Tháng tư đến là đã hết nửa học kỳ hai, không còn mấy ngày nữa sẽ thi giữa kỳ. Sau kỳ thi sẽ có đại hội thể thao, sau đại hội thể thao là nghỉ lễ mùng một tháng năm.

Dư Dục Sâm cảm thấy sắp xếp như vậy của trường thật sự có tính nhân văn, đầu tiên thì buộc chặt dây, sau lại thả ra để mọi người nổi loạn hết lên, điên xong rồi lại buộc chặt dây vào.

Thẩm Hành Giản đã đảm nhiệm chức thầy giáo Ngữ văn của lớp 5 được một tuần rồi. Một tuần này, bầu không khí hiếu học xuất hiện cực kỳ mạnh mẽ ở lớp 5 (chỉ riêng tiết Ngữ văn), đám con gái mỗi người đều ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học, chỉ hận không thể đếm một, hai, ba tay đặt sau, bốn, năm, sáu thẳng lưng lên. Dư Dục Sâm khịt mũi coi thường loại hành động này, cũng ghét cay ghét đắng cái người Thẩm Hành Giản này.

Sau khi Thẩm Hành Giản tìm Dư Dục Sâm nói chuyện, mỗi tiết Ngữ văn đều gọi cậu lên trả lời câu hỏi, nhìn chằm chằm vào cậu còn kỹ hơn cả nhìn cô vợ mới xinh đẹp ngoại tình. Các bạn học trong lớp 5, ai mà không bị mù đều có thể thấy rõ ràng điều này.

“Ai da, tao nói Nhị Ngư(*) này, có phải mày đắc tội vị kia không, tại sao lúc lên lớp anh ta đều gọi mày trả lời câu hỏi thế?”

(*) Về biệt danh Nhị Ngư: Ngư đồng âm với Dư

Tiết ngữ văn vừa mới kết thúc, một đám anh em tốt chứng kiến màn gió tanh mưa máu trong lớp đã vây quanh Dư Dục Sâm, vừa xuýt xoa vừa hả hê cười trên sự đau khổ của vị được “chăm sóc đặc biệt” này.

“Phắn phắn phắn, đừng có làm phiền bố.” Dư Dục Sâm đang nén cơn giận chưa kịp bung ra, thì một đám người này lại đổ thêm dầu vào lửa. “Anh ta chính là đồ thần kinh đầu óc có vấn đề! Tao không hiểu cả ngày nhìn chằm chằm tao là đang muốn làm gì!”

Phùng Hân Hân bên cạnh không nghe nổi nữa, đứng lên nói với Dư Dục Sâm: “Này, sao ông lại có thể nói thầy Thẩm của chúng ta như thế, tôi cảm thấy thầy Thẩm là người rất tốt.”

“Tôi nói gì cơ? Bà có phải là người được gọi lên trả lời câu hỏi mỗi tiết đâu.”

“Trả lời câu hỏi thì làm sao, tôi còn ước gì mỗi ngày thầy Thẩm đều gọi tên tôi đấy. Hơn nữa, không phải là thầy Thẩm người ta muốn tốt cho cậu à.”

“Bà…” Dư Dục Sâm giận dữ. Cậu không thể ồn ào với cái miệng sắc bén của Phùng Hân Hân được, hơn nữa bây giờ Phùng Hân Hân còn là fan cuồng của Thẩm Hành Giản, Dư Dục Sâm nghĩ hiện tại giữa mình với Phùng Hân Hân về căn bản sẽ không có biện pháp giao tiếp bình thường được.

“Được rồi được rồi đừng nổi giận, chúng ta bỏ qua vấn đề này đi.” Từ Duyệt dẫn đầu ra tay đúng lúc, không châm ngòi thêm cho lửa giận của Dư Dục Sâm, cũng không biết là nói không quan tâm đến Thẩm Hành Giản hay không quan tâm Phùng Hân Hân.

Phùng Hân Hân hừ lạnh một tiếng, giữa ban ngày trợn trắng mắt với Dư Dục Sâm.

“Đi đánh bóng đi, đánh bóng đi, cuộc thi đấu bóng rổ năm nay chúng ta nhất định phải đè lớp 2 xuống mà đứng nhất.”

Đám nam sinh lại rống lên lao ra, tiến thẳng về sân luyện tập.

Dư Dục Sâm mang theo một bụng tức giận chơi bóng, phong cách chơi vô cùng quyết liệt, như đang trút hết mọi tức giận cùng bất mãn lên bóng rổ và đối thủ.

Đánh xong một trận, thân toát ra mồ hôi, cậu mới cảm thấy tâm trạng của mình bình tĩnh lại một chút, bắt đầu nghĩ hành động vừa rồi với Phùng Hân Hân có hơi ngu ngốc. Sao cậu lại có thể ầm ĩ cùng Phùng Hân Hân cơ chứ, làm mất hết cả đẳng cấp của mình.

Chuyện đều dồn hết vào hai ngày nay, vừa chuẩn bị cho thi giữa kỳ, vừa luyện tập cho đại hội thể thao. Trước đại hội thể thao hàng năm còn có cái gì mà cuộc thi hợp xướng Khúc nhạc Đỏ.

Lão Hồ không thèm để ý đến những cuộc thi này, cũng không mong đợi lớp mình có thể đạt được thứ hạng cao. Lão Hồ không thèm quan tâm, nhưng lớp phó văn thể thì có. Da mặt lớp phó văn thể mỏng, không tiện lên bục giảng tổ chức luyện hát cho mọi người, đơn giản tìm đến Phùng Hân Hân nhờ hỗ trợ. Phùng Hân Hân nhận việc, mạnh mẽ triển khai hành động, mỗi buổi tự học phải vận động mọi người hát hai, ba lần mới chịu dừng lại. Mà bọn Dư Dục Sâm luôn tranh thủ thời gian này chạy xuống sân tập để chơi bóng rổ.

Đối với điều này, Phùng Hân Hân tức gần chết mà chẳng còn cách nào, bởi vì chuyện hai ngày trước đó, Dư Dục Sâm lên lớp toàn ném cho cô vẻ mặt phớt lờ. Dư Dục Sâm tuân thủ nguyên tắc đàn ông tốt không tranh giành với phụ nữ đến mức treo ra thái độ thờ ơ, bơ đi Phùng Hân Hân.

Từ Duyệt cùng Chu Thanh đồng thanh bình luận: Ấu trĩ!

Dư Dục Sâm cũng cảm thấy ấu trĩ, nhưng mà không còn cách nào khác.

“Mày cũng không thể bắt tao xin lỗi nhỏ được, tao có làm gì sai đâu.”

Từ Duyệt ngồi trên sân bóng, tùy ý vén áo phông lên lau mồ hôi: “Hai bọn mày sao không vạch trên bàn một tuyến 38, hoàn toàn phân rõ giới hạn đi. Cũng lớn rồi, thế mà vẫn giống như mấy đứa học sinh tiểu học. Mày nói xem mày có ấu trĩ hay không.’

“Tao cũng không ấu trĩ bằng Phùng Hân Hân. Nhỏ thật sự đã vẽ một tuyến 38 ở trên bàn.” Dư Dục Sâm ngửa đầu uống ực một hớp nước.

Chu Thanh không nhịn được cười ra tiếng: “Không phải chứ, nhỏ còn thật sự vẽ tuyến 38.”

“Mày nghĩ sao, bài tập được giao trong hai ngày qua khó như vậy mà nhỏ cũng không hỏi mượn bài tập toán của tao để chép.”

“Tao thấy nhỏ thật sự quyết định tuyệt giao với mày rồi, ầy nhưng mà Nhị Ngư, rốt cuộc mày đã làm gì để cô gái nhỏ nhà người ta giận đến mức đó?” Chu Thanh chân thành hỏi han.

“Thôi bỏ đi.” Dư Dục Sâm tức giận trả lời.

Từ Duyệt giải thích ngọn nguồn cho Chu Thanh: “Thật ra xét đến cùng thì đó là vì giáo viên Ngữ văn mới của lớp tao.”

“Đúng! Xét đến cùng chính là vì họ Thẩm kia. Nhắc đến tao lại thấy tức, hai ngày qua anh ta đều gọi tao lên, mỗi tiết đều gọi, tao sắp điên mất rồi. Nhưng hình như đám con gái lớp tao lại phát cuồng vì anh ta. Phùng Hân Hân kia, chính là một fan cuồng não tàn của anh ta. Mày cũng không biết đâu, mỗi lần anh ta gọi tao, ánh mắt của Phùng Hân Hân cứ như có thể ăn thịt tao ấy.”

Chu Thanh chen miệng vào: “Tao nhìn thấy thầy giáo Thẩm lớp bọn mày rồi. Mi thanh mục tú, trông giống công tử bột, chẳng ra dáng đàn ông tí nào. Sao so được với anh Dư của chúng ta, tư thế hiên ngang, quân tử hào hoa, khôi ngô tuấn tú.”

“Phắn phắn phắn, tư thế hiên ngang dùng như thế à? Mấy từ phía sau kia còn được. Rất thích hợp với tao.” Dư Dục Sâm sờ sờ cằm mình, quay sang hỏi Từ Duyệt: “Mày nói xem anh đây có đẹp trai không, đẹp hơn nhiều so với tên họ Thẩm kia đúng không.”

Từ Duyệt lườm cậu một cái: “Được đằng chân, lân đằng đầu*. Người mày trông thế nào mày còn không biết à.”

*gốc: 说你胖你还喘上了: bảo bạn béo mà bạn còn thở gấp – “Là khi bạn bảo một người béo, nhưng người ta không xấu hổ hay tức giận, mà ngược lại còn thở gấp (người béo khi vận động thường thở gấp) để thể hiện là mình béo thật” (Baidu) – có nghĩa tương tự với câu trên.

Dư Dục Sâm thực sự hiểu rõ mình trông thế nào. Trán rộng, đường nét góc cạnh, có thể coi như mày kiếm, mắt sao, hồi cấp hai cũng từng được bầu làm hot boy không chính thức, mà hiện tại, đương nhiên cũng là hot boy rồi. Về ngoại hình, cậu cảm thấy bản thân mình chẳng thua ai.

Cậu thở dài: “Ài, mày nói xem, bên cạnh có một người đàn ông, một hảo hán đích thực mà Phùng Hân Hân còn không thích, cố tình lại đi thích loại ẻo lả nữ tính ấy. Đúng là, có mắt như mù mà.”

“Cũng không khác lắm đâu, thiếu chút nữa đã tự dát vàng lên mặt mình rồi. Trước đây sao lại không nhận ra mày tự luyến thế nhỉ, ai mà không biết còn tưởng mày đang thích Phùng Hân Hân người ta đấy.” Những lời này chua đến mức Chu Thanh cũng không nghe nổi nữa.

“Đừng… đừng có nói nhảm. Chuyện này mà truyền ra ngoài, người khác sẽ nghi ngờ sở thích của tao.”

Ngày qua ngày, các tiết Ngữ văn diễn ra đều đặn, tiết nào Dư Dục Sâm cũng bị điểm danh trả lời câu hỏi. Tâm trạng của cậu đã thay đổi từ ngập tràn oán khí ban đầu sang bình tĩnh không ngại gió to.

Chỉ là cậu vẫn làm bài trong mỗi giờ Ngữ văn như trước, lần lượt làm Toán, Lý, Hóa, Sinh, còn đâu không nghe Thẩm Hành Giản giảng bài, tức chết anh ta đi.

Có một lần Thẩm Hành Giản gọi cậu dậy đọc văn bản, sách giáo khoa cậu còn chưa mở ra, cũng cảm ơn bạn cùng bàn Phùng Hân Hân không ngại hiềm khích trước đó mà hiên ngang lẫm liệt đưa sách giáo khoa của nhỏ đến. Dư Dục Sâm đọc theo nơi cô chỉ mới miễn cưỡng vượt qua cửa ải khó này. Quan hệ của hai người cũng qua trận này mới khôi phục lại bình thường.

Dư Dục Sâm vào lúc nghỉ giải lao còn đặc biệt đến căn-tin mua cho Phùng Hân Hân một chai Coca Cola, cảm ơn sự giúp đỡ. Phùng Hân Hân hừ hừ hai tiếng, chấp nhận câu nói cảm ơn của Dư Dục Sâm.

Hai ngày sau, kỳ thi giữa kỳ đã đến. Trước khi thi, Thẩm Hành Giản lần thứ hai gọi Dư Dục Sâm đến văn phòng, dặn đi dặn lại để lần này cậu nhất định sẽ thi tốt, đừng để sót khoảng trống nào trong bài thi, cũng đừng viết công thức linh tinh lên mặt giấy.

Kỳ thi giữa kỳ là kỳ thi chung, xếp hạng toàn thành phố, Dư Dục Sâm là hạt giống xuất sắc của lớp. Đây là kỳ thi lớn nhất từ lúc Thẩm Hành Giản đến dạy thay, trông anh còn lo lắng hơn cả học sinh chuẩn bị thi, tóm được Dư Dục Sâm thì lại lải nhải một bữa.

Dư Dục Sâm đành lãng phí cả buổi chiều để nghe “lải nhải”, Thẩm Hành Giản phiền cậu đến sắp chết rồi.

Bài kiểm tra có chín môn, thi trong ba ngày, trước đó một ngày còn phải quét dọn phòng học, dọn đồ, niêm phong, rất chi là phiền, nhưng mà cũng kết thúc nhanh. Dư Dục Sâm uể oải xếp sách lại, ỷ vào mối quan hệ tốt với giáo viên, chuyển toàn bộ sách vở của mình đến văn phòng giáo viên, nhét mấy quyển sách tham khảo vào cặp sách rồi chuẩn bị về nhà.

Mới ra cổng trường đã thấy Từ Duyệt và Chu Thanh đứng ở cổng chờ cậu: “Này, Dư Sâm, chiều nay mày định làm gì? Có việc gì không?

“Không có việc gì cả, về nhà, bọn mày định làm gì?”

Từ Duyệt nói: “Đánh bi-a, đi không? Gần đây mới mở một quán bi-a, anh em đi thôi nào!”

Dư Dục Sâm suy nghĩ một chút giữa việc ôn tập và đánh bi-a, đưa ra quyết định: “Đi!”

Quán bi-a mới mở ở ngay cạnh trường, cách đó chưa đầy hai trạm dừng chân, cả ba cùng nhau trò chuyện trên đường, từ bộ phim chiếu rạp siêu đỉnh gần đây đến hoa khôi trường mới nổi.

“Chậc, tao nghe nói, hoa khôi lớp số 12 đang thích mày đó.” Từ Duyệt nháy mắt với Dư Dục Sâm, “Mày xem xem, người ta đã đưa bữa sáng cho mày mấy lần rồi? Tiết nào cũng chạy vào nhà vệ sinh, tại sao à, còn không phải là để đi qua cửa sổ lớp 5 rồi liếc nhìn mày một cái hay sao. Anh Dư à, số đào hoa đó nha.”

“Ai cơ? Hoa khôi lớp số 12 là ai vậy?” Dư Dục Sâm cảm thấy hơi xa lạ đối với vị hoa khôi này, nhưng cậu biết chuyện bữa sáng. Sáng nào cũng có một phần trong ngăn bàn, chủng loại đa dạng phong phú không lặp lại. Ban đầu cậu còn tưởng mình gặp ma, nhưng sau đó tìm hồi lâu cũng không tìm ra là ai, toàn bộ bữa sáng đều đi vào trong bụng của Phùng Hân Hân hết.

“Đó là, ai da, tao quên mất tên rồi, người mà ngất xỉu và được mày đưa đến phòng y tế đợt huấn luyện quân sự ấy.” Từ Duyệt gãi gãi đầu.

“Ồ~” Chu Thanh đột nhiên nhận ra, “Tao biết là ai rồi, Diêu Phán, có phải cô ấy không!”

“Đúng rồi đúng rồi, đúng là tên như vậy.” Từ Duyệt đụng vai Dư Dục Sâm, chế nhạo buông lời “Tao nói này, người ta đã chân thành đối xử với mày như thế, giai thoại anh hùng cứu mỹ nhân đợt huấn luyện quân sự, tư thế oai hùng ôm con gái nhà người ta còn khắc sâu trong tâm trí tao đấy. Lúc này mà mày còn không thừa cơ tiến tới, cùng cô ấy bắt đầu một câu chuyện tình yêu học đường oanh oanh liệt liệt, quả thực cũng không phải là người.”

Chu Thanh đứng bên cười to phụ họa.

Dư Dục Sâm trắng trợn liếc cậu ta một cái: “Bọn mày biến mẹ đi.”