ra đã bị ghim dính trên trần nhà.
Trong khi hai chiếc chung do Cát Tập Bách ném ra vẫn dính ở chỗ cũ, nhưng đũa của Hùng Hổ không hề cắm vào chung, mà bị bật rơi xuống, cắm thẳng đứng trên mặt bàn.
Cùng trong lúc ấy, hai chiếc chung khác của Cát Tập Bách đã ném lên, lần này không dính trên trần nhà, mà bay lòng vòng trên đỉnh đầu Hùng Hổ.
Mọi người cùng buột miệng khen, Giang Uyển Dao mừng đến nhẩy cẫng, la hét ầm ĩ, còn Hùng Hổ lửa giận xung thiên, lại chung đũa cùng ném ra, nhanh và mạnh kinh người.
Lần này Hùng Hổ đã sinh lòng hiểm độc, hai chiếc chung lão ném ra nhắm vào hai chiếc chung lượn vòng trên đỉnh đầu, còn hai chiếc đũa thì lại nhắm vào mặt Cát Tập Bách, định đâm đả thương chàng.
Lao Bằng thấy vậy, vừa định lao ra giải cứu, nhưng đã bị Lạp Tháp hòa thượng nắm tay giữ lại và ấn ngồi xuống bên bàn.
Giang Nghiêu Thần cũng hết sức tức giận, thấy Giang Uyển Dao toan lao ra, sợ gây chuyện xung đột, lại thấy Lạp Tháp hòa thượng ngồi yên, biết hẳn là vô sự, vội ôm Giang Uyển Dao lại, khẽ quát :
- Không được vọng động, hãy xem kìa!
Giang Uyển Dao nghe vậy liền ngước mắt nhìn, thấy Cát Tập Bách vẫn hướng mặt vào vách đứng yên, hai chiếc chung do Hùng Hổ ném lên đã bị đũa của Cát Tập Bách xuyên thủng, ghim vào trên một trụ gỗ.
Còn đôi đũa ám toán Cát Tập Bách của Hùng Hổ, chẳng rõ từ lúc nào cũng đã cắm vào hai chiếc chung đang bay vòng trên không.
Giang Uyển Dao giờ mới nhẹ người vui sướng, mừng rỡ reo vang.
Những người khác, kể cả Giang Nghiêu Thần biết là chuyện chưa kết thúc, thảy đều chú mắt nhìn vào chung và đũa lượn vòng trên không.
Hùng Hổ lúc này trán nổi gân xanh, mồ hôi nhễ nhại, hai tay giơ lên dốc hết toàn lực chống chỏi với chung đũa bay lượn trên không, chỉ cần lơi sức một chút là chung đũa rơi xuống trên đầu, không chết cũng thọ thương.
Lao Bằng lo đến nín thở, biết nếu không ra tay giải cứu kịp thời, lát nữa Hùng Hổ ắt sẽ thương bại.
Vừa định cất tiếng khẩn cầu Lạp Tháp hòa thượng viện thủ, đằng kia Nam Hải song mỹ đã không nén nổi nữa, cùng lao bổ vào Cát Tập Bách.
Giang Uyển Dao tuy đang chăm chú theo dõi cuộc đấu, nhưng đuôi mắt vẫn không rời mọi người trong sảnh, vừa thấy Nam Hải song mỹ lao bổ vào Cát Tập Bách, cũng chẳng nghĩ đến mình đã đánh mất binh khí, tay không đối phó với hai nữ đại đạo giang hồ ấy có thể thủ thắng hay không, đã lướt đến bên cạnh Cát Tập Bách, song chưởng đẩy ra đón cản thế công của Nam Hải song mỹ.
Ngay khi ấy, Giang Nghiêu Thần với Lao Bằng và Lạp Tháp hòa thượng đã cùng lao ra, quát to :
- Dừng tay!
Trích Vân Thủ Giang Nghiêu Thần trước tiên lao đến phía sau Giang Uyển Dao, tay trái đưa ra, kéo nàng sang bên, tay phải với chiêu “Hoành Giá Kim Lương”, đón tiếp hai chưởng của Nam Hải song mỹ.
Cùng lúc ấy Thiết Tưởng Ông Lao Bằng cũng đã lao đến trước mặt Nam Hải song mỹ, hai tay đẩy lên, hóa giải hơn nửa phần chưởng lực của Nam Hải song mỹ, nhờ vậy mới không bổ đến tay của Giang Nghiêu Thần.
Lạp Tháp hòa thượng lướt đến giữa Cát Tập Bách và Hùng Hổ, buông tiếng cười hô hố, tay áo phất nhẹ, đẩy chung đũa bay lên, dính chặt vào trần nhà.
Sau đó, tay phải dựng đứng trước ngực thi lễ nói :
- Nội lực của Hùng đương gia quả bất hư truyền, xin hãy nể mặt Lao đà chủ, nhường cho tệ sư điệt một phen này!
Hùng Hổ sớm đã sức cùng lực kiệt, chỉ cần Lạp Tháp hòa thượng trễ một bước là khó khỏi tổn thương nội phủ, thấy Lạp Tháp hòa thượng tay áo phấp nhẹ, áp lực liền giảm và nội lực của mình cũng bị tay phải thi lễ của hòa thượng nhẹ nhàng đẩy về, không đến đỗi mất lực, bất giác thầm thở phào, đứng ngây ra tại chỗ.
Khi nghe Lạp Tháp hòa thượng nói là nhường cho một phen, mới bừng tỉnh quay về thực tại, biết là người ta đã giải nguy và bảo toàn thể diện cho mình, sao thể không hổ thẹn, hết sức hối hận đã quá lỗ mãng.
Hùng Hổ đang ngượng ngùng không biết nói sao cho phải, Lao Bằng đã quay sang Giang Nghiêu Thần vòng tay nói :
- Lão gia, Lao Bằng này hôm nay thật vô vàn hổ thẹn, cũng may là chúng ta mấy mươi năm giao tình, lão gia khoan dung đại lượng, hẳn lượng thứ cho hành động lỗ mãng thất lễ của Lao mỗ, còn những điều khác, Lao mỗ không còn mặt mũi nào nói nữa, mai kia Lao mỗ thề quyết báo đáp!
Giang Nghiêu Thần hiểu rất rõ con người của Lao Bằng, tuy là người trong giới lục lâm, nhưng cũng còn biết tôn trọng chính nghĩa võ lâm, chuyện xảy ra đêm nay là do hiểu lầm, những người theo cùng tuy có phần quá khích, nhưng hoàn toàn không có ác ý hãm hại, thấy Lao Bằng mặt đầy vẻ hổ thẹn, lòng hết sức bất nhẫn, vội đáp lễ và ha hả cười nói :
- Lao đương gia đã quá kiến ngoại với Giang mỗ rồi, tôn giá nghĩ là Giang mỗ không thông tình đạt lý thật sao? Thôi đừng nói những lời vớ vấn nữa, hai ta đã gần mười năm không gặp nhau rồi, hẳn là Lao đương gia chưa quên chuyện chúng ta song đấu Phật Sơn Ngũ Thử, sau đó say khướt trên Hồ Điệp cương và đã ngẫu nhiên gặp Lạp Tháp hòa thượng, hôm nay gặp lại nhau thật là quý hóa, Lao đương gia còn nói gì nữa chứ?
Lạp Tháp hòa thượng nắm tay Hùng Hổ đi đến, cười nói :
- Lão ma men lại định gạt rượu uống nữa phải không? Chả lẽ không có phần của hòa thượng này hay sao? Hòa thượng này cũng kể như lại kết giao được một vị bằng hữu, Hùng đương gia cũng đừng tưởng là hòa thượng này không đoán ra được ý định quái quỷ trong lòng thí chủ, định bỏ đi cho rồi phải không?
Đoạn ngoảnh lại trừng mắt với Cát Tập Bách nói :
- Ngươi còn đứng thừ ra đó chi vậy? Đến đem thêm rượu và thức ăn mau!
Cát Tập Bách thấy Giang Uyển Dao mặt đầy vẻ tức giận, bèn hất đầu ra sau, ra ý bảo nàng lui đi.
Giang Uyển Dao hậm hực lừ mắt với Nam Hải song mỹ, quay phắt người, ra khỏi sảnh đường, Cát Tập Bách đi theo sau.
Lao Bằng vốn không còn mặt mũi ở lại, nhưng bị Giang Nghiêu Thần dùng lời khéo léo ngăn cản, lúc này muốn bỏ đi cũng chẳng thể được.
Hùng Hổ tuy trước nay rất cuồng ngạo, nhưng đêm nay đã bại dưới tay một hậu sinh tiểu bối, lòng thật vô cùng căm hận, nhưng dẫu sao lão cũng già dặn giang hồ, mấy mươi năm lịch duyệt, nên biết lợi hại tiến thoái, ngay cả sư điệt của người ta còn không hơn nổi, sao dám khinh thường Lạp Tháp hòa thượng?
Lại thấy người ta thắng không kiêu, đối xử khiên tốn, bảo toàn thể diện cho mình, lòng càng thêm hổ thẹn.
Hơn nữa, lại được người ta xem mình là bằng hữu, và nỗi lòng cũng bị người ta biết tỏng, sao thể không tâm phục chịu thua?
Đưa mắt nhìn Lao Bằng, đành bấm bụng vòng tay thi lễ với Lạp Tháp hòa thượng và nói :
- Được đại sư không quở trách tội lỗ mãng, lại còn luôn bênh vực cho, tại hạ kể như đã được mở rộng tầm mắt, sẵn sàng vâng lời đại sư, chỉ cần đại sư cần đến, dù là núi đao vạc dầu, Hùng Hổ này quyết không quản ngại.
Giọng điệu hết sức khích động khẳng khái, khiến người cảm phục. Lạp Tháp hòa thượng với Giang Nghiêu Thần và cả Lao Bằng cũng hớn hở cười to.
Giang Nghiêu Thần thấy sự hiểu lầm đã được giải tỏa, bạn cũ trùng phùng, vui đến ha hả cười vang, vội sắp lại chén đĩa, ngồi vào bàn nói :
- Hôm nay được các vị anh hùng giá lâm tệ xá, thật là quý hóa, và lại được các vị nể mặt, không truy cứu tội vô lễ của tệ tôn nữ, Giang mỗ thật vô vàn cảm kích!
Lạp Tháp hòa thượng cười tiếp lời :
- Thôi được rồi! Lão gia, các vị đây đều là trang anh hùng đởm lược, hào sảng khẳng khái, đâu có để tâm những tiểu tiết ấy. Rượu ngon nổi tiếng Ngọc Băng Thiêu của Thái Sử Đệ, hãy mang thêm vài hủ ra đây, hôm nay phải uống thâu đêm mới được!
Dứt lời, chẳng chờ sự đồng ý của mọi người, cầm lấy ấm rượu, rót vào những chiếc chung trên bàn.
Mọi người không tiện từ chối, đành ngồi trở vào bàn. Sau ba tuần rượu, Lao Anh Tài như sực nhớ điều gì, bỗng đứng phắt dậy, hướng về Giang Nghiêu Thần và Lạp Tháp hòa thượng khom mình thi lễ nói :
- Giang lão gia, đại sư, xin thứ cho vãn bối vô lễ, thật vì đang có việc cần không dám ở lâu...
Lạp Tháp hòa thượng ngăn không cho Lao Anh Tài nói tiếp, quắc mắt nhìn Lao Bằng nói :
- Lão ma men lại định giở trò gì nữa đây? Hòa thượng này quyết không cho đi đâu hết!
Mọi người thấy Lao Anh Tài đột nhiên đứng lên, thảy đều ngạc nhiên, khi nghe y nói có việc cần, cả Lao Bằng với Hùng Hổ cũng như sực nhớ, vội cùng đứng lên, vừa định lên tiếng cáo từ, nhưng nghe Lạp Tháp hòa thượng nói vậy, nhất thời không sao thốt nên lời.
Chỉ nghe Giang Nghiêu Thần tiếp lời :
- Lao đương gia! Hồng huynh! Phải chăng Giang mỗ còn có gì không phải, chưa thể dung thứ? Sao không nói thẳng ra? Nếu không, hai vị nên nể mặt Giang mỗ, để cho Giang mỗ mời các vị anh hùng đây một chung rượu nhạt.
Lao Bằng và Hùng Hổ lại nghe Giang Nghiêu Thần nói vậy, càng thấy không sao lên tiếng cáo từ được nữa.
Nhưng Lao Anh Tài hết sức nóng lòng, bấm bụng vòng tay nói :
- Hai vị tiền bối, xin lượng thứ cho, chúng vãn bối quả thật đang có chuyện khẩn cấp, chẳng thể không lui trước một bước!
Trong khi nói, bởi quá nóng lòng, lời lẽ cũng chẳng rõ ràng, đưa mắt nhìn Lao Bằng, chờ ông lên tiếng giải thích.
Thiết Quyền Hồng Hổ cũng nóng lòng nói :
- Lão gia với đại sư có điều không rõ, hôm nay bọn này quấy nhiễu quý phủ tuy là vì Vân Lĩnh tam ma, giúp Lao huynh thanh toán nợ cũ, nhưng một phần cũng vì lo cho con đường sống của các huynh đệ Châu Hải Tam Giang.
Nam Hải song mỹ lúc này cũng đã lòng hết thù hiềm, đứng lên nói thay Lao Anh Tài. Đại Mỹ nói trước :
- Giang lão gia, thật là vì chứng vãn bối đã phát hiện ra cường địch đối đầu liên tiếp xuất hiện ở thôn tây, vốn nghi là trợ thủ do Vân Lĩnh tam ma mời đến, nên mới đến đây quấy nhiễu quý phủ.
Tiểu Mỹ tiếp lời :
- Kẻ đối đầu ấy cũng thật lợi hại, lại dám đến tận nhà Lao lão gia và chỉ đích danh Hùng đà chủ tính nợ!
Lạp Tháp hòa thượng càng nghe càng lấy làm lạ, quay sang Lao Bằng hỏi :
- Lao thí chủ, kẻ ấy là ai mà cả gan dám trêu vào Thiết Tưởng Ông vậy?
Thiết Tưởng Ông Lao Bằng Lao Bằng giờ mới nói :
- Chuyện rất dông dài, để Lao mỗ ở lại từ từ kể với đại sư, vì sợ ác ma đêm nay không còn có thể đến đây gặp gỡ với Vân Lĩnh tam ma, khó bảo đảm y không quấy phá ở vùng phụ cận. Tuy Lao mỗ chẳng sợ gì y, nhưng các vị huynh đệ đây phải trở về bảo vệ nhà cửa, Hùng đà chủ mới đến, lại bị đối phương phát hiện, dĩ nhiên chẳng thể không đề phòng.
Giang Nghiêu Thần đưa mắt nhìn Lạp Tháp hòa thượng, thấy ông trầm ngâm lặng thinh, xem ra sự thể quả là nghiêm trọng, cũng chẳng dám giữ lại, đành nói :
- Đã vậy thì Giang mỗ cũng không dám ngăn cản các vị, nhưng Lao huynh và Hùng đà chủ hãy hoãn một bước, chúng ta cũng nên bàn tính cách ứng phó.
Lạp Tháp hòa thượng gật đầu cười nói :
- Vậy thì hòa thượng này cũng phải ở lại cho biết mới được!