Đến lúc phòng giáo dục tổ chức vòng đấu loại, Dư Dục Sâm mới biết mình đã bị hai thằng bạn xấu bán đi.

Lớp phó văn thể vừa vào tiết tự học đã chạy ù tới chỗ Dư Dục Sâm, thông báo với cậu giờ sau xuống sân trường tham gia vòng loại.

Dư Dục Sâm hoang mang ngơ ngác nhìn cô bạn: “Thi vòng loại? Thi cái gì vậy?”

“Cuộc so tài danh ca học đường, không phải ông đã đăng ký sao?” Lớp phó văn thể vừa chạy về lớp, hơi thở vẫn còn phập phồng, “Hết tiết này ông xuống sân trường ngay nhé, không cần nhạc đệm đâu, hát chay là được rồi.”

Dư Dục Sâm càng hoang mang hơn: “Đâu có, tôi đăng ký tham gia Danh ca học đường từ bao giờ?”

“Hả?” Lớp phó văn thể lấy phiếu đăng ký từ trong cặp ra cho Dư Dục Sâm nhìn, “Ông xem, tên của ông ở trên đây này.”

Dư Dục Sâm đến gần xem thử, quả thật phát hiện tên mình nằm chềnh ềnh trên đó, có điều cái nét bút này… Từ Duyệt cùng Chu Thanh ở bên xem trò vui nãy giờ cũng không nhịn nổi nữa, ôm bụng cười to với nhau. Dư Dục Sâm nghiến răng, đột ngột quay người nhào về phía Từ Duyệt: “Mày dám giở trò với anh mày hả, xem anh đây xử đẹp mày!”

Đập Từ Duyệt hấp hối rồi Dư Dục Sâm mới bày ra vẻ mặt đau khổ thương lượng với lớp phó văn thể: “Mấy đứa nó điền tên của tôi đấy, cũng không phải tôi tự nguyện, tôi không đi được không?”

Lớp phó văn thể lắc đầu, mạnh mẽ từ chối như đinh đóng cột: “Không được, phía chủ nhiệm có danh sách, mà lớp mình chỉ có một người đăng ký thôi. Coi như tôi xin ông, ông cứ đi lướt lên sân khấu, tùy tiện hát vài ba câu rồi bị loại là xong việc rồi.”

Lớp phó văn thể cầu xin cậu, Dư Dục Sâm cũng không tiện từ chối, đành phải kiên trì tham gia. Từ Duyệt với Chu Thanh cũng trốn học xuống sân trường, bọn họ nói bên ngoài là giúp đỡ Dư Dục Sâm, sợ cậu mất bình tĩnh, nhưng Dư Dục Sâm tự hiểu trong lòng hai cái đứa này đang cố tình đến xem cậu làm trò hề.

Chính giữa sân trường bày ba cái bàn lớn, có hai giáo viên ngồi ở mỗi bàn, bên cạnh còn có dàn loa kéo, tổ chức y như cuộc thi thật. Dư Dục Sâm trông thấy khung cảnh này còn thấy sợ sệt, cậu hỏi lớp phó văn thể đi cùng: “Không phải chỉ là hát chay cho xong thôi hả? Sao lại hoành tráng thế này?”

Lớp phó cũng bị khí thế này dọa sợ: “Lúc họp bảo là, là h-hát…”

Từ Duyệt với Chu Thanh đứng bên ầm ĩ: “Hát thôi, sợ gì chứ, chuyện này không phải chỉ bé như lỗ mũi với anh Dư của chúng ta hay sao?”

“Biến đi! Đợi xong việc tao sẽ trị hai đứa mày!”

Thứ tự thi đấu vòng loại quyết định bằng cách bốc thăm, nhóm học sinh tham gia sẽ chọn một tờ giấy được viên nhỏ đặt trên bàn. Dư Dục Sâm số đỏ, lúc mở tờ giấy ra thì lấy được số thứ hai, nhưng đến lúc người đầu tiên lên hát, cậu mới nhận ra mình chưa biết hát bài gì. Lướt qua danh sách nhạc một lần trong đầu, Dư Dục Sâm nhanh chóng chọn ra một bài, cậu quyết định hát một khúc ca kinh điển về người đàn ông – “Năm tháng vàng son”.

Cậu cực kỳ mê bài hát này, cũng hay nghe và hát theo. Sau khi người thi đầu tiên hoàn thành xong bài thi rồi lui xuống, Dư Dục Sâm tràn đầy ý chí bước lên đài, giới thiệu sơ qua về bản thân rồi cất tiếng hát.

Dư Dục Sâm lúc hát… tuy không lệch tông nhưng lại pha lẫn tiếng Quảng Đông với tiếng phổ thông. Nghe cậu hát xong mặt thầy cô nào cũng đỏ bừng hết cả, Từ Duyệt với Chu Thanh cười ngã lên sân không đứng dậy nổi nữa.

Trường ban giám khảo – chủ nhiệm Phùng “Địa Trung Hải” còn đặc biệt hỏi lại tên lớp của Dư Dục Sâm rồi mới cho cậu xuống và gọi người tiếp theo.

Đám Từ Duyệt Chu Thanh còn đang ngồi bệt dưới sân không đứng lên nổi, Từ Duyệt một tay ôm bụng, một tay giơ ngón cái với Dư Dục Sâm: “Anh giai, anh cực kỳ xứng đáng là nam danh ca đỉnh nhất trong lòng em!!!”

Hôm sau có kết quả vòng loại, Dư Dục Sâm dùng vẻ mặt không thể tin nổi xác nhận lại với lớp phó văn thể: “Không phải chứ, sao tôi lại vào tận bán kết thế này?”

Cô bạn lớp phó giải thích vô cùng nghiêm túc: “Không đấu bán kết nữa, nhiều người bỏ thi lắm, số người còn lại không đủ để loại. Chủ nhiệm Phùng bảo cho vào thẳng vòng chung kết luôn.”

“Thế bây giờ tôi có thể bỏ thi không?”

“Không, chốt danh sách rồi mà. Chủ nhiệm Phùng còn khen riêng ông đó, bảo là tuy ông hát chẳng ra gì nhưng hừng hực khí thế, rất hợp với khẩu hiệu nỗ lực phấn đấu của trường chúng ta. Thầy gắng vớt ông vào vòng chung kết đấy.”

Dư Dục Sâm ai oán kêu la: “Giết tôi đi!”

Kết quả thi giữa kỳ phải qua mùng một tháng năm mới có, buổi thi thứ hai kết thúc sẽ đến Đại hội Thể dục, buổi chiều sẽ có trận chung kết của Danh ca học đường.

Vì trận chung kết này mà đã mấy đêm Dư Dục Sâm không được ngon giấc, ngày nào cũng nghe cái bài “Năm tháng vàng son” kia. Cậu xem nặng cuộc thi này một phần vì sợ mất thể diện trước mặt thầy cô bạn bè, nhưng cậu càng sợ hơn nếu như bị bẽ mặt trước Thẩm Hành Giản.

Thẩm Hành Giản biết cậu vào vòng chung kết, còn cổ vũ động viên cậu cố lên, nhớ hát cho tốt, tranh thủ giành chức quán quân. Ban đầu Dư Dục Sâm còn muốn tìm chủ nhiệm Phùng bàn chuyện bỏ thi, nhưng được Thẩm Hành Giản cổ vũ rồi lại thay đổi ý định. Cậu phải hát thật tốt, phải cầm về cho Thẩm Hành Giản một chức quán quân!

Ngay cả khi thi giữa kỳ, khúc “Năm tháng vàng son” vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu Dư Dục Sâm, khiến cậu suýt thì không làm được câu hỏi cuối cùng của đề Vật lý. Không phụ lòng nỗ lực bấy lâu, phát âm của cậu cũng gần như hoàn chỉnh rồi.

Lễ khai mạc chương trình vào buổi sáng cũng không khác năm ngoái nhiều lắm, nhưng khi ngồi dưới khán đài lại có tâm lý khác hẳn. Dư Dục Sâm giờ đây hồi hộp vô cùng. Cậu nhìn chung quanh bốn phía mênh mông toàn người là người, chiều nay cậu phải đứng ở giữa sân trường, đứng trước mặt đám đông này mà hát, tâm tình phức tạp lúc này đúng là… khó nói thành lời.

Tuy Dư Dục Sâm mong rằng chiều nay đến chậm hơn chút, đến muộn hơn chút, nhưng thời gian vẫn nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã đến giờ lên sàn.

Dư Dục Sâm ở lượt rút thăm vòng chung kết còn đỏ hơn nữa, bốc một phát lấy ngay vị trí đầu tiên. Cậu mơ mơ màng màng bị nhét micro rồi đẩy lên sân khấu. Tiếng nhạc nền vang lên, cậu vô thức tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Hành Giản, nhưng quét một vòng cũng chẳng thấy anh đâu.

Đến khi vào nhịp, Dư Dục Sâm há miệng, chân cậu run run thành ra giọng cũng run run theo, cũng không biết liệu mọi người ở dưới có thấy được không.

Còn chưa hát được hai câu, bỗng nhiên Chu Thanh từ đâu bay tới ôm chầm lấy cậu, Từ Duyệt cũng xông lên lén lút nhét cây bút hết mực vào tay Dư Dục Sâm để cậu ký lên mặt sau đồng phục của mình.

Hành động của hai người họ bỗng chốc làm bùng nổ bầu không khí toàn trường, mấy đứa con trai trong lớp hay mấy đứa quen biết cũng vọt lên sân khấu. Một tay Dư Dục Sâm cầm micro hát, tay còn lại cầm cây bút hết mực làm bộ ký tên lên một loạt đồng phục trước mặt mình.

Chút hồi hộp trong lòng Dư Dục Sâm cũng bay lên chín tầng mây trong nháy mắt. Cậu cũng chẳng màng mình hát có dễ nghe hay không, có đúng phát âm hay không, tóm lại cậu hát với khí thế cực kỳ ổn áp, biến vòng chung kết thành buổi hòa nhạc của riêng mình, động tác ký tên cũng lưu loát như nước chảy mây trôi, quả thật toát lên dáng vẻ của một siêu sao.

Bọn Từ Duyệt diễn cũng rất đạt, đứng bên đóng vai fan hâm mộ đủ tiêu chuẩn còn hô cả khẩu hiệu nữa.

“Anh Dư đỉnh chóp!”

“Anh Dư nhìn em này!”

“Anh Dư hát hay quá!”

Lúc Dư Dục Sâm kết thúc phần trình diễn, bỗng nhiên có một cơ thể mềm mại thơm tho vọt vào trong lồng ngực ôm chặt lấy cậu. Dư Dục Sâm ngạc nhiên đến nỗi quên hát luôn câu cuối cùng. Tiếng ồn ào phía dưới trong nháy mắt tăng lên gấp đôi gấp ba, đám con trai gào khóc thảm thiết. Dư Dục Sâm cúi đầu nhìn qua, thấy người đang ôm lấy cậu là Diêu Phán lớp số 17.

Dư Dục Sâm mơ mơ màng màng lên sân khấu, nhiệt tình hát một bài ca trước biển người, khi kết thúc lại nhận được một cái ôm ngoài ý muốn khiến mình luống cuống tay chân, rồi lại mơ mơ màng màng đi xuống.

Sau khi cậu xuống sân khấu, người khác vẫn đứng đó ồn ào. Từ Duyệt chính là con dê đầu đàn trong đám ấy, cậu ta hăng hái thăm hỏi cảm xúc của Dư Dục Sâm ngay lúc đó, hỏi cậu quen Diêu Phán từ bao giờ mà còn giấu bọn họ.

Chu Thanh kéo Từ Duyệt lại để cậu ta ngậm miệng, nhưng Từ Duyệt không hỏi, những người khác trong lớp cũng sẽ hỏi. Dư Dục Sâm bị làm phiền đến mức buồn bực chẳng biết xử sự ra sao. Suy nghĩ trong đầu rối như tơ vò, cậu sợ Thẩm Hành Giản thấy được cảnh tượng lúc ấy, sợ rằng anh hiểu lầm cậu và Diêu Phán đang yêu sớm.

Hát xong, Dư Dục Sâm tìm ngay Thẩm Hành Giản, vừa nghiêng đầu đã thấy cách đó không xa, Diêu Phán đang bị mấy bạn gái vây quanh cùng nhìn về phía này. Mắt Dư Dục Sâm dừng ở đó chốc lát rồi lại dời đi không chút dấu vết. 

Dư Dục Sâm không muốn ở đây nghe mọi người hỏi về mối quan hệ giữa mình với Diêu Phán, bực quá đi mất. Bây giờ cậu chỉ muốn gặp Thẩm Hành Giản thôi.

Cuộc thi cũng đã đi hơn nửa chặng đường, ban giám khảo muốn tiến hành chấm điểm trước, bây giờ sẽ có năm phút nghỉ giữa giờ. Người dẫn chương trình lên sân khấu dẫn chuyện, bảo rằng có một giáo viên sẽ mang đến cho mọi người tiết mục biểu diễn.

Khi nãy học sinh lên hát, mọi người đua nhau ùa lên tặng hoa tặng ôm ấp giả bộ xin chữ ký. Nhưng bây giờ đến lượt giáo viên lên hát, trái lại chẳng ai dám quá trớn, tất cả đều ngồi ngoan ngoãn lắng nghe người giáo viên trẻ này cất tiếng ca.

Vừa rồi Dư Dục Sâm tìm một vòng cũng không thấy Thẩm Hành Giản đâu, cậu vừa quay về chỗ của lớp thì giọng hát của Thẩm Hành Giản bắt đầu vang lên.

Thẩm Hành Giản chọn một bài hát Tiếng Anh, chất giọng của anh vốn đã êm tai vô cùng, giờ đây hạ thấp giọng chậm rãi cất lời ca lại càng trở nên nhẹ nhàng dịu dàng hơn.

Cậu nghĩ, ngay cả Diêu Phán cũng dám chạy đến ôm lấy người mình thích trước mặt toàn trường, nói với mọi người rằng cô ấy thích mình, vậy tại sao cậu lại không dám để Thẩm Hành Giản biết tình cảm của mình? Cậu đang sợ sau khi anh biết thì sẽ từ chối mình sao?

Dù cho Thẩm Hành Giản từ chối, nhưng cậu lại không chỉ có mỗi một cơ hội tỏ tình. Cậu vẫn sẽ luôn thích Thẩm Hành Giản, sẽ luôn nói với Thẩm Hành Giản rằng mình thích anh, dù anh có từ chối cậu một lần, một trăm lần hay một ngàn lần đi nữa, liệu anh có thể từ chối cậu một vạn lần, mười vạn lần, ngàn vạn lần không? 

Anh sẽ không từ chối mãi đâu, chỉ cần cậu dâng tấm chân tình của mình đến trước mặt Thẩm Hành Giản, rồi sẽ có ngày khiến trái tim anh rung động. 

Giây phút này đây Dư Dục Sâm đã thông suốt tất cả, cậu chạy lên sân khấu ôm chặt Thẩm Hành Giản vào lòng.

Dư Dục Sâm bỗng nhiên nhào tới khiến Thẩm Hành Giản giật mình, suýt chút nữa đánh rơi micro. Câu hát này bị chệch mất một nhịp, anh dứt khoát bỏ ngang đợi đến câu tiếp theo mới cất lời.

Dư Dục Sâm ôm anh hai giây rồi chậm rãi buông ra.

Thẩm Hành Giản trông thấy người chạy lên sân khấu là Dư Dục Sâm thì nở nụ cười, giang rộng vòng tay ôm lại.

Dư Dục Sâm dùng sức ôm chặt Thẩm Hành Giản, nói nhỏ trong lòng.

Thầy ơi, em thích thầy nhiều lắm.

- -----oOo------