Ma trì chính là hồ nước bằng đá còn khoáng thạch màu xanh lam chính là ma thạch, năng lượng của tòa thành ngầm là ma lực cũng như “chuột đồng = Địa Tinh”, từ khi có Victor, Tasa biết được rất nhiều tên hay dùng của những sinh vật ở nơi này.

“Còn gì nữa không?” Tasa hỏi.

“Cái gì gọi là còn gì nữa không?” Victor nói một cách mù mờ hoặc có lẽ là đang giả bộ hồ đồ.

“Ngoại trừ giết cô ấy thì còn phương pháp nào không?” Tasa nói: “Tôi muốn cô ấy còn sống.”

“A, cô lại thấy cô ta đáng yêu?” Victor nói móc: “Ta thật sự hy vọng có thể giới thiệu người của tộc Mị Ma cho cô, khẳng định bọn họ sẽ lừa gạt linh hồn cô một cách dễ dàng ngay lần đầu tiên gặp mặt hơn nữa còn là do cô cam tâm tình nguyện. Được rồi, vậy thì ăn cây cổ thụ thành tinh kia đi, nếu bọn họ đã ở cùng nhau thì phần lớn là sử dụng cùng một loại ngôn ngữ.”

“Cũng không được.”

“Cái gì? Chẳng lẽ cô cũng cảm thấy lão ta "đáng yêu"?!” Victor kêu lên.

“Không phải là chuyện của anh.” Tasa lịch sự nói: “Nói mau đi.”

“Ký khế ước.” Victor nói, giọng điệu cực kì không tình nguyện, sau khi phun ra mấy chữ này thì không nói thêm gì nữa.

Chuyện này không phải không có khả năng, nếu ký khế ước với quyển sách của tòa thành ngầm có thể giúp cô học được ngôn ngữ của ác ma thì sau khi ký khế ước với cô gái người thú, có thể giao tiếp với cô ta cũng không phải là nói chơi. Nhưng làm sao mới khiến cô gái này chịu ký khế ước? Tasa có thể dễ dàng tạo ra một khế ước đơn giản, không có bẫy rập. Cô có thể cung cấp những điều kiện tối ưu nhưng vấn đề là ngôn ngữ không thông, chữ viết lại càng không thông.

Không có cách nào hiểu nhau thì trao đổi về quyền lợi hai bên như thế nào?

Cô gái người thú trừng mắt nhìn Tasa đang lơ lửng giữa không trung, cô ta chắn ở trước mặt ông lão đang hôn mê, có vẻ căng thẳng đến mức trên lông trên tai cũng dựng đứng lên. Tasa muốn thể hiện thiện ý của mình nhưng cô không chỉ không nói nên lời (ngôn ngữ U Linh vào tai những người sống chỉ giống như một cơn gió lạnh mà thôi) hơn nữa U Linh không có mặt, ngay cả cười một cái cũng không được. Cô hỏi Victor là có thể chữa trị cho cô gái hoặc ông lão được hay không thì Victor nói không thể, vì vậy Tasa hết cách.

Cô gái người thú cõng ông lão lên, có vẻ như muốn rời đi.

Nếu như bây giờ cô lấy khế ước ra thì không biết cô gái này có thể hiểu được hay không? Tasa quyết định chữa ngựa chết thành ngựa sống làm cho không khí ngưng kết lại thành một tờ khế ước. Sau khi ký khế ước với Victor, ngoại trừ chỗ tốt là học được ngôn ngữ ác ma thì cô còn có khả năng tạo ra khế ước và bút ký tên ở bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Chỉ cần suy nghĩ trong đầu thì ngay lập tức có một luồng ma lực thoát ra khỏi cơ thể cô, biến thành giấy và bút lấp lánh giữa không trung.

Không giống sự xuất hiện có phần tà ác thuộc về Vực sâu như quyển sách (“Đó là khí thế cần thiết phải có!” Victor biện minh), khế ước của Tasa nhìn có vẻ vô hại hơn nhiều, cô luôn cảm thấy chỉ có đứa ngốc mới viết những thứ tà ác ở bên trên. Trên trang giấy hơi mờ ảo là một thứ bột phấn màu trắng lấp lánh thánh khiết, chữ viết màu vàng óng duyên dáng mềm mại, bút lông chim lộng lẫy giống như một tác phẩm nghệ thuật. Nếu như nó không xuất hiện tại vùng bình nguyên hoang vu, không bị một U Linh không mặt tạo ra thì chắc chắn những thứ này sẽ làm cho người ta nghĩ đến tinh linh hoặc thiên sứ.

Tasa cực kì kỳ vọng, đưa khế ước cho cô gái người thú, hy vọng tay cô gái này bị run sau đó kí tên xuống.

Nhưng cô gái vẫn bất động, chẳng lẽ vừa rồi bị ngã nên đầu óc bị hỏng luôn rồi?

Sau đó phản ứng của cô gái người thú là xoay người bỏ chạy hơn nữa chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.

Tasa thở dài, hiểu được mình không thể trông cậy kỳ tích xuất hiện khi xác suất là quá nhỏ. Việc ngưng kết khế ước cần dùng không ít ma lực nên nếu giờ xóa bỏ nó thì có chút lãng phí vì vậy cô dứt khoát dùng một phần của thân thể U Linh cuộn chặt lấy giấy bút, để cho nó lơ lửng ở bên cạnh mình. Sau khi làm xong chuyện này, Tasa không thèm đếm xỉa đến lời cười nhạo của quyển sách mà đuổi theo cô gái người thú đó.

Cô gái này chạy trốn rất nhanh, Tasa khá lo ngại về vết thương chồng chất trên người cô gái hơn nữa cô ta còn cõng thêm một ông lão vừa nhìn đã biết là rất nặng nên ấn tượng của Tasa về chủng tộc dị giới kiên cường dẻo dai này rất sâu sắc. Nếu như cô gái người thú cứ tiếp tục chạy như điên thì Tasa cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ vì nếu bay nhanh thân thể của cô sẽ bị tách rời nhưng trong lúc cô đang đuổi theo thì cô gái đó đã chạy chậm lại.

Tasa đứng ở xa xa trông thấy lỗ tai giống loài chó của cô gái đó dựng lên, đột nhiên cô ta quay người chạy về phía rừng cây sau đó thả ông lão trên lưng vào trong bụi cỏ. Cô gái người thú nhanh chóng cào hết bùn đất và lá cây chung quanh phủ lên người ông lão kia. Động tác ngụy trang của cô gái vừa nhanh vừa tốt. Tasa rất hoài nghi có phải ông lão kia đã bị chôn sống ở dưới đất hay không.... nhưng Victor có nói đó là một cây cổ thụ thành tinh cho nên có bị chôn sống chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Tasa liếc nhìn ông lão bị giấu trong đống đất sau đó tiếp tục đi theo cô gái người thú. Cô gái người thú chạy trốn còn nhanh hơn hồi nãy nữa, có vẻ cô ta hết sức chăm chú nên hình như không có chú ý tới U Linh đang đi theo ở phía sau. Không lâu sau đó, ngay cả Tasa cũng có thể nghe được tiếng ồn ào phía trước.

Phía trước là một chiến trường.

Phạm vi của chiến trường này rất nhỏ, hai bên đang giao chiến với nhau là một đám người bình thường thấp bé, quần áo rách nát và một tiểu đội binh sĩ được trang bị rất hoàn hảo. Bất luận là ý chí chiến đấu hay là vũ khí, trang bị thì chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy rõ được sự chênh lệch của hai bên, nếu không phải binh lính ít hơn những người dân thường rất nhiều thì chắc hẳn trận chiến đấu này đã kết thúc từ lâu rồi.

Đây là một cuộc giết chóc.

Những người bình thường đều đang kêu gào, cố gắng chạy trốn còn bọn lính thì không di chuyển, bọn chúng xếp thành một hàng, lắp tên lên nỏ rồi bóp cò. Tên được bắt ra hàng loạt khiến những người đang chạy thục mạng nằm trong phạm vi sát thương của mũi tên gục xuống, mũi tên cắm ở trên lưng. Máu tươi chảy vào dòng suối nhỏ, nhiều đến mức ngay cả đá cuội trong suối cũng bị nhuộm đỏ.

Chỉ trách những người bình thường với số lượng lớn hơn này lại không dám phản kháng giống như bầy cừu run rẩy sợ hãi khi đứng trước mặt sói già hung ác.

Sau đó có một chú chó chăn cừu lao vào.

Cô gái người thú không rít gào, cũng không hề phát ra bất cứ tiếng động nào, binh lính đầu tiên phát hiện ra cô là nhờ máu phun ra.... từ cổ của mình. Máu phun ra cao cỡ khoảng nửa người, tên lính kia lập tức ngã xuống đất còn những tên lính khác vẫn chưa kịp lau máu tươi bắn lên mặt, lên mắt của mình. Cô gái người thú cứ như vậy xông ào vào chính giữa đám binh lính, mỗi tay cầm một con dao nhỏ. Cô như một quả pháo đạn, xé toạc vòng vây của đám binh lính đang vây quanh những người dân du cư.

Đôi mắt màu xanh lam của cô gái mang theo tức giận, lóe sáng trong đêm tối.

Bọn lính lập tức rút đao ra, lắp tên vào nỏ chữ thập. Rốt cuộc hoa máu nở rộ trên chiến trường không phải chỉ từ một bên nữa. Con dao nhỏ của cô gái cắt đứt yết hầu của một đám bính lính mãi đến khi những kẻ săn thú giật mình phát hiện ra mình cũng có thể bị săn giết, đến khi hoảng sợ lan tràn vào trong mắt những kẻ đi săn này.

Cô gái người thú cũng không phải là người đao thương bất nhập, những tên lính sắp chết cũng có thể đâm cô một đao, những xạ thủ nhắm chuẩn xác có thể bắn mũi tên xuyên qua thân thể cô. Cô đã bị thương, mỗi một giây phút trôi qua vết thương trên người cô lại nhiều hơn nhưng cô vẫn đang chiến đấu, con dao lóe lên ánh sáng màu trắng như tuyết, sợi dây chuyền răng sói trên cổ lay động theo mỗi bước chân của cô.

Cô là một nữ thần báo thù, là một con sư tử cái điên khùng, không có người nào biết rõ vì sao cô gái có vóc người nhỏ nhắn, còn chưa trưởng thành này, trên bả vai vẫn còn cắm mũi tên mà vẫn có thể tiếp tục chiến đấu được. Cô chém đứt những mũi tên vướng víu trên vai nhưng đầu mũi tên có móc cắm rất sâu vào thịt cô nên mỗi một lần vung dao đều dẫn đến đau đớn dữ dội, nhưng vậy thì thế nào? Trong mắt cô chỉ có kẻ địch, vũ khí của kẻ địch dính máu người thân cô, những mũi tên vẫn còn chưa bắn ra có thể sẽ cắm vào đầu người cô quen biết, vì vậy cô không thể dừng lại.

Tasa cho rằng cảnh tượng này sẽ làm cho cô chán ghét, trước khi xuyên không cô là một người vô cùng bình thường trong số những người bình thường, ngay cả cảnh giết gà cũng chưa thấy bao giờ nhưng không biết tại sao… là vì cô xuyên qua thành một tòa thành ngầm, mất đi những cơ quan, bộ phận kích thích cảm xúc sao? Không, cô hoàn toàn không phải bị mất cảm giác nhưng cũng không còn bị cảnh giết người dọa sợ đến mức buồn nôn.

Ánh mắt của cô dừng lại rất lâu trên người cô gái người thú, bất cứ người nào ở đây, chỉ cần không sợ tới mức chạy trối chết thì nhất định sẽ nhìn người nữ chiến sĩ này.

Tasa luôn có một cảm giác là cô đã từng nhìn thấy cảnh tượng này ở đâu đó, thật là kỳ lạ, làm sao cô có thể nhìn thấy cảnh này được?

Lúc cô gái cắm con dao còn sót lại (một con dao khác đã không thể sử dụng được vì vết thương rất nặng trên vai trái) vào ngực một tên lính, sau đó bước chân lảo đảo, cố gắng đứng vững thì Tasa lập tức nghĩ tới thời điểm cô nhìn thấy những viên ma thạch lóng lánh mang theo ma lực ngàn năm đột ngột bốc cháy trên trần nhà của thư viện. Cô gái này giống như đang bùng cháy, cô chiến đấu giống như một ngôi sao sáng đến mức vô cùng.

Hình ảnh này... Rất đẹp.

Ý niệm này khiến Tasa cảm thấy rất kì lạ, cô hoài nghi có phải là mình đã mắc phải tật xấu gì đó hay không. Nhưng sau khi nhìn thêm lần nữa thì cô vẫn đưa ra kết luận như vậy. Không hề liên quan đến máu tanh, giết chóc, càng không hề liên quan gì đến tình dục nhưng trận chiến đấu này lại ẩn chứa một thứ gì đó cực kỳ quyến rũ khiến người ta rung động.

Cuối cùng cô gái ngã xuống, đám lính cũng chỉ còn lại một người. Hắn đã bị dọa cho bể mật nên cực kì hoảng sợ, chỉ lo tìm cách trốn khỏi nơi này. Có người gạt chân khiến hắn ngã xuống, hắn lập tức đứng lên nhưng lại bị gạt ngã lần thứ hai. Những người dân du cư chạy trốn tứ tán lúc nãy đã tập hợp lại chẳng biết từ lúc nào, bọn họ tay không tấc sắt nhưng có một số người đã bắt đầu nhặt đá lên.

Rốt cuộc tên lính cuối cùng cũng không thể chạy trốn được.

Cô gái người thú nằm trên mặt đất thở từng hơi, từng hơi một, lỗ tai của cô cụp xuống, tóc và váy đều bị nhuộm đỏ. Bắt đầu có người tìm kiếm những người bị thương, cũng có người tiến đến băng bó vết thương cho cô. Bầu không khí dường như hòa hoãn lại, đám người sống sót sau tai nạn vui sướng tản ra làm việc nên làm. Đột nhiên có một viên pháo bị bắn lên bầu trời sau đó nổ tung thành một đóa hoa chói mắt trong đêm tối.

Một tên lính nằm trong đống xác chết sau khi bắn pháo hiệu xong cũng trút hơi thở cuối cùng, trên miệng của hắn vẫn còn treo nụ cười lạnh.

Hiện trường yên lặng giống như cõi chết, có ai đó nức nở một tiếng nhưng lập tức bịt miệng lại.

“Có một đại đội sắp tới.” Victor chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn nói: “Ừm, bao nhiêu người nhỉ? Dù sao không phải là đội quân mà đám tàn binh bại tướng này có thể đối phó được.”

Trên thực tế không cần anh ta lên tiếng nhắc nhở thì đội ngũ kia cũng đã ở rất gần rồi. Phía xa xa truyền đến tiếng chó săn, tiếng bước chân của binh sĩ. Trên mặt tất cả mọi người ở đây đều hiện lên tuyệt vọng.

“Con chó nhỏ kia vẫn còn một hơi thở đấy, muốn ra tay thì phải nhanh lên, nếu chết rồi thì chỉ là đồ bỏ đi mà thôi.” Victor thúc giục.

Tòa thành ngầm rất lớn, lối đi cũng rất nhiều, khi bọn họ ở phía dưới thì Địa Tinh đã chuẩn bị rất kỹ càng, Tasa bay thấp xuống, đến gần cô gái người thú.. Cô làm cho thân hình U Linh trở nên trong suốt giống như không khí để tránh đám người kia gây ra những phiền toái không cần thiết nhưng khi cô đến gần thì cặp mắt màu xanh kia đột ngột mở ra, nhìn về phía cô.

“Ẩn hình không có tác dụng đối với người sắp chết.” Victor nói.

Xin lỗi, trong lòng Tasa mặc niệm. Thật sự của cô rất ngưỡng mộ cô gái dũng cảm này nhưng nếu đã không thể cứu cô ấy thì Tasa cũng không bài xích việc lợi dụng thân thể của cô ấy trước khi cô ấy chết. Trước mắt Tòa thành ngầm hoàn toàn không đủ sức để chống lại một đại đội, đồng tình là một chuyện nhưng thực tế thì lại là một chuyện khác. Tasa cũng không phải là người theo chủ nghĩa lý tưởng.

Vào lúc này, cô gái người thú đột nhiên giơ tay lên.

....................

Marion sắp chết.

Cô run rẩy rất dữ dội, có thể bởi vì lạnh (cô mất quá nhiều máu), cũng có thể là bởi vì sợ. Marion từng cho rằng cô sẽ không sợ hãi khi phải đối diện với tử vong giống như cha cô, chết trận là một loại vinh quang nhưng bây giờ cô phát hiện mình sợ hãi số mệnh, sợ đến mức không có cách nào nhắm mắt lại.

Marion đột nhiên nghĩ lúc cha cô chết đi ông thật sự không có sợ hãi sao?

Cô ngửi thấy được mùi dầu hỏa, bụi mù, chó săn và hơi thở của quân đội, đội quân đó đang tiến đến nơi này, bọn họ mang theo đuốc và đao kiếm. Cảnh này giống như tái hiện lại cái đêm năm cô bảy tuổi, cô sắp nhìn thấy người nhà mình bị tàn sát còn mình thì lại bất lực không thể làm gì được. Vào buổi tối đó, mẹ cô che mắt của cô lại nhưng Marion vẫn thấy được tất cả từ khe hở giữa những ngón tay của mẹ cô, cô không hề nhắm mắt lại.... Cô cảm thấy quyết định này là chính xác nhất trong đời mình, cô nhìn thấy cha cô, nhìn thấy đồng tộc của cô trong đêm cuối cùng đó, cô nhìn thấy một giây sau cùng.

Nhưng Marion sợ hãi.

Cô sợ hãi vũ khí vô tình, sợ hãi những người có ánh mắt nhìn cô như côn trùng có hại, từ xa xưa hai bên đã giúp đỡ lẫn nhau nhưng giờ chỉ còn lại chết choc, lạnh lẽo. Bọn họ nói dị chủng đáng chết, dị chủng hoàn toàn không nên được sinh ra, tại sao lại như vậy chứ? Bọn cô đã làm sai điều gì? Khi còn bé cô đã từng hỏi vấn đề này nhưng sau đó cô không hỏi nữa. Từ khi sinh ra con người và bọn họ đã là kẻ thù, người thắng giết chết kẻ chiến bại là chuyện đương nhiên, sâu tận trong xương tủy Marion cũng thù hận loài người giống như loài người chán ghét giống loài của cô. Cô rất rõ một khi cô không thể bảo vệ được những người thân thì những người kia sẽ làm gì với bọn họ.

Bọn họ sẽ giết sạch tất cả dị chủng, một số có vẻ ngoài vô hại, xinh đẹp thì có thể may mắn sống sót nhưng sau đó sẽ bị rao bán ở những khu chợ đen, trở thành thú cưng không thể phơi bày ra ánh sáng. Bọn họ sẽ không còn được trở về cố hương, sẽ không còn được nhìn thấy rừng rậm, lồng giam lạnh lẽo sẽ là nơi ở của bọn họ. Marion biết tất cả những việc này, cô sẽ chết trước khi nhìn thấy mọi người chết như thế nào hoặc có lẽ là sống không bằng chết như thế nào.

Marion không muốn chết vinh quang, cô muốn sống sót, muốn trở thành muốn bức tường thành kiên cố, trở thành một cái khiên chắc chắn, trở thành ngọn lửa hừng hực để thiêu cháy kẻ thù. Marion không thể chết được, cô muốn mọi người sống sót, cho dù là phải trả bất cứ giá gì đi nữa.

Cho dù là phải trả cái giá gì đi nữa.

Marion từng được nghe bà kể những câu chuyện cổ xưa về ác linh, quỷ hồn, ác ma. Những người tham lam sẽ bị một tờ khế ước lừa lấy cái tên của mình, bọn họ sẽ được thỏa mãn nguyện vọng nhưng cuối cùng cũng sẽ mất đi tất cả, không có bất kì ngoại lệ nào. coki LQĐ. Trước khi những thứ khủng khiếp thật sự xâm nhập vào cuộc sống của cô thì đó là câu chuyện xưa đáng sợ nhất mà cô từng được nghe kể, lúc còn nhỏ cô ngồi ở bên đống lửa che miệng mình lại, nghe những người lớn tuổi nhất trong tộc kể về những người đã mất đi tất cả kia.

“Đừng để ác ma cướp đi tên của con, con sẽ không tưởng tượng được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì đâu!” Sau khi kết thúc câu chuyện, bà luôn nói câu này một cách rất nghiêm túc.

“Con sẽ không làm như vậy!” Marion đảm bảo: “Chỉ có người ngu ngốc muốn hưởng mà không muốn làm mới có thể giao dịch với ác ma, con là một cô gái thông minh, cần cù lại dũng cảm mà!”

U Linh không mặt nhìn cô chằm chằm.

Cô đã không còn gì để mất đi đúng không, Marion nghĩ. Tuyệt vọng và hy vọng đang thiêu đốt trong lòng cô, cô không biết mình lấy sức lực từ đâu, cố gắng ngồi dậy. Cô giãy dụa khiến mọi người giật mình sau đó vươn tay ra giữa không trung, bắt lấy cây bút lông vũ đang sáng lấp lánh kia.

“Giấu tất cả mọi người đi!” Marion hét lớn sau đó ký tên của mình xuống.