Có thể là vì đêm qua mới nảy lên dục vọng với thầy giáo, cũng có thể là vì Lưu Hạo, tiết Ngữ văn sáng nay Dư Dục Sâm cố ý tránh né tầm nhìn từ Thẩm Hành Giản.

Lưu Hạo biết nguyên nhân chuyện này. Hắn ngồi cà lơ phất phơ đằng sau, chằm chằm nhìn Dư Dục Sâm rồi lại nhìn Thẩm Hành Giản suốt cả một tiết học, nhếch khóe miệng nở nụ cười thích thú. Mỗi tội nhếch một phát thì vết thương bên mép lại bị kéo căng, hắn đau điếng nhe răng kêu hừ hừ.

Sau trận ẩu đả hôm qua của hai người, trong lớp xuất hiện một bầu không khí yên lặng khác hẳn mọi ngày. Có điều trông ngoài mặt thì yên tĩnh vậy thôi, ai ai cũng ngấm ngầm lặng lẽ để ý đến tình hình của hai nhân vật chính.

Chuông tan học vang lên, Lưu Hạo lập tức đứng dậy đá phăng cái ghế, đến chỗ Dư Dục Sâm.

Dư Dục Sâm còn không phát hiện ra động tác này của hắn, Chu Thanh và Từ Duyệt vẫn luôn để ý đến tình hình bên này đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế cản lại nếu Lưu Hạo đến trả đũa.

Lưu Hạo đi tới bên Dư Dục Sâm, nhòm ngó bàn cậu, Dư Dục Sâm giương mắt lên nhìn hắn, giọng điệu bất cần đời: “Làm gì?”

Lưu Hạo chẳng thèm để ý thái độ thù địch của Dư Dục Sâm chút nào, hỏi: “Mày viết xong bản kiểm điểm chưa?”

Dư Dục Sâm móc một tờ giấy từ trong ngăn rồi quẳng lên mặt bàn. Lưu Hạo cầm lên, 3000 chữ này của cậu tốn đến mấy trang giấy dày cộp trên tay. Hắn mở ra, nét chữ viết ngoáy này của Dư Dục Sâm khó có ai đọc rõ được, nhưng vẫn nhìn thấy mấy câu hối hận rồi cam kết, thái độ này chẳng thành khẩn chút nào.

Lưu Hạo lướt qua rồi cười: “Được cái hai đứa mình không chép cùng một bài mẫu.” Hắn lại hỏi: “Bao giờ thì mày đi nộp?”

Dư Dục Sâm hơi sốt ruột: “Lát nữa.”

“Giờ ra chơi tao với mày cùng đi đi.” Nói xong cũng chẳng đợi Dư Dục Sâm đồng ý, quẹo thẳng ra ngoài tới WC.

Lưu Hạo vừa ra khỏi lớp, Chu Thanh cùng Từ Duyệt vẫn luôn để ý tình huống bên cạnh bèn tụ lại hỏi cậu: “Tình hình của bọn mày thế nào rồi? Không đấm nhau thì không thành bạn đấy à?”

Dư Dục Sâm không muốn nhiều lời, cậu mơ hồ hiểu tại sao Lưu Hạo phải lấy lòng mình, nhưng mà cậu không muốn để ý, cũng thấy làm thế chẳng có ý nghĩa gì.

Cậu bảo bọn Chu Thanh Từ Duyệt: “Không có chuyện gì to tát, hôm qua chỉ hiểu lầm thôi.”

Hôm qua lúc đánh nhau Dư Dục Sâm tức đỏ ngầu cả mắt, cảm giác như hận không thể đập chết Lưu Hạo bằng cú đạp ấy. Vậy mà hôm nay lại nói một câu chỉ là hiểu lầm nhẹ bẫng, ai mà tin chứ.

Nhưng thấy Dư Dục Sâm không muốn nói thêm cùng dáng vẻ chẳng để tâm của Lưu Hạo, hai đứa nó bảo hiểu lầm thì coi như là hiểu lầm đi.

Giờ ra chơi hai người đến văn phòng nộp bản kiểm điểm cho thầy chủ nhiệm. Lúc bước vào thì thấy thầy đang uống trà, không hề liếc qua xấp giấy của bọn họ mà nhét thẳng vào trong ngăn kéo. Ông nói nếu có lần sau thì lập tức xách đít đi về, đừng học nữa, rồi phất tay bảo họ rời đi, chẳng buồn nói thêm câu nào.

Trên đường về lớp họ lại đụng phải Thẩm Hành Giản chỗ cầu thang.

Lưu Hạo không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ như trên lớp nữa, ngoan ngoãn chào Thẩm Hành Giản một tiếng: “Em chào thầy.”

Dư Dục Sâm vừa trông thấy Thẩm Hành Giản đã muốn tránh đi, ai ngờ Lưu Hạo lại đột nhiên chào hỏi. Giờ đây hai người họ va phải nhau nơi ngách nhỏ này, không cách nào trốn được nữa. Trong lòng Dư Dục Sâm khó chịu, gặp Thẩm Hành Giản lại càng khó chịu hơn, chỉ có thể thầm mắng Lưu Hạo cố tình làm vậy.

Dư Dục Sâm quay sang, gượng gạo buông lời: “Em chào thầy.”

Thẩm Hành Giản khẽ vuốt cằm nhìn hai người họ, nhìn qua Lưu Hạo trước rồi mới trông sang Dư Dục Sâm, anh hỏi thăm: “Vết thương đã đỡ hơn chưa?”

Xem ra Lưu Hạo bị thương nặng hơn, lúc đầu Dư Dục Sâm chiếm ưu thế, cứ nhắm vào mặt hắn mà thăm hỏi mấy quyền. Khóe miệng Lưu Hạo có mấy vết tím bầm, trông hơi đáng sợ. Có điều sau đó Lưu Hạo cũng tặng lại cho cậu mấy cú đấm vào mặt. Hai người đều bị thương, coi như hòa nhau.

Lưu Hạo biết thật ra Thẩm Hành Giản không hỏi cậu, nhưng trông thấy Dư Dục Sâm chẳng muốn đáp lời, tính thích hóng chuyện vui nổi lên, hắn mở miệng: “Đỡ hơn nhiều ạ.”

Thẩm Hành Giản nhìn về phía Dư Dục Sâm: “Em thì sao?”

“Ừm.” Lời ít ý nhiều, sau rồi lại thấy một tiếng ừm đó qua loa quá thể, Dư Dục Sâm bèn chèn thêm một câu, “Đỡ hơn nhiều ạ.”

Thẩm Hành Giản hơi ngạc nhiên. Trước khi vụ đánh nhau diễn ra, Dư Dục Sâm còn giống một chú cún cỡ bự hay vô thức làm nũng, thường đến văn phòng tìm anh. Sau khi đánh nhau thái độ lại đột ngột trở nên lạnh nhạt, tránh xa mình trăm ngàn dặm.

Có lẽ vì bị phạt mà thấy mất mặt, hơn nữa còn đang ở tuổi dậy thì, cùng với lòng tự trọng cao mà cảm xúc của chàng trai nhỏ chập chờn lên xuống, chuyện này cũng có thể hiểu được. Nhưng Thẩm Hành Giản vẫn cảm thấy thái độ Dư Dục Sâm có gì đó sai sai, anh lờ mờ cảm thấy vụ đánh nhau này có liên quan đến mình.

Chỉ là không đợi anh mở lời hỏi, Dư Dục Sâm như thể đã cảm nhận được điều đó mà mở miệng trước: “Thầy ơi em có việc đi trước nhé.”

Nói xong lập tức bước lên bậc, lách mình qua một bên Thẩm Hành Giản. Lưu Hạo cũng vội vội vàng vàng nói: “Tạm biệt thầy.” rồi đuổi theo.

Không biết liệu có phải bản thân Thẩm Hành Giản quá nhạy cảm hay không, anh luôn cảm thấy câu nói ấy của Lưu Hạo có mấy phần trêu chọc.

Lưu Hạo đuổi đến gần Dư Dục Sâm, đang tính mở miệng thì bị cậu chặn lại: “Câm mồm.”

“Được, tao câm đây.” Lưu Hạo thấy thế thì thôi.

Một tuần này dài đến đau đớn, với người khác thì do chưa thoát khỏi dư âm của kỳ nghỉ hè, mà với Dư Dục Sâm thì lại vì Thẩm Hành Giản.

Ở trên lớp cậu không còn giống con gà tuyết nhỏ tranh giành phát biểu hay trao đổi ánh mắt với Thẩm Hành Giản nữa. Núp mình sau chồng sách chất đống thành pháo đài, cậu quay về với việc làm bài tập mấy môn Tự nhiên.

Nhưng hiện tại cậu không thể tập trung được nữa, còn chưa làm xong một bài đã mơ màng đi vào cõi tiên. Tiết Ngữ văn vốn trôi qua trong nháy mắt giờ đây lại kéo dài vô tận.

Thẩm Hành Giản để ý thấy Dư Dục Sâm đã khác. Lúc trả bài anh chỉ gọi tên Dư Dục Sâm, cậu sẽ đứng lên nhìn chằm chằm vào mặt bảng hoặc là cửa sổ, nói chung là không nhìn thẳng vào anh.

Càng thể hiện mình không quan tâm, cậu càng để ý nhiều hơn.

Một tuần nay chẳng đêm nào Dư Dục Sâm ngủ ngon. Cậu ép mình không được nhớ về Thẩm Hành Giản, ép mình nghĩ đến mấy trận bóng rổ cùng bài tập toán, nghĩ về ngôi sao nữ mình yêu thích, nghĩ cái gì cũng được.

Nhưng đến cuối cùng thể nào mạch não của cậu cũng chệch hướng mà đi về phía Thẩm Hành Giản.

Nhớ đến lúc Thẩm Hành Giản nhìn cậu khi giảng bài sáng nay, nhìn cậu khi gọi cậu đứng lên trả lời câu hỏi, phát hiện cậu đang ngây người thất thần làm việc riêng thì nhíu mày lại, giữa trán sẽ xuất hiện một vệt màu nhàn nhạt.

Dư Dục Sâm lắc đầu, gạt bóng hình Thẩm Hành Giản ra khỏi não mình. Cậu mở điện thoại lên, cắm tai nghe vào, mong âm nhạc có thể ngăn lại dòng suy nghĩ linh tinh để mình tranh thủ chút thời gian đi ngủ. Nhưng khi định thoát khỏi phần mềm, một tia do dự vụt qua.

Cậu vuốt màn hình, mở ghi âm, trong đó đều là những đoạn thu âm giọng nói của Thẩm Hành Giản mà cậu đã lén lút ghi vào.

Dư Dục Sâm mở một đoạn ngẫu nhiên rồi nhắm mắt lại.

Giọng nói của Thẩm Hành Giản nương theo dây tai nghe truyền vào trong tai Dư Dục Sâm, vỗ về bao bực bội muộn phiền ấm ức trong lòng cậu. Dư Dục Sâm trở mình ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, cậu chợt tỉnh giấc, lỗ tai hơi đau nhức sau một đêm đeo tai nghe đi ngủ. Cậu lấy tay chọc chọc lỗ tai, xem thời gian thì thấy đã gần chín giờ rồi.

Chắc do nay là thứ bảy, không cần đến trường gặp Thẩm Hành Giản nên tâm trạng lúc thức giấc của Dư Dục Sâm vẫn khá ổn. Cậu duỗi lưng xuống giường rửa mặt, vừa đánh răng vừa nhắn tin hỏi Chu Thanh với Từ Duyệt hôm nay có bận gì không, có muốn ra ngoài đấu một trận bóng rổ không.

Từ Duyệt nhanh chóng trả lời, gửi lên mấy nhãn dán quả chanh, mùi chua chan chát sắp tràn khỏi màn hình luôn rồi.

“Nhị Ngư mày đâu có ai quản, ung dung tự tại thích làm gì thì làm. Tao còn bị mẹ kéo đến lớp luyện thi đây này, không rảnh!”

Chu Thanh cũng bảo mình bận rồi, không đi được. Dư Dục Sâm không muốn ngồi ngây người ở nhà cả ngày, chán chết mất. Nếu không có ai nói chuyện cùng, thể nào cậu cũng suy nghĩ vớ vẩn cho coi.

Cậu nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Lúc nào mày đi?”

“10 giờ, đi học thử.”

“Vậy tao đi chung với mày nhé. Trưa thì bọn mình đi ăn cùng nhau, chiều thì chơi bóng?”

Từ Duyệt gửi lại một cái dấu tay OK.

Thời gian hơi gấp, Dư Dục Sâm vội vàng chuẩn bị rồi ra ngoài bắt xe đến chỗ Từ Duyệt, Từ Duyệt đang đợi cậu ở bến.

Lúc họ đến thì đã muộn mất rồi, trong phòng lúc nha lúc nhúc một đống người. Dư Dục Sâm và Từ Duyệt đi vào từ cửa lớp dưới ánh mắt giận dữ của giáo viên cùng ánh mắt xem chuyện vui của đám bạn học, rồi chuồn xuống dưới ngồi.

Vị trí này là vị trí xấu nhất trong cả phòng, vừa không nhìn rõ bảng vừa không nghe rõ tiếng. Từ Duyệt vẫn chưa bỏ cuộc, mở sách ra gắng nghe giáo viên giảng bài. Dư Dục Sâm bên cạnh vốn là đến để giết thời gian, cậu quang minh chính đại mở điện thoại chơi game đến hết tiết.

Khó khăn lắm mới hết giờ, họ vừa bước ra cửa vừa bàn xem lát nữa ăn món gì. Từ Duyệt trông thấy người phụ nữ trước mặt, ngạc nhiên nói: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Dư Dục Sâm cũng nhìn thấy bà, vội vàng tiến lên chào hỏi: “Cháu chào cô ạ.”

Người phụ nữ nói với Từ Duyệt trước: “Sao nào, mẹ không thể đến đón con hả?” Nói xong bà quay sang cười với Dư Dục Sâm, thân thiết hỏi cậu: “Sâm Sâm cũng tới học à, vậy thì tốt quá rồi. Cô đưa hai đứa đi ăn cơm nhé.”

Dư Dục Sâm sợ phiền phức bèn từ chối lòng tốt của người phụ nữ: “Không được không được đâu cô, lát nữa cháu còn có việc phải đi trước. Hẹn cô lần sau ạ.”

Cậu đã nói thế, người phụ nữ cũng không tiếp tục mời nữa: “Vậy được rồi, đợi đến lần sau cô sẽ đưa hai đứa đi ăn cơm sau.”

Trông Từ Duyệt hơi ủ rũ, day dứt liếc nhìn Dư Dục Sâm, xem ra có khi chuyện chiều nay cũng đi tong rồi.

Dư Dục Sâm cười với cậu ta và tạm biệt người phụ nữ: “Cháu chào cô.”, sau đó xoay người rời đi.

Cuối tuần trên phố tấp nập người qua lại, Dư Dục Sâm chọn đại một quán ăn lấp đầy dạ dày trống không rồi bắt đầu lang thang vô định trên đường. Lúc đến cửa siêu thị cậu do dự một chút, xong quyết định đi vào mua vài thứ.

Dư Dục Sâm đẩy giỏ hàng đi loanh quanh, khi đến khu đồ ăn vặt cậu dừng lại lấy vài gói mì. Đúng lúc nhìn xung quanh tìm nhân viên bán hàng để đo cân, cậu trông thấy ở khu đồ chăm sóc da cách đó không xa có người đang lựa hàng, góc nghiêng cực kỳ giống Thẩm Hành Giản.

Dư Dục Sâm bỏ gói mì mình đã chọn xuống, ngay cả xe đẩy hàng cũng chẳng cần nữa, lặng lẽ đến gần đó nhìn.

Đúng là Thẩm Hành Giản.

Dư Dục Sâm sợ Thẩm Hành Giản phát hiện ra mình, ngồi xổm xuống ở sau kệ hàng nhìn theo Thẩm Hành Giản, đợi đến khi anh chọn xong đồ mới dám đứng lên.

Cậu đứng tại chỗ dõi theo bóng lưng của Thẩm Hành Giản, tự hỏi tại sao mình lại trốn tránh, trông giống kẻ trộm quá đi mất.

Nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng cậu quyết định sẽ đuổi theo. Kẻ trộm thì kẻ trộm vậy.

- -----oOo------